Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 205: Chương 205
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Bóng ma quá khứ bị từ chối trước đó vẫn còn đó, Thẩm Triều Triều cảm thấy như mình đang nằm mơ, nhưng khi cô lặng lẽ liếc mắt nhìn sang bên cạnh thì Cố Kỳ Việt vẫn luôn ở đó.Là thật!Nhưng nhớ lại khoảng thời gian đau khổ và dằn vặt trước đó, miệng Thẩm Triều Triều lại bất giác xụ xuống, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ bướng bỉnh.DTVTại sao Cố Kỳ Việt muốn ly hôn thì ly hôn, muốn hợp lại thì hợp lại chứ, cô không đồng ý!Vì vậy khi Cố Kỳ Việt muốn khơi chuyện thì Thẩm Triều Triều lại ngậm chặt miệng như hến, nhất quyết không nói một lời nào, cho đến khi hai người về đến nhà họ Thẩm ở ngõ Điềm Thủy lúc nào không hay.Trước cổng nhà, Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt, cô cắn môi, bỏ lại một câu: “Nhưng em không thích anh nữa!”Nói xong, Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa chạy vào trong, tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa nhanh chóng đóng sập lại. Để lại một mình Cố Kỳ Việt đứng ngơ ngác trước cửa.Thẩm Triều Triều vừa mới nói cô không thích anh nữa sao?Không được!Nhận ra tình hình đang trở nên tồi tệ, Cố Kỳ Việt sốt ruột đi đi lại lại, giờ anh đã nhận ra tình cảm của mình, khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều tỏ vẻ kháng cự, anh không khỏi sốt sắng.Chỉ dựa vào lời nói suông thì không thể khiến người khác tin tưởng, chắc chắn phải dùng hành động để chứng minh.Nhưng...Thẩm Triều Triều không thích ra ngoài, có thể ở lì trong nhà cả ngày không ra ngoài, cho dù anh muốn thể hiện cũng không có cơ hội...Cho nên việc anh nên làm nhất bây giờ là phải khiến Thẩm Triều Triều quay về nhà họ Cố.Nhưng bây giờ Thẩm Triều Triều đã bắt đầu trốn tránh anh rồi, sao cô có thể quay về nhà họ Cố chứ!Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt bực bội đưa tay lên vò đầu, anh lại đứng đợi trước cửa nhà họ Thẩm một lúc, thấy Thẩm Triều Triều không đi ra nữa, anh đành thất vọng rời đi. Bị nhốt ở đồn cảnh sát lâu như vậy, dù sao anh cũng phải về nhà một chuyến.Không giống Cố Hằng và Diệp Phương còn trẻ, sức khỏe bà nội Vương Thải Hà không tốt, lâu như vậy không gặp, anh phải về báo bình an cho bà nội.Vì Cố Kỳ Việt bị nhốt riêng trong phòng thẩm vấn, những người khác muốn gặp anh đều phải đăng ký, nhưng không phải đơn đăng ký nào cũng được chấp thuận mà phải trải qua quá trình sàng lọc, xét duyệt gắt gao.Vì vậy đến giờ anh vẫn chưa được gặp Vương Thải Hà, Cố Kỳ Việt cứ nghĩ là đơn đăng ký của mình không được chấp thuận... Kết quả là!!“Bác nói gì cơ, bà cháu nhập viện ạ?”Vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp mở cửa, Cố Kỳ Việt đã thấy người hàng xóm chạy đến báo tin, khiến anh không nói hai lời, lập tức xoay người chạy thẳng đến bệnh viện, bỏ lại người hàng xóm vốn định nhân cơ hội này để hàn huyên tâm sự với anh.Bây giờ trong khu ai mà không biết thằng nhóc nhà họ Cố tài giỏi cỡ nào chứ!Chỉ một mình anh đã có thể sửa chữa được chiếc máy phế liệu nhập khẩu từ nước ngoài...Cho dù ngày thường anh có lười biếng, không cầu tiến thì cũng không thể che giấu được tài năng thiên bẩm, quả thực chính là thiên tài!Lần này không chỉ đám thanh thiếu niên ngưỡng mộ anh mà ngay cả các bậc phụ huynh cũng hết lời khen ngợi, hận không thể “nâng anh lên tận trời xanh.”Đám thanh niên hư hỏng, côn đồ mà trước đây ai cũng khiếp sợ, bây giờ đều đã trở thành thanh niên ưu tú, noi gương theo anh.Thậm chí có người còn âm thầm lên kế hoạch muốn đưa con cái đến nhờ Cố Kỳ Việt chỉ bảo, biết đâu chúng có thể được nhờ, đột nhiên trở nên thông minh, sau này cũng trở thành nhân tài kỹ thuật giỏi giang.
