Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 209: Chương 209
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Mặc dù Thẩm Triều Triều không nói thẳng ra nhưng người hiểu chuyện đều hiểu, Cố Kỳ Việt cười giả lả với cô, đánh trống lảng: “Bà nội đi nghỉ ngơi rồi, chúng ta cũng về phòng dọn dẹp một chút đi, buổi tối còn phải ngủ nữa!”Nhìn thấy Cố Kỳ Việt ngày càng mặt dày, Thẩm Triều Triều mím môi, chuyện đã đến nước này cũng không thể thay đổi được nữa, cô tức giận xoay người đi lên lầu hai trước.Chờ lát nữa vào phòng rồi thì cô sẽ không ra ngoài nữa, bây giờ cô không muốn gặp Cố Kỳ Việt!Còn Cố Kỳ Việt thì đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Thẩm Triều Triều, nụ cười trên mặt anh trở nên dịu dàng, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, đã ở trước mặt anh rồi thì đừng hòng chạy thoát!Anh chắc chắn sẽ dùng mọi cách để giữ Thẩm Triều Triều ở lại.Hít một hơi thật sâu, Cố Kỳ Việt thầm cổ vũ bản thân, sau đó bước nhanh đuổi theo. Quả mơ ngọt trong túi anh còn chưa đưa cho cô nữa!Bây giờ Cố Kỳ Việt rất muốn chia sẻ, chỉ cần là thứ tốt, anh đều muốn chia sẻ với Thẩm Triều Triều.Cho dù bị từ chối cũng không thể dập tắt được nhiệt huyết của anh!Kết quả, Cố Kỳ Việt tràn đầy ý chí chiến đấu sục sôi vừa mới lên đến lầu hai đã thấy Thẩm Triều Triều không vào phòng mà đang nghiêng đầu nhìn gì đó...DTVAnh nhìn theo tầm mắt của cô, trái tim anh bỗng nhiên thắt lại, anh chợt nhớ ra trên cửa phòng anh vẫn còn dán tờ giấy ghi “Thẩm Triều Triều không được vào”.Cố Kỳ Việt luống cuống tay chân bước tới, vội vàng giơ tay xé tờ giấy dán trên cửa xuống, dùng sức vo tròn thành cục, ánh mắt mang theo vẻ áy náy nhìn Thẩm Triều Triều.Không ngờ cái boomerang anh ném ra lúc trước cuối cùng lại quay lại trúng chính mình. Từ sau khi bị đưa đi, đây là lần *****ên anh về nhà nên cũng chưa kịp xử lý.Lúc trước anh dán tờ giấy lên với vẻ mặt thản nhiên như thế nào thì bây giờ xé nó xuống lại chột dạ xấu hổ bấy nhiêu.Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt cảm thấy mình cần phải giải thích, bây giờ anh đã biết thích một người là như thế nào rồi, nhưng mà Thẩm Triều Triều lại không cho anh cơ hội để thể hiện, cô chỉ im lặng liếc nhìn Cố Kỳ Việt một cái, sau đó lập tức bước vào phòng.Cánh cửa phòng đóng lại, tiếng “Rầm” vang dội, để mặc Cố Kỳ Việt đứng bơ vơ ngoài cửa.Rõ ràng cô không nói gì nhưng lại khiến Cố Kỳ Việt luống cuống chân tay, đôi mắt hoa đào tràn đầy vẻ bất lực, cuối cùng anh ủ rũ cụp mắt, thầm nghĩ vừa mới trở về đã phá hỏng chuyện tốt, anh đúng là giỏi thật đấy!Có lẽ sau này anh có thể tìm một cơ hội thích hợp để giải thích, nhưng Cố Kỳ Việt vừa mới thông suốt lại không thể chờ đợi thêm được nữa.Chỉ cần nghĩ đến câu nói “không thích anh nữa” của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, anh hối hận vì trước kia mình giống như một tảng đá vô tri khiến Thẩm Triều Triều cố gắng bao nhiêu cũng không nhận lại được hồi đáp.Lần này anh phải chủ động!Vì vậy sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Cố Kỳ Việt giơ tay gõ cửa phòng. Hy vọng Thẩm Triều Triều có thể cho anh một cơ hội để giải thích!!Trong phòng, Thẩm Triều Triều đang ngồi bên mép giường nghe thấy tiếng gõ cửa, trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ bối rối, cô xoay người vùi mặt xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu giống như con đà điểu vùi đầu vào trong cát, giả vờ như không nghe thấy gì.Ngày thường Cố Kỳ Việt luôn tỏ vẻ lười biếng, mặc dù cao lớn cường tráng nhưng lại giống như con mèo lười đang phơi nắng.Chỉ cần không chọc vào anh, mặc dù vẻ ngoài của anh hơi đáng sợ nhưng ở chung lại rất thoải mái...
