Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 208: Chương 208
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Từ sau khi Thẩm Triều Triều gả vào nhà họ Cố, người đối xử tốt với cô nhất chính là bà Vương.Thậm chí, còn tốt hơn cả Cố Kỳ Việt, lấy lòng đo lòng, làm sao Thẩm Triều Triều có thể không quan tâm chứ!Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vội vàng trấn an: “Bây giờ bà đã ổn định rồi, em đừng quá lo lắng, chỉ là bà nội đang giở tính trẻ con giận dỗi, không muốn gặp anh thôi.”Nghe nói thương thế của Vương Thải Hà đã ổn định, Thẩm Triều Triều thở phào nhẹ nhõm, sau khi chuẩn bị qua loa vài thứ, cô theo Cố Kỳ Việt đến bệnh viện.Trước đó, khi về đến nhà, cô đã thay bộ váy bằng quần áo dài, theo thói quen lại đeo khẩu trang, bây giờ ra ngoài có thể nói là đã trang bị đầy đủ, nhưng vì lo lắng cho tình trạng của Vương Thải Hà nên cô cũng không có tâm trạng nói chuyện với Cố Kỳ Việt.Cho đến khi vào bệnh viện, nhìn thấy Vương Thải Hà, nhìn thấy tấm nẹp trắng bó trên chân bà, Thẩm Triều Triều không kìm được đỏ hoe đôi mắt, cô áy náy tiến lên nói: “Bà nội Vương, con xin lỗi, con không biết bà bị thương, con...”“Triều Triều à, con đừng nói như vậy, con có thể đến thăm bà là bà vui lắm rồi! Xương cốt bà già rồi, ngã một cái là chuyện thường, con đừng lo lắng, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”Thấy Thẩm Triều Triều đến, Vương Thải Hà cười rạng rỡ, làm sao bà ấy nỡ để cô phải đau lòng chứ?Nếu như không phải Cố Kỳ Việt đang ở bên cạnh nhìn, Vương Thải Hà đã sớm không giả vờ nữa rồi, bà ất có thể tự mình đi lại vài vòng trong phòng bệnh ấy chứ...Nhưng nghĩ đến việc cần phải thúc đẩy hai người hòa hảo, bà ấy chỉ đành cắn răng tiếp tục giả vờ.“Chỉ có điều, Triều Triều... Bà nhớ con lắm.”Lúc nói câu này, Vương Thải Hà thật lòng thật dạ, bây giờ nhà họ Cố vắng tanh, bà ấy ở cũng buồn chán.Lúc Triều Triều còn ở nhà họ Cố, náo nhiệt biết bao, mặc dù đám bạn già của bà ấy luôn tự tiện đến chơi nhưng mà đông người náo nhiệt cũng vui.Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Vương Thải Hà quyết định phối hợp. Bà ấy không nỡ xa Thẩm Triều Triều.Khi Thẩm Triều Triều nghe Vương Thải Hà nói nhớ mình, cảm giác được người khác cần đến khiến cô chua xót trong lòng, khoảng thời gian sống một mình vừa qua khiến cô nếm trải cảm giác cô đơn.Đối mặt với bà Vương đang bị thương, Thẩm Triều Triều nhanh chóng đưa ra quyết định.Cô nắm lấy hai tay Vương Thải Hà, nghiêm túc nói: “Bà nội, sau này bà muốn gặp con lúc nào cũng được, con sẽ ở đây chăm sóc cho đến khi bà bình phục!”“Thật sao?!”Vương Thải Hà vô cùng cảm động, mặc dù biết Triều Triều là đứa trẻ tốt bụng nhưng bây giờ con bé thật sự đồng ý ở lại chăm sóc mình, khiến tâm trạng Vương Thải Hà trở nên phức tạp, bà ấy cảm thấy cháu trai mình không xứng với Triều Triều.Nếu như sau này hai đứa thật sự ly hôn, Triều Triều chính là cháu gái của bà ấy, đến lúc đó bà ấy sẽ tác hợp cho con bé với một người đàn ông tốt hơn!Không hề hay biết Vương Thải Hà đang âm thầm lên kế hoạch, Thẩm Triều Triều gật đầu thật mạnh, đảm bảo lần nữa: “Đương nhiên là thật rồi ạ, con chắc chắn sẽ ở bên cạnh chăm sóc bà.”...Thẩm Triều Triều hơi mơ hồ.DTVVừa mới nói sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc bà Vương, vậy mà cô đã nghe bác sĩ thông báo có thể xuất viện.Cho nên...Đi một vòng lớn, Thẩm Triều Triều lại quay trở về nhà họ Cố, khi kịp phản ứng, cô lập tức nhìn về phía Cố Kỳ Việt vẫn luôn đứng bên cạnh, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp lóe lên lửa giận: “Cố Kỳ Việt!!”
Từ sau khi Thẩm Triều Triều gả vào nhà họ Cố, người đối xử tốt với cô nhất chính là bà Vương.
Thậm chí, còn tốt hơn cả Cố Kỳ Việt, lấy lòng đo lòng, làm sao Thẩm Triều Triều có thể không quan tâm chứ!
Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vội vàng trấn an: “Bây giờ bà đã ổn định rồi, em đừng quá lo lắng, chỉ là bà nội đang giở tính trẻ con giận dỗi, không muốn gặp anh thôi.”
Nghe nói thương thế của Vương Thải Hà đã ổn định, Thẩm Triều Triều thở phào nhẹ nhõm, sau khi chuẩn bị qua loa vài thứ, cô theo Cố Kỳ Việt đến bệnh viện.
Trước đó, khi về đến nhà, cô đã thay bộ váy bằng quần áo dài, theo thói quen lại đeo khẩu trang, bây giờ ra ngoài có thể nói là đã trang bị đầy đủ, nhưng vì lo lắng cho tình trạng của Vương Thải Hà nên cô cũng không có tâm trạng nói chuyện với Cố Kỳ Việt.
Cho đến khi vào bệnh viện, nhìn thấy Vương Thải Hà, nhìn thấy tấm nẹp trắng bó trên chân bà, Thẩm Triều Triều không kìm được đỏ hoe đôi mắt, cô áy náy tiến lên nói: “Bà nội Vương, con xin lỗi, con không biết bà bị thương, con...”
“Triều Triều à, con đừng nói như vậy, con có thể đến thăm bà là bà vui lắm rồi! Xương cốt bà già rồi, ngã một cái là chuyện thường, con đừng lo lắng, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Thấy Thẩm Triều Triều đến, Vương Thải Hà cười rạng rỡ, làm sao bà ấy nỡ để cô phải đau lòng chứ?
Nếu như không phải Cố Kỳ Việt đang ở bên cạnh nhìn, Vương Thải Hà đã sớm không giả vờ nữa rồi, bà ất có thể tự mình đi lại vài vòng trong phòng bệnh ấy chứ...
Nhưng nghĩ đến việc cần phải thúc đẩy hai người hòa hảo, bà ấy chỉ đành cắn răng tiếp tục giả vờ.
“Chỉ có điều, Triều Triều... Bà nhớ con lắm.”
Lúc nói câu này, Vương Thải Hà thật lòng thật dạ, bây giờ nhà họ Cố vắng tanh, bà ấy ở cũng buồn chán.
Lúc Triều Triều còn ở nhà họ Cố, náo nhiệt biết bao, mặc dù đám bạn già của bà ấy luôn tự tiện đến chơi nhưng mà đông người náo nhiệt cũng vui.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Vương Thải Hà quyết định phối hợp. Bà ấy không nỡ xa Thẩm Triều Triều.
Khi Thẩm Triều Triều nghe Vương Thải Hà nói nhớ mình, cảm giác được người khác cần đến khiến cô chua xót trong lòng, khoảng thời gian sống một mình vừa qua khiến cô nếm trải cảm giác cô đơn.
Đối mặt với bà Vương đang bị thương, Thẩm Triều Triều nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cô nắm lấy hai tay Vương Thải Hà, nghiêm túc nói: “Bà nội, sau này bà muốn gặp con lúc nào cũng được, con sẽ ở đây chăm sóc cho đến khi bà bình phục!”
“Thật sao?!”
Vương Thải Hà vô cùng cảm động, mặc dù biết Triều Triều là đứa trẻ tốt bụng nhưng bây giờ con bé thật sự đồng ý ở lại chăm sóc mình, khiến tâm trạng Vương Thải Hà trở nên phức tạp, bà ấy cảm thấy cháu trai mình không xứng với Triều Triều.
Nếu như sau này hai đứa thật sự ly hôn, Triều Triều chính là cháu gái của bà ấy, đến lúc đó bà ấy sẽ tác hợp cho con bé với một người đàn ông tốt hơn!
Không hề hay biết Vương Thải Hà đang âm thầm lên kế hoạch, Thẩm Triều Triều gật đầu thật mạnh, đảm bảo lần nữa: “Đương nhiên là thật rồi ạ, con chắc chắn sẽ ở bên cạnh chăm sóc bà.”
...
Thẩm Triều Triều hơi mơ hồ.
DTV
Vừa mới nói sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc bà Vương, vậy mà cô đã nghe bác sĩ thông báo có thể xuất viện.
Cho nên...Đi một vòng lớn, Thẩm Triều Triều lại quay trở về nhà họ Cố, khi kịp phản ứng, cô lập tức nhìn về phía Cố Kỳ Việt vẫn luôn đứng bên cạnh, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp lóe lên lửa giận: “Cố Kỳ Việt!!”
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Từ sau khi Thẩm Triều Triều gả vào nhà họ Cố, người đối xử tốt với cô nhất chính là bà Vương.Thậm chí, còn tốt hơn cả Cố Kỳ Việt, lấy lòng đo lòng, làm sao Thẩm Triều Triều có thể không quan tâm chứ!Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vội vàng trấn an: “Bây giờ bà đã ổn định rồi, em đừng quá lo lắng, chỉ là bà nội đang giở tính trẻ con giận dỗi, không muốn gặp anh thôi.”Nghe nói thương thế của Vương Thải Hà đã ổn định, Thẩm Triều Triều thở phào nhẹ nhõm, sau khi chuẩn bị qua loa vài thứ, cô theo Cố Kỳ Việt đến bệnh viện.Trước đó, khi về đến nhà, cô đã thay bộ váy bằng quần áo dài, theo thói quen lại đeo khẩu trang, bây giờ ra ngoài có thể nói là đã trang bị đầy đủ, nhưng vì lo lắng cho tình trạng của Vương Thải Hà nên cô cũng không có tâm trạng nói chuyện với Cố Kỳ Việt.Cho đến khi vào bệnh viện, nhìn thấy Vương Thải Hà, nhìn thấy tấm nẹp trắng bó trên chân bà, Thẩm Triều Triều không kìm được đỏ hoe đôi mắt, cô áy náy tiến lên nói: “Bà nội Vương, con xin lỗi, con không biết bà bị thương, con...”“Triều Triều à, con đừng nói như vậy, con có thể đến thăm bà là bà vui lắm rồi! Xương cốt bà già rồi, ngã một cái là chuyện thường, con đừng lo lắng, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”Thấy Thẩm Triều Triều đến, Vương Thải Hà cười rạng rỡ, làm sao bà ấy nỡ để cô phải đau lòng chứ?Nếu như không phải Cố Kỳ Việt đang ở bên cạnh nhìn, Vương Thải Hà đã sớm không giả vờ nữa rồi, bà ất có thể tự mình đi lại vài vòng trong phòng bệnh ấy chứ...Nhưng nghĩ đến việc cần phải thúc đẩy hai người hòa hảo, bà ấy chỉ đành cắn răng tiếp tục giả vờ.“Chỉ có điều, Triều Triều... Bà nhớ con lắm.”Lúc nói câu này, Vương Thải Hà thật lòng thật dạ, bây giờ nhà họ Cố vắng tanh, bà ấy ở cũng buồn chán.Lúc Triều Triều còn ở nhà họ Cố, náo nhiệt biết bao, mặc dù đám bạn già của bà ấy luôn tự tiện đến chơi nhưng mà đông người náo nhiệt cũng vui.Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Vương Thải Hà quyết định phối hợp. Bà ấy không nỡ xa Thẩm Triều Triều.Khi Thẩm Triều Triều nghe Vương Thải Hà nói nhớ mình, cảm giác được người khác cần đến khiến cô chua xót trong lòng, khoảng thời gian sống một mình vừa qua khiến cô nếm trải cảm giác cô đơn.Đối mặt với bà Vương đang bị thương, Thẩm Triều Triều nhanh chóng đưa ra quyết định.Cô nắm lấy hai tay Vương Thải Hà, nghiêm túc nói: “Bà nội, sau này bà muốn gặp con lúc nào cũng được, con sẽ ở đây chăm sóc cho đến khi bà bình phục!”“Thật sao?!”Vương Thải Hà vô cùng cảm động, mặc dù biết Triều Triều là đứa trẻ tốt bụng nhưng bây giờ con bé thật sự đồng ý ở lại chăm sóc mình, khiến tâm trạng Vương Thải Hà trở nên phức tạp, bà ấy cảm thấy cháu trai mình không xứng với Triều Triều.Nếu như sau này hai đứa thật sự ly hôn, Triều Triều chính là cháu gái của bà ấy, đến lúc đó bà ấy sẽ tác hợp cho con bé với một người đàn ông tốt hơn!Không hề hay biết Vương Thải Hà đang âm thầm lên kế hoạch, Thẩm Triều Triều gật đầu thật mạnh, đảm bảo lần nữa: “Đương nhiên là thật rồi ạ, con chắc chắn sẽ ở bên cạnh chăm sóc bà.”...Thẩm Triều Triều hơi mơ hồ.DTVVừa mới nói sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc bà Vương, vậy mà cô đã nghe bác sĩ thông báo có thể xuất viện.Cho nên...Đi một vòng lớn, Thẩm Triều Triều lại quay trở về nhà họ Cố, khi kịp phản ứng, cô lập tức nhìn về phía Cố Kỳ Việt vẫn luôn đứng bên cạnh, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp lóe lên lửa giận: “Cố Kỳ Việt!!”