Bóng ma quá khứ bị từ chối trước đó vẫn còn đó, Thẩm Triều Triều cảm thấy như mình đang nằm mơ, nhưng khi cô lặng lẽ liếc mắt nhìn sang bên cạnh thì Cố Kỳ Việt vẫn luôn ở đó.
Là thật!
Nhưng nhớ lại khoảng thời gian đau khổ và dằn vặt trước đó, miệng Thẩm Triều Triều lại bất giác xụ xuống, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ bướng bỉnh.
DTV
Tại sao Cố Kỳ Việt muốn ly hôn thì ly hôn, muốn hợp lại thì hợp lại chứ, cô không đồng ý!
Vì vậy khi Cố Kỳ Việt muốn khơi chuyện thì Thẩm Triều Triều lại ngậm chặt miệng như hến, nhất quyết không nói một lời nào, cho đến khi hai người về đến nhà họ Thẩm ở ngõ Điềm Thủy lúc nào không hay.
Trước cổng nhà, Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt, cô cắn môi, bỏ lại một câu: “Nhưng em không thích anh nữa!”
Nói xong, Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa chạy vào trong, tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa nhanh chóng đóng sập lại. Để lại một mình Cố Kỳ Việt đứng ngơ ngác trước cửa.
Thẩm Triều Triều vừa mới nói cô không thích anh nữa sao?
Không được!
Nhận ra tình hình đang trở nên tồi tệ, Cố Kỳ Việt sốt ruột đi đi lại lại, giờ anh đã nhận ra tình cảm của mình, khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều tỏ vẻ kháng cự, anh không khỏi sốt sắng.
Chỉ dựa vào lời nói suông thì không thể khiến người khác tin tưởng, chắc chắn phải dùng hành động để chứng minh.
Nhưng...Thẩm Triều Triều không thích ra ngoài, có thể ở lì trong nhà cả ngày không ra ngoài, cho dù anh muốn thể hiện cũng không có cơ hội...
Cho nên việc anh nên làm nhất bây giờ là phải khiến Thẩm Triều Triều quay về nhà họ Cố.
Nhưng bây giờ Thẩm Triều Triều đã bắt đầu trốn tránh anh rồi, sao cô có thể quay về nhà họ Cố chứ!
Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt bực bội đưa tay lên vò đầu, anh lại đứng đợi trước cửa nhà họ Thẩm một lúc, thấy Thẩm Triều Triều không đi ra nữa, anh đành thất vọng rời đi. Bị nhốt ở đồn cảnh sát lâu như vậy, dù sao anh cũng phải về nhà một chuyến.
Không giống Cố Hằng và Diệp Phương còn trẻ, sức khỏe bà nội Vương Thải Hà không tốt, lâu như vậy không gặp, anh phải về báo bình an cho bà nội.
Vì Cố Kỳ Việt bị nhốt riêng trong phòng thẩm vấn, những người khác muốn gặp anh đều phải đăng ký, nhưng không phải đơn đăng ký nào cũng được chấp thuận mà phải trải qua quá trình sàng lọc, xét duyệt gắt gao.
Vì vậy đến giờ anh vẫn chưa được gặp Vương Thải Hà, Cố Kỳ Việt cứ nghĩ là đơn đăng ký của mình không được chấp thuận... Kết quả là!!
“Bác nói gì cơ, bà cháu nhập viện ạ?”
Vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp mở cửa, Cố Kỳ Việt đã thấy người hàng xóm chạy đến báo tin, khiến anh không nói hai lời, lập tức xoay người chạy thẳng đến bệnh viện, bỏ lại người hàng xóm vốn định nhân cơ hội này để hàn huyên tâm sự với anh.
Bây giờ trong khu ai mà không biết thằng nhóc nhà họ Cố tài giỏi cỡ nào chứ!
Chỉ một mình anh đã có thể sửa chữa được chiếc máy phế liệu nhập khẩu từ nước ngoài...
Cho dù ngày thường anh có lười biếng, không cầu tiến thì cũng không thể che giấu được tài năng thiên bẩm, quả thực chính là thiên tài!
Lần này không chỉ đám thanh thiếu niên ngưỡng mộ anh mà ngay cả các bậc phụ huynh cũng hết lời khen ngợi, hận không thể “nâng anh lên tận trời xanh.”
Đám thanh niên hư hỏng, côn đồ mà trước đây ai cũng khiếp sợ, bây giờ đều đã trở thành thanh niên ưu tú, noi gương theo anh.
Thậm chí có người còn âm thầm lên kế hoạch muốn đưa con cái đến nhờ Cố Kỳ Việt chỉ bảo, biết đâu chúng có thể được nhờ, đột nhiên trở nên thông minh, sau này cũng trở thành nhân tài kỹ thuật giỏi giang.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Bóng ma quá khứ bị từ chối trước đó vẫn còn đó, Thẩm Triều Triều cảm thấy như mình đang nằm mơ, nhưng khi cô lặng lẽ liếc mắt nhìn sang bên cạnh thì Cố Kỳ Việt vẫn luôn ở đó.Là thật!Nhưng nhớ lại khoảng thời gian đau khổ và dằn vặt trước đó, miệng Thẩm Triều Triều lại bất giác xụ xuống, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ bướng bỉnh.DTVTại sao Cố Kỳ Việt muốn ly hôn thì ly hôn, muốn hợp lại thì hợp lại chứ, cô không đồng ý!Vì vậy khi Cố Kỳ Việt muốn khơi chuyện thì Thẩm Triều Triều lại ngậm chặt miệng như hến, nhất quyết không nói một lời nào, cho đến khi hai người về đến nhà họ Thẩm ở ngõ Điềm Thủy lúc nào không hay.Trước cổng nhà, Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt, cô cắn môi, bỏ lại một câu: “Nhưng em không thích anh nữa!”Nói xong, Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa chạy vào trong, tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa nhanh chóng đóng sập lại. Để lại một mình Cố Kỳ Việt đứng ngơ ngác trước cửa.Thẩm Triều Triều vừa mới nói cô không thích anh nữa sao?Không được!Nhận ra tình hình đang trở nên tồi tệ, Cố Kỳ Việt sốt ruột đi đi lại lại, giờ anh đã nhận ra tình cảm của mình, khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều tỏ vẻ kháng cự, anh không khỏi sốt sắng.Chỉ dựa vào lời nói suông thì không thể khiến người khác tin tưởng, chắc chắn phải dùng hành động để chứng minh.Nhưng...Thẩm Triều Triều không thích ra ngoài, có thể ở lì trong nhà cả ngày không ra ngoài, cho dù anh muốn thể hiện cũng không có cơ hội...Cho nên việc anh nên làm nhất bây giờ là phải khiến Thẩm Triều Triều quay về nhà họ Cố.Nhưng bây giờ Thẩm Triều Triều đã bắt đầu trốn tránh anh rồi, sao cô có thể quay về nhà họ Cố chứ!Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt bực bội đưa tay lên vò đầu, anh lại đứng đợi trước cửa nhà họ Thẩm một lúc, thấy Thẩm Triều Triều không đi ra nữa, anh đành thất vọng rời đi. Bị nhốt ở đồn cảnh sát lâu như vậy, dù sao anh cũng phải về nhà một chuyến.Không giống Cố Hằng và Diệp Phương còn trẻ, sức khỏe bà nội Vương Thải Hà không tốt, lâu như vậy không gặp, anh phải về báo bình an cho bà nội.Vì Cố Kỳ Việt bị nhốt riêng trong phòng thẩm vấn, những người khác muốn gặp anh đều phải đăng ký, nhưng không phải đơn đăng ký nào cũng được chấp thuận mà phải trải qua quá trình sàng lọc, xét duyệt gắt gao.Vì vậy đến giờ anh vẫn chưa được gặp Vương Thải Hà, Cố Kỳ Việt cứ nghĩ là đơn đăng ký của mình không được chấp thuận... Kết quả là!!“Bác nói gì cơ, bà cháu nhập viện ạ?”Vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp mở cửa, Cố Kỳ Việt đã thấy người hàng xóm chạy đến báo tin, khiến anh không nói hai lời, lập tức xoay người chạy thẳng đến bệnh viện, bỏ lại người hàng xóm vốn định nhân cơ hội này để hàn huyên tâm sự với anh.Bây giờ trong khu ai mà không biết thằng nhóc nhà họ Cố tài giỏi cỡ nào chứ!Chỉ một mình anh đã có thể sửa chữa được chiếc máy phế liệu nhập khẩu từ nước ngoài...Cho dù ngày thường anh có lười biếng, không cầu tiến thì cũng không thể che giấu được tài năng thiên bẩm, quả thực chính là thiên tài!Lần này không chỉ đám thanh thiếu niên ngưỡng mộ anh mà ngay cả các bậc phụ huynh cũng hết lời khen ngợi, hận không thể “nâng anh lên tận trời xanh.”Đám thanh niên hư hỏng, côn đồ mà trước đây ai cũng khiếp sợ, bây giờ đều đã trở thành thanh niên ưu tú, noi gương theo anh.Thậm chí có người còn âm thầm lên kế hoạch muốn đưa con cái đến nhờ Cố Kỳ Việt chỉ bảo, biết đâu chúng có thể được nhờ, đột nhiên trở nên thông minh, sau này cũng trở thành nhân tài kỹ thuật giỏi giang.