Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 212: Chương 212

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Bây giờ tất cả đều kết thúc, anh cũng có thể yên tâm. Chỉ là não bộ ở trong trạng thái phấn khích ảnh hưởng đến giấc ngủ, khiến Cố Kỳ Việt trằn trọc không ngủ được!Nhớ lại cảnh Thẩm Triều Triều nắm tay anh trong phòng thẩm vấn cùng với sự vui sướng khi ôm cô, Cố Kỳ Việt không nhịn được đưa tay lên xoa trái tim đang đập thình thịch trong *****.Cảm giác rất kỳ lạ.Trước kia chưa từng rung động nên lần *****ên thích một người khiến anh cảm thấy vừa mới lạ, vừa nôn nao lo lắng.Không biết Thẩm Triều Triều đang làm gì?Cô có cảm thấy anh rất phiền không?Quả mơ có ngọt không?Càng nghĩ càng tỉnh táo, lăn lộn hồi lâu cũng không thấy buồn ngủ, Cố Kỳ Việt nằm rồi lại nằm, cuối cùng vẫn không nằm được, anh đi giày vào, chuẩn bị ra ngoài tìm chút việc để làm.Nguy cơ của xưởng máy móc đã được giải quyết nhưng những chuyện khác và những người khác vẫn đang chờ anh xử lý!Chỉ là...vừa mở cửa ra, nụ cười trên mặt Cố Kỳ Việt cứng đờ, anh không dám tin mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cửa đối diện, trên đó có thêm một tờ giấy trắng.“Cố Kỳ Việt không được gõ cửa”.Cố Kỳ Việt nhìn nhiều lần, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, tâm trạng phấn khích của anh cuối cùng cũng chùng xuống, anh vốn tưởng rằng đã thành công bước ra một bước. Bây giờ xem ra vẫn là giậm chân tại chỗ!...Sau khi Thẩm Triều Triều trở lại nhà họ Cố, vì trước đó đã từng ở một khoảng thời gian nên bây giờ cô cũng không có cảm giác xa lạ.Ở nhà bầu bạn với bà Vương bị thương cũng không khiến cô cảm thấy nhàm chán khó chịu.Ngược lại cô rất thích với cuộc sống như vậy.Bà Vương cũng không cần Thẩm Triều Triều lúc nào cũng ở bên cạnh, lấy lý do người trẻ tuổi cần có thời gian riêng, để Thẩm Triều Triều đi làm việc mình thích. Chỉ cần thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với bà ấy là đủ rồi... Hoặc là thỉnh thoảng làm chút bánh ngọt để bà ấy đỡ thèm thì càng tốt!Còn về cháu trai của mình…Bà Vương không muốn nhắc đến, còn không bằng lúc trước khi nó chưa rung động, bây giờ ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài thì hầu hết thời gian đều vây quanh Thẩm Triều Triều. Làm gì cũng phải có chừng mực. Nào có ai theo đuổi con gái nhà người ta như vậy?Haiz! Thanh niên bây giờ thật là thiếu kiên nhẫn, bất kể trước kia có cứng miệng thế nào thì bây giờ chữ “thích” lai hận không thể trưng ra cho cả thiên hạ biết.Cũng may là tính Triều Triều hiền lành chứ đổi lại là người khác, gặp phải kiểu người đeo bám như vậy thì đã sớm cho một bạt tai rồi!Mà thôi nghĩ cũng phải, đây cũng là lần *****ên Cố Kỳ Việt biết yêu nên hành động có hơi thái quá cũng là bình thường...DTVThằng nhóc này động lòng phàm rồi nhưng mà tiên nữ lại không có ý, xem ra là còn kéo dài đây.Bà Vương vui vẻ đứng xem kịch hay, bà ấy vốn dĩ còn muốn tác hợp cho hai người nhưng sau khi Cố Kỳ Việt gây ra chuyện ly hôn thì bà ấy cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà giúp đỡ nữa.Cứ để cho Cố Kỳ Việt tự lo đi!Nghĩ rồi, bà Vương nhìn xuống cái chân bị bó bột của mình không khỏi thở dài, bà ấy chỉ bị rạn xương nhẹ thôi mà, cũng đâu cần phải làm quá lên như vậy.Nhưng mà đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, may mà lúc bà ấy nằm một chỗ thế này thì bạn bè cũng thường xuyên đến thăm nom nên cuộc sống cũng không đến nỗi nhàm chán.Còn Thẩm Triều Triều lúc không cần bầu bạn với bà Vương thì cô sẽ về phòng vẽ tranh, thêu thùa các thứ, mệt mỏi thì ra vườn ngắm hoa, xem hôm nay có bông hoa nào nở không.

Bây giờ tất cả đều kết thúc, anh cũng có thể yên tâm. Chỉ là não bộ ở trong trạng thái phấn khích ảnh hưởng đến giấc ngủ, