Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 204: Chương 204

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Khi nói ra hai từ “không thích”, trong lòng Thẩm Triều Triều vẫn cảm thấy rất khó chịu.Nhưng sau khi trải qua cơn khủng hoảng của xưởng máy móc lần này, cô nhận ra chỉ cần mọi người đều bình an vô sự là tốt rồi, những thứ khác đều có thể bỏ qua một bên.Có lẽ sau này vẫn sẽ gặp phải những vấn đề khác nhưng cô không muốn liên lụy đến Cố Kỳ Việt nữa. Sai lầm của cuộc hôn nhân ép buộc này nên dừng lại ở đây.Một người tốt như Cố Kỳ Việt nên được tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn chứ không phải bị cô dùng sợi dây trói buộc, trở thành cánh diều bị hạn chế, chỉ có thể bay lượn trong phạm vi không xa.Điều này thật không công bằng.Chi bằng hãy trả lại tự do cho anh!Chỉ là dù sao đây cũng là người *****ên mà cô có thiện cảm, hai người lại cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, muốn buông bỏ sao có thể dễ dàng được, nhưng bây giờ cô chỉ có thể cố gắng chịu đựng mà thôi.Khi Thẩm Triều Triều còn muốn nói tiếp thì Cố Kỳ Việt đã đưa tay lên che miệng cô lại.Vẻ mặt anh hơi hung dữ, anh nói thẳng: “Em xin lỗi cái gì chứ, đều là lỗi của anh! Thẩm Triều Triều, anh hối hận rồi, chúng ta đừng ly hôn nữa.”“Ưm ưm!”Thấy Thẩm Triều Triều có vẻ như muốn nói gì đó, Cố Kỳ Việt đành buông tay ra.Lấy lại được năng lực nói chuyện tự do, Thẩm Triều Triều ngơ ngác nhìn Cố Kỳ Việt, cô không lập tức lên tiếng mà im lặng một lúc, sau đó mới rầu rĩ lên tiếng: “Không ly hôn? Anh đang thương hại em sao?”Có lẽ bởi vì trước đây Cố Kỳ Việt từng từ chối cô quá dứt khoát nên Thẩm Triều Triều mới có phản ứng *****ên là Cố Kỳ Việt đang thương hại cô.Thương hại một cô nhi bị người khác bắt nạt.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều mím chặt môi, đôi mắt đen trở nên ảm đạm, nỗi buồn tủi không thể kìm nén được nữa mà tuôn trào. Bị ai thương hại cũng được, nhưng Cố Kỳ Việt thì không.Không đợi Thẩm Triều Triều chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, Cố Kỳ Việt vội vàng đưa tay nắm lấy vai cô, giải thích với vẻ sốt sắng: “Không phải thương hại em, mà là anh thích em!”“...”Chỉ một câu nói đã khiến Thẩm Triều Triều sững sờ tại chỗ, cô ngơ ngác chớp chớp mắt.Ánh mắt cô nhìn về phía Cố Kỳ Việt mang theo vẻ tò mò lần nữa, khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng: “Là anh quá ngu ngốc, đến bây giờ mới nhận ra tình cảm của mình, Thẩm Triều Triều, em có thể cho anh một cơ hội để sửa sai không?”Đến khi Thẩm Triều Triều nhận ra Cố Kỳ Việt đang tỏ tình với mình, gương mặt xinh đẹp của cô bỗng chốc đỏ bừng, đôi mắt long lanh né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh nữa.Đột nhiên anh nói cái gì vậy?Trong đầu cô bây giờ toàn là tiếng ong ong, sự dũng cảm vừa rồi đã bay biến hết sạch. Thẩm Triều Triều chỉ muốn trốn tránh.Thực tế cô cũng đã làm như vậy. Cô không trả lời Cố Kỳ Việt mà ấp úng nói: “Em... Em về trước... đây...”Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết ý ngậm miệng lại. Cũng may là cô không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.Sau đó Cố Kỳ Việt đưa Thẩm Triều Triều về nhà. Trên đường đi, cặp đôi trai xinh gái đẹp thu hút vô số ánh nhìn, khiến người qua đường không khỏi thốt lên kinh ngạc, không ngờ ở thành phố Giang Lâm lại có người đẹp đến vậy!Thẩm Triều Triều vốn sợ hãi ánh mắt của người khác, lúc này kỳ lạ thay lại không hề co rúm, sợ hãi. Vẻ mặt cô hơi ngơ ngẩn, sự chú ý đã sớm bay đi đâu mất, trong đầu chỉ còn lại chữ “thích”.Cố Kỳ Việt nói anh ấy thích mình!DTVLà thật sao?

Khi nói ra hai từ “không thích”, trong lòng Thẩm Triều Triều vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng sau khi trải qua cơn khủng hoảng của xưởng máy móc lần này, cô nhận ra chỉ cần mọi người đều bình an vô sự là tốt rồi, những thứ khác đều có thể bỏ qua một bên.

Có lẽ sau này vẫn sẽ gặp phải những vấn đề khác nhưng cô không muốn liên lụy đến Cố Kỳ Việt nữa. Sai lầm của cuộc hôn nhân ép buộc này nên dừng lại ở đây.

Một người tốt như Cố Kỳ Việt nên được tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn chứ không phải bị cô dùng sợi dây trói buộc, trở thành cánh diều bị hạn chế, chỉ có thể bay lượn trong phạm vi không xa.

Điều này thật không công bằng.

Chi bằng hãy trả lại tự do cho anh!

Chỉ là dù sao đây cũng là người *****ên mà cô có thiện cảm, hai người lại cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, muốn buông bỏ sao có thể dễ dàng được, nhưng bây giờ cô chỉ có thể cố gắng chịu đựng mà thôi.

Khi Thẩm Triều Triều còn muốn nói tiếp thì Cố Kỳ Việt đã đưa tay lên che miệng cô lại.

Vẻ mặt anh hơi hung dữ, anh nói thẳng: “Em xin lỗi cái gì chứ, đều là lỗi của anh! Thẩm Triều Triều, anh hối hận rồi, chúng ta đừng ly hôn nữa.”

“Ưm ưm!”

Thấy Thẩm Triều Triều có vẻ như muốn nói gì đó, Cố Kỳ Việt đành buông tay ra.

Lấy lại được năng lực nói chuyện tự do, Thẩm Triều Triều ngơ ngác nhìn Cố Kỳ Việt, cô không lập tức lên tiếng mà im lặng một lúc, sau đó mới rầu rĩ lên tiếng: “Không ly hôn? Anh đang thương hại em sao?”

Có lẽ bởi vì trước đây Cố Kỳ Việt từng từ chối cô quá dứt khoát nên Thẩm Triều Triều mới có phản ứng *****ên là Cố Kỳ Việt đang thương hại cô.

Thương hại một cô nhi bị người khác bắt nạt.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều mím chặt môi, đôi mắt đen trở nên ảm đạm, nỗi buồn tủi không thể kìm nén được nữa mà tuôn trào. Bị ai thương hại cũng được, nhưng Cố Kỳ Việt thì không.

Không đợi Thẩm Triều Triều chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, Cố Kỳ Việt vội vàng đưa tay nắm lấy vai cô, giải thích với vẻ sốt sắng: “Không phải thương hại em, mà là anh thích em!”

“...”

Chỉ một câu nói đã khiến Thẩm Triều Triều sững sờ tại chỗ, cô ngơ ngác chớp chớp mắt.

Ánh mắt cô nhìn về phía Cố Kỳ Việt mang theo vẻ tò mò lần nữa, khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng: “Là anh quá ngu ngốc, đến bây giờ mới nhận ra tình cảm của mình, Thẩm Triều Triều, em có thể cho anh một cơ hội để sửa sai không?”

Đến khi Thẩm Triều Triều nhận ra Cố Kỳ Việt đang tỏ tình với mình, gương mặt xinh đẹp của cô bỗng chốc đỏ bừng, đôi mắt long lanh né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh nữa.

Đột nhiên anh nói cái gì vậy?

Trong đầu cô bây giờ toàn là tiếng ong ong, sự dũng cảm vừa rồi đã bay biến hết sạch. Thẩm Triều Triều chỉ muốn trốn tránh.

Thực tế cô cũng đã làm như vậy. Cô không trả lời Cố Kỳ Việt mà ấp úng nói: “Em... Em về trước... đây...”

Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết ý ngậm miệng lại. Cũng may là cô không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.

Sau đó Cố Kỳ Việt đưa Thẩm Triều Triều về nhà. Trên đường đi, cặp đôi trai xinh gái đẹp thu hút vô số ánh nhìn, khiến người qua đường không khỏi thốt lên kinh ngạc, không ngờ ở thành phố Giang Lâm lại có người đẹp đến vậy!

Thẩm Triều Triều vốn sợ hãi ánh mắt của người khác, lúc này kỳ lạ thay lại không hề co rúm, sợ hãi. Vẻ mặt cô hơi ngơ ngẩn, sự chú ý đã sớm bay đi đâu mất, trong đầu chỉ còn lại chữ “thích”.

Cố Kỳ Việt nói anh ấy thích mình!

DTV

Là thật sao?

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Khi nói ra hai từ “không thích”, trong lòng Thẩm Triều Triều vẫn cảm thấy rất khó chịu.Nhưng sau khi trải qua cơn khủng hoảng của xưởng máy móc lần này, cô nhận ra chỉ cần mọi người đều bình an vô sự là tốt rồi, những thứ khác đều có thể bỏ qua một bên.Có lẽ sau này vẫn sẽ gặp phải những vấn đề khác nhưng cô không muốn liên lụy đến Cố Kỳ Việt nữa. Sai lầm của cuộc hôn nhân ép buộc này nên dừng lại ở đây.Một người tốt như Cố Kỳ Việt nên được tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn chứ không phải bị cô dùng sợi dây trói buộc, trở thành cánh diều bị hạn chế, chỉ có thể bay lượn trong phạm vi không xa.Điều này thật không công bằng.Chi bằng hãy trả lại tự do cho anh!Chỉ là dù sao đây cũng là người *****ên mà cô có thiện cảm, hai người lại cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, muốn buông bỏ sao có thể dễ dàng được, nhưng bây giờ cô chỉ có thể cố gắng chịu đựng mà thôi.Khi Thẩm Triều Triều còn muốn nói tiếp thì Cố Kỳ Việt đã đưa tay lên che miệng cô lại.Vẻ mặt anh hơi hung dữ, anh nói thẳng: “Em xin lỗi cái gì chứ, đều là lỗi của anh! Thẩm Triều Triều, anh hối hận rồi, chúng ta đừng ly hôn nữa.”“Ưm ưm!”Thấy Thẩm Triều Triều có vẻ như muốn nói gì đó, Cố Kỳ Việt đành buông tay ra.Lấy lại được năng lực nói chuyện tự do, Thẩm Triều Triều ngơ ngác nhìn Cố Kỳ Việt, cô không lập tức lên tiếng mà im lặng một lúc, sau đó mới rầu rĩ lên tiếng: “Không ly hôn? Anh đang thương hại em sao?”Có lẽ bởi vì trước đây Cố Kỳ Việt từng từ chối cô quá dứt khoát nên Thẩm Triều Triều mới có phản ứng *****ên là Cố Kỳ Việt đang thương hại cô.Thương hại một cô nhi bị người khác bắt nạt.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều mím chặt môi, đôi mắt đen trở nên ảm đạm, nỗi buồn tủi không thể kìm nén được nữa mà tuôn trào. Bị ai thương hại cũng được, nhưng Cố Kỳ Việt thì không.Không đợi Thẩm Triều Triều chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, Cố Kỳ Việt vội vàng đưa tay nắm lấy vai cô, giải thích với vẻ sốt sắng: “Không phải thương hại em, mà là anh thích em!”“...”Chỉ một câu nói đã khiến Thẩm Triều Triều sững sờ tại chỗ, cô ngơ ngác chớp chớp mắt.Ánh mắt cô nhìn về phía Cố Kỳ Việt mang theo vẻ tò mò lần nữa, khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng: “Là anh quá ngu ngốc, đến bây giờ mới nhận ra tình cảm của mình, Thẩm Triều Triều, em có thể cho anh một cơ hội để sửa sai không?”Đến khi Thẩm Triều Triều nhận ra Cố Kỳ Việt đang tỏ tình với mình, gương mặt xinh đẹp của cô bỗng chốc đỏ bừng, đôi mắt long lanh né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh nữa.Đột nhiên anh nói cái gì vậy?Trong đầu cô bây giờ toàn là tiếng ong ong, sự dũng cảm vừa rồi đã bay biến hết sạch. Thẩm Triều Triều chỉ muốn trốn tránh.Thực tế cô cũng đã làm như vậy. Cô không trả lời Cố Kỳ Việt mà ấp úng nói: “Em... Em về trước... đây...”Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết ý ngậm miệng lại. Cũng may là cô không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.Sau đó Cố Kỳ Việt đưa Thẩm Triều Triều về nhà. Trên đường đi, cặp đôi trai xinh gái đẹp thu hút vô số ánh nhìn, khiến người qua đường không khỏi thốt lên kinh ngạc, không ngờ ở thành phố Giang Lâm lại có người đẹp đến vậy!Thẩm Triều Triều vốn sợ hãi ánh mắt của người khác, lúc này kỳ lạ thay lại không hề co rúm, sợ hãi. Vẻ mặt cô hơi ngơ ngẩn, sự chú ý đã sớm bay đi đâu mất, trong đầu chỉ còn lại chữ “thích”.Cố Kỳ Việt nói anh ấy thích mình!DTVLà thật sao?

Chương 204: Chương 204