Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 211: Chương 211

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Vì vậy về chuyện chủ động tiếp cận Cố Kỳ Việt, cô đã cố gắng rồi. Cô lấy can đảm thử một phen, cuối cùng đạt được kết quả làm người ta đau lòng.Cho dù chuyện có xuất hiện biến chuyển ngoài ý muốn thì cũng làm cho Thẩm Triều Triều rơi vào bóng ma, không dám dũng cảm bước ra bước chân tiến lên lần nữa.Cho nên cô cảm thấy sau này cần phải giữ khoảng cách với Cố Kỳ Việt, hòa hoãn một thời gian rồi nói sau.“Em không tức giận?”Nghe vậy, trong lòng Cố Kỳ Việt hơi khó chịu, chua xót, ánh mắt anh áy náy nhìn Thẩm Triều Triều, đột nhiên cảm thấy mình trước đó thật không ra gì, để cho cô chịu không ít uất ức.Ngược lại Thẩm Triều Triều vẫn luôn dịu dàng bao dung khiến cho bây giờ anh cũng thấy không đáng thay cô. Anh muốn hung hăng đánh mình của trước kia một trận.DTVMà Thẩm Triều Triều đứng ở cửa nhìn Cố Kỳ Việt mang dáng vẻ áy náy khổ sở, cô nghi ngờ nghiêng đầu, sau đó cố nén tò mò, bắt đầu đóng cửa tiễn khách: “Không tức giận. Cố Kỳ Việt, anh bị giam lâu như vậy, bây giờ nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi!”Nói xong, Thẩm Triều Triều không chút do dự đóng cửa, lại một tiếng “Ầm”, chỉ còn lại một mình Cố Kỳ Việt.Chỉ có điều so với sự thấp thỏm bất an vừa rồi, bây giờ Cố Kỳ Việt hơi vui vẻ.Thẩm Triều Triều đang quan tâm anh sao?Cảm thấy mình đã thành công đi về phía trước một bước nhỏ, để quan hệ giữa hai người hòa hoãn một chút. Cố Kỳ Việt phấn chấn đưa tay nắm chặt đặt trước ngực, anh quyết định sau này tiếp tục cố gắng, tuyệt đối phải theo đuổi Thẩm Triều Triều trở về lần nữa!Cũng vào lúc này, cảm nhận được trọng lượng trong túi, khiến Cố Kỳ Việt nhớ tới còn có hai quả mơ! Lúc này mơ đang là thời kỳ chín muồi, rất ngọt.Cố Kỳ Việt lấy quả mơ vàng óng từ trong túi ra, cầm trong tay nhìn nhìn, anh không kịp chờ, lại gõ cửa phòng lần nữa.Thẩm Triều Triều vừa đóng cửa lại chưa kịp đi được mấy bước thì đã dừng lại, đợi đến khi quay người lại mở cửa phòng ra, nhìn quả mơ Cố Kỳ Việt dâng cho cô như dâng vật quý, cô sững sờ.Mơ mới hái xuống tỏa ra mùi thơm, nhìn rất ngon. Đợi đến khi kịp phản ứng, Thẩm Triều Triều do dự một chút, ngước mắt nhìn vẻ mặt chờ mong của Cố Kỳ Việt, cuối cùng vẫn không từ chối, cô đưa tay cầm lấy một quả mơ trong đó, chỉ còn lại một quả.“Cảm ơn, em ăn quả này là đủ rồi.”Thẩm Triều Triều đóng cửa lần nữa, Cố Kỳ Việt đứng ở ngoài cửa nhìn trong lòng bàn tay còn lại một quả mơ, miệng anh chậm rãi cong lên, sau đó càng thêm rạng rỡ, ánh mắt trở nên nhiệt liệt lấp lánh.Hai người bọn họ đều có!Tâm trạng tốt hẳn lên, Cố Kỳ Việt ngâm nga bài hát, lập tức xoay người mở cửa phòng, trong phòng đóng kín cửa sổ nên cũng không có quá nhiều bụi bặm.Anh lập tức nằm xuống giường, cảm thán sự mềm mại dễ chịu của giường, anh giơ quả mơ trong tay lên nhìn đi nhìn lại, không nỡ ăn.Chỉ nhìn thôi đã thấy vui vẻ rồi, anh đã muốn nghĩ cách làm sao giữ được quả mở này rồi. Nhưng với kỹ thuật bây giờ thì rõ ràng là không được.Để nó hư thối cũng không tốt, Cố Kỳ Việt nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quyết định ăn nó... Nhưng phải đợi đã, còn có thể để hai ngày.Cố Kỳ Việt cẩn thận đặt quả mơ lên tủ đầu giường, sau đó nằm trên giường, sự mệt mỏi của cơ thể cuối cùng cũng ập đến.Khoảng thời gian bị giam trong phòng thẩm vấn, có nhà họ Cố và cảnh sát Chu chăm sóc, Cố Kỳ Việt không bị đối xử đặc biệt, không bị đánh nhưng cũng không có nghĩa là được tốt, tinh thần căng thẳng cũng mệt muốn chết.