Mặc dù Thẩm Triều Triều không nói thẳng ra nhưng người hiểu chuyện đều hiểu, Cố Kỳ Việt cười giả lả với cô, đánh trống lảng: “Bà nội đi nghỉ ngơi rồi, chúng ta cũng về phòng dọn dẹp một chút đi, buổi tối còn phải ngủ nữa!”
Nhìn thấy Cố Kỳ Việt ngày càng mặt dày, Thẩm Triều Triều mím môi, chuyện đã đến nước này cũng không thể thay đổi được nữa, cô tức giận xoay người đi lên lầu hai trước.
Chờ lát nữa vào phòng rồi thì cô sẽ không ra ngoài nữa, bây giờ cô không muốn gặp Cố Kỳ Việt!
Còn Cố Kỳ Việt thì đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Thẩm Triều Triều, nụ cười trên mặt anh trở nên dịu dàng, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, đã ở trước mặt anh rồi thì đừng hòng chạy thoát!
Anh chắc chắn sẽ dùng mọi cách để giữ Thẩm Triều Triều ở lại.
Hít một hơi thật sâu, Cố Kỳ Việt thầm cổ vũ bản thân, sau đó bước nhanh đuổi theo. Quả mơ ngọt trong túi anh còn chưa đưa cho cô nữa!
Bây giờ Cố Kỳ Việt rất muốn chia sẻ, chỉ cần là thứ tốt, anh đều muốn chia sẻ với Thẩm Triều Triều.
Cho dù bị từ chối cũng không thể dập tắt được nhiệt huyết của anh!
Kết quả, Cố Kỳ Việt tràn đầy ý chí chiến đấu sục sôi vừa mới lên đến lầu hai đã thấy Thẩm Triều Triều không vào phòng mà đang nghiêng đầu nhìn gì đó...
DTV
Anh nhìn theo tầm mắt của cô, trái tim anh bỗng nhiên thắt lại, anh chợt nhớ ra trên cửa phòng anh vẫn còn dán tờ giấy ghi “Thẩm Triều Triều không được vào”.
Cố Kỳ Việt luống cuống tay chân bước tới, vội vàng giơ tay xé tờ giấy dán trên cửa xuống, dùng sức vo tròn thành cục, ánh mắt mang theo vẻ áy náy nhìn Thẩm Triều Triều.
Không ngờ cái boomerang anh ném ra lúc trước cuối cùng lại quay lại trúng chính mình. Từ sau khi bị đưa đi, đây là lần *****ên anh về nhà nên cũng chưa kịp xử lý.
Lúc trước anh dán tờ giấy lên với vẻ mặt thản nhiên như thế nào thì bây giờ xé nó xuống lại chột dạ xấu hổ bấy nhiêu.
Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt cảm thấy mình cần phải giải thích, bây giờ anh đã biết thích một người là như thế nào rồi, nhưng mà Thẩm Triều Triều lại không cho anh cơ hội để thể hiện, cô chỉ im lặng liếc nhìn Cố Kỳ Việt một cái, sau đó lập tức bước vào phòng.
Cánh cửa phòng đóng lại, tiếng “Rầm” vang dội, để mặc Cố Kỳ Việt đứng bơ vơ ngoài cửa.
Rõ ràng cô không nói gì nhưng lại khiến Cố Kỳ Việt luống cuống chân tay, đôi mắt hoa đào tràn đầy vẻ bất lực, cuối cùng anh ủ rũ cụp mắt, thầm nghĩ vừa mới trở về đã phá hỏng chuyện tốt, anh đúng là giỏi thật đấy!
Có lẽ sau này anh có thể tìm một cơ hội thích hợp để giải thích, nhưng Cố Kỳ Việt vừa mới thông suốt lại không thể chờ đợi thêm được nữa.
Chỉ cần nghĩ đến câu nói “không thích anh nữa” của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, anh hối hận vì trước kia mình giống như một tảng đá vô tri khiến Thẩm Triều Triều cố gắng bao nhiêu cũng không nhận lại được hồi đáp.
Lần này anh phải chủ động!
Vì vậy sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Cố Kỳ Việt giơ tay gõ cửa phòng. Hy vọng Thẩm Triều Triều có thể cho anh một cơ hội để giải thích!!
Trong phòng, Thẩm Triều Triều đang ngồi bên mép giường nghe thấy tiếng gõ cửa, trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ bối rối, cô xoay người vùi mặt xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu giống như con đà điểu vùi đầu vào trong cát, giả vờ như không nghe thấy gì.
Ngày thường Cố Kỳ Việt luôn tỏ vẻ lười biếng, mặc dù cao lớn cường tráng nhưng lại giống như con mèo lười đang phơi nắng.
Chỉ cần không chọc vào anh, mặc dù vẻ ngoài của anh hơi đáng sợ nhưng ở chung lại rất thoải mái...
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Mặc dù Thẩm Triều Triều không nói thẳng ra nhưng người hiểu chuyện đều hiểu, Cố Kỳ Việt cười giả lả với cô, đánh trống lảng: “Bà nội đi nghỉ ngơi rồi, chúng ta cũng về phòng dọn dẹp một chút đi, buổi tối còn phải ngủ nữa!”Nhìn thấy Cố Kỳ Việt ngày càng mặt dày, Thẩm Triều Triều mím môi, chuyện đã đến nước này cũng không thể thay đổi được nữa, cô tức giận xoay người đi lên lầu hai trước.Chờ lát nữa vào phòng rồi thì cô sẽ không ra ngoài nữa, bây giờ cô không muốn gặp Cố Kỳ Việt!Còn Cố Kỳ Việt thì đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Thẩm Triều Triều, nụ cười trên mặt anh trở nên dịu dàng, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, đã ở trước mặt anh rồi thì đừng hòng chạy thoát!Anh chắc chắn sẽ dùng mọi cách để giữ Thẩm Triều Triều ở lại.Hít một hơi thật sâu, Cố Kỳ Việt thầm cổ vũ bản thân, sau đó bước nhanh đuổi theo. Quả mơ ngọt trong túi anh còn chưa đưa cho cô nữa!Bây giờ Cố Kỳ Việt rất muốn chia sẻ, chỉ cần là thứ tốt, anh đều muốn chia sẻ với Thẩm Triều Triều.Cho dù bị từ chối cũng không thể dập tắt được nhiệt huyết của anh!Kết quả, Cố Kỳ Việt tràn đầy ý chí chiến đấu sục sôi vừa mới lên đến lầu hai đã thấy Thẩm Triều Triều không vào phòng mà đang nghiêng đầu nhìn gì đó...DTVAnh nhìn theo tầm mắt của cô, trái tim anh bỗng nhiên thắt lại, anh chợt nhớ ra trên cửa phòng anh vẫn còn dán tờ giấy ghi “Thẩm Triều Triều không được vào”.Cố Kỳ Việt luống cuống tay chân bước tới, vội vàng giơ tay xé tờ giấy dán trên cửa xuống, dùng sức vo tròn thành cục, ánh mắt mang theo vẻ áy náy nhìn Thẩm Triều Triều.Không ngờ cái boomerang anh ném ra lúc trước cuối cùng lại quay lại trúng chính mình. Từ sau khi bị đưa đi, đây là lần *****ên anh về nhà nên cũng chưa kịp xử lý.Lúc trước anh dán tờ giấy lên với vẻ mặt thản nhiên như thế nào thì bây giờ xé nó xuống lại chột dạ xấu hổ bấy nhiêu.Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt cảm thấy mình cần phải giải thích, bây giờ anh đã biết thích một người là như thế nào rồi, nhưng mà Thẩm Triều Triều lại không cho anh cơ hội để thể hiện, cô chỉ im lặng liếc nhìn Cố Kỳ Việt một cái, sau đó lập tức bước vào phòng.Cánh cửa phòng đóng lại, tiếng “Rầm” vang dội, để mặc Cố Kỳ Việt đứng bơ vơ ngoài cửa.Rõ ràng cô không nói gì nhưng lại khiến Cố Kỳ Việt luống cuống chân tay, đôi mắt hoa đào tràn đầy vẻ bất lực, cuối cùng anh ủ rũ cụp mắt, thầm nghĩ vừa mới trở về đã phá hỏng chuyện tốt, anh đúng là giỏi thật đấy!Có lẽ sau này anh có thể tìm một cơ hội thích hợp để giải thích, nhưng Cố Kỳ Việt vừa mới thông suốt lại không thể chờ đợi thêm được nữa.Chỉ cần nghĩ đến câu nói “không thích anh nữa” của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, anh hối hận vì trước kia mình giống như một tảng đá vô tri khiến Thẩm Triều Triều cố gắng bao nhiêu cũng không nhận lại được hồi đáp.Lần này anh phải chủ động!Vì vậy sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Cố Kỳ Việt giơ tay gõ cửa phòng. Hy vọng Thẩm Triều Triều có thể cho anh một cơ hội để giải thích!!Trong phòng, Thẩm Triều Triều đang ngồi bên mép giường nghe thấy tiếng gõ cửa, trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ bối rối, cô xoay người vùi mặt xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu giống như con đà điểu vùi đầu vào trong cát, giả vờ như không nghe thấy gì.Ngày thường Cố Kỳ Việt luôn tỏ vẻ lười biếng, mặc dù cao lớn cường tráng nhưng lại giống như con mèo lười đang phơi nắng.Chỉ cần không chọc vào anh, mặc dù vẻ ngoài của anh hơi đáng sợ nhưng ở chung lại rất thoải mái...