Vì vậy về chuyện chủ động tiếp cận Cố Kỳ Việt, cô đã cố gắng rồi. Cô lấy can đảm thử một phen, cuối cùng đạt được kết quả làm người ta đau lòng.

Cho dù chuyện có xuất hiện biến chuyển ngoài ý muốn thì cũng làm cho Thẩm Triều Triều rơi vào bóng ma, không dám dũng cảm bước ra bước chân tiến lên lần nữa.

Cho nên cô cảm thấy sau này cần phải giữ khoảng cách với Cố Kỳ Việt, hòa hoãn một thời gian rồi nói sau.

“Em không tức giận?”

Nghe vậy, trong lòng Cố Kỳ Việt hơi khó chịu, chua xót, ánh mắt anh áy náy nhìn Thẩm Triều Triều, đột nhiên cảm thấy mình trước đó thật không ra gì, để cho cô chịu không ít uất ức.

Ngược lại Thẩm Triều Triều vẫn luôn dịu dàng bao dung khiến cho bây giờ anh cũng thấy không đáng thay cô. Anh muốn hung hăng đánh mình của trước kia một trận.

DTV

Mà Thẩm Triều Triều đứng ở cửa nhìn Cố Kỳ Việt mang dáng vẻ áy náy khổ sở, cô nghi ngờ nghiêng đầu, sau đó cố nén tò mò, bắt đầu đóng cửa tiễn khách: “Không tức giận. Cố Kỳ Việt, anh bị giam lâu như vậy, bây giờ nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi!”

Nói xong, Thẩm Triều Triều không chút do dự đóng cửa, lại một tiếng “Ầm”, chỉ còn lại một mình Cố Kỳ Việt.

Chỉ có điều so với sự thấp thỏm bất an vừa rồi, bây giờ Cố Kỳ Việt hơi vui vẻ.

Thẩm Triều Triều đang quan tâm anh sao?

Cảm thấy mình đã thành công đi về phía trước một bước nhỏ, để quan hệ giữa hai người hòa hoãn một chút. Cố Kỳ Việt phấn chấn đưa tay nắm chặt đặt trước ngực, anh quyết định sau này tiếp tục cố gắng, tuyệt đối phải theo đuổi Thẩm Triều Triều trở về lần nữa!

Cũng vào lúc này, cảm nhận được trọng lượng trong túi, khiến Cố Kỳ Việt nhớ tới còn có hai quả mơ! Lúc này mơ đang là thời kỳ chín muồi, rất ngọt.

Cố Kỳ Việt lấy quả mơ vàng óng từ trong túi ra, cầm trong tay nhìn nhìn, anh không kịp chờ, lại gõ cửa phòng lần nữa.

Thẩm Triều Triều vừa đóng cửa lại chưa kịp đi được mấy bước thì đã dừng lại, đợi đến khi quay người lại mở cửa phòng ra, nhìn quả mơ Cố Kỳ Việt dâng cho cô như dâng vật quý, cô sững sờ.

Mơ mới hái xuống tỏa ra mùi thơm, nhìn rất ngon. Đợi đến khi kịp phản ứng, Thẩm Triều Triều do dự một chút, ngước mắt nhìn vẻ mặt chờ mong của Cố Kỳ Việt, cuối cùng vẫn không từ chối, cô đưa tay cầm lấy một quả mơ trong đó, chỉ còn lại một quả.

“Cảm ơn, em ăn quả này là đủ rồi.”

Thẩm Triều Triều đóng cửa lần nữa, Cố Kỳ Việt đứng ở ngoài cửa nhìn trong lòng bàn tay còn lại một quả mơ, miệng anh chậm rãi cong lên, sau đó càng thêm rạng rỡ, ánh mắt trở nên nhiệt liệt lấp lánh.

Hai người bọn họ đều có!

Tâm trạng tốt hẳn lên, Cố Kỳ Việt ngâm nga bài hát, lập tức xoay người mở cửa phòng, trong phòng đóng kín cửa sổ nên cũng không có quá nhiều bụi bặm.

Anh lập tức nằm xuống giường, cảm thán sự mềm mại dễ chịu của giường, anh giơ quả mơ trong tay lên nhìn đi nhìn lại, không nỡ ăn.

Chỉ nhìn thôi đã thấy vui vẻ rồi, anh đã muốn nghĩ cách làm sao giữ được quả mở này rồi. Nhưng với kỹ thuật bây giờ thì rõ ràng là không được.

Để nó hư thối cũng không tốt, Cố Kỳ Việt nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quyết định ăn nó... Nhưng phải đợi đã, còn có thể để hai ngày.

Cố Kỳ Việt cẩn thận đặt quả mơ lên tủ đầu giường, sau đó nằm trên giường, sự mệt mỏi của cơ thể cuối cùng cũng ập đến.

Khoảng thời gian bị giam trong phòng thẩm vấn, có nhà họ Cố và cảnh sát Chu chăm sóc, Cố Kỳ Việt không bị đối xử đặc biệt, không bị đánh nhưng cũng không có nghĩa là được tốt, tinh thần căng thẳng cũng mệt muốn chết.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Vì vậy về chuyện chủ động tiếp cận Cố Kỳ Việt, cô đã cố gắng rồi. Cô lấy can đảm thử một phen, cuối cùng đạt được kết quả làm người ta đau lòng.Cho dù chuyện có xuất hiện biến chuyển ngoài ý muốn thì cũng làm cho Thẩm Triều Triều rơi vào bóng ma, không dám dũng cảm bước ra bước chân tiến lên lần nữa.Cho nên cô cảm thấy sau này cần phải giữ khoảng cách với Cố Kỳ Việt, hòa hoãn một thời gian rồi nói sau.“Em không tức giận?”Nghe vậy, trong lòng Cố Kỳ Việt hơi khó chịu, chua xót, ánh mắt anh áy náy nhìn Thẩm Triều Triều, đột nhiên cảm thấy mình trước đó thật không ra gì, để cho cô chịu không ít uất ức.Ngược lại Thẩm Triều Triều vẫn luôn dịu dàng bao dung khiến cho bây giờ anh cũng thấy không đáng thay cô. Anh muốn hung hăng đánh mình của trước kia một trận.DTVMà Thẩm Triều Triều đứng ở cửa nhìn Cố Kỳ Việt mang dáng vẻ áy náy khổ sở, cô nghi ngờ nghiêng đầu, sau đó cố nén tò mò, bắt đầu đóng cửa tiễn khách: “Không tức giận. Cố Kỳ Việt, anh bị giam lâu như vậy, bây giờ nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi!”Nói xong, Thẩm Triều Triều không chút do dự đóng cửa, lại một tiếng “Ầm”, chỉ còn lại một mình Cố Kỳ Việt.Chỉ có điều so với sự thấp thỏm bất an vừa rồi, bây giờ Cố Kỳ Việt hơi vui vẻ.Thẩm Triều Triều đang quan tâm anh sao?Cảm thấy mình đã thành công đi về phía trước một bước nhỏ, để quan hệ giữa hai người hòa hoãn một chút. Cố Kỳ Việt phấn chấn đưa tay nắm chặt đặt trước ngực, anh quyết định sau này tiếp tục cố gắng, tuyệt đối phải theo đuổi Thẩm Triều Triều trở về lần nữa!Cũng vào lúc này, cảm nhận được trọng lượng trong túi, khiến Cố Kỳ Việt nhớ tới còn có hai quả mơ! Lúc này mơ đang là thời kỳ chín muồi, rất ngọt.Cố Kỳ Việt lấy quả mơ vàng óng từ trong túi ra, cầm trong tay nhìn nhìn, anh không kịp chờ, lại gõ cửa phòng lần nữa.Thẩm Triều Triều vừa đóng cửa lại chưa kịp đi được mấy bước thì đã dừng lại, đợi đến khi quay người lại mở cửa phòng ra, nhìn quả mơ Cố Kỳ Việt dâng cho cô như dâng vật quý, cô sững sờ.Mơ mới hái xuống tỏa ra mùi thơm, nhìn rất ngon. Đợi đến khi kịp phản ứng, Thẩm Triều Triều do dự một chút, ngước mắt nhìn vẻ mặt chờ mong của Cố Kỳ Việt, cuối cùng vẫn không từ chối, cô đưa tay cầm lấy một quả mơ trong đó, chỉ còn lại một quả.“Cảm ơn, em ăn quả này là đủ rồi.”Thẩm Triều Triều đóng cửa lần nữa, Cố Kỳ Việt đứng ở ngoài cửa nhìn trong lòng bàn tay còn lại một quả mơ, miệng anh chậm rãi cong lên, sau đó càng thêm rạng rỡ, ánh mắt trở nên nhiệt liệt lấp lánh.Hai người bọn họ đều có!Tâm trạng tốt hẳn lên, Cố Kỳ Việt ngâm nga bài hát, lập tức xoay người mở cửa phòng, trong phòng đóng kín cửa sổ nên cũng không có quá nhiều bụi bặm.Anh lập tức nằm xuống giường, cảm thán sự mềm mại dễ chịu của giường, anh giơ quả mơ trong tay lên nhìn đi nhìn lại, không nỡ ăn.Chỉ nhìn thôi đã thấy vui vẻ rồi, anh đã muốn nghĩ cách làm sao giữ được quả mở này rồi. Nhưng với kỹ thuật bây giờ thì rõ ràng là không được.Để nó hư thối cũng không tốt, Cố Kỳ Việt nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quyết định ăn nó... Nhưng phải đợi đã, còn có thể để hai ngày.Cố Kỳ Việt cẩn thận đặt quả mơ lên tủ đầu giường, sau đó nằm trên giường, sự mệt mỏi của cơ thể cuối cùng cũng ập đến.Khoảng thời gian bị giam trong phòng thẩm vấn, có nhà họ Cố và cảnh sát Chu chăm sóc, Cố Kỳ Việt không bị đối xử đặc biệt, không bị đánh nhưng cũng không có nghĩa là được tốt, tinh thần căng thẳng cũng mệt muốn chết.

Chương 211: Chương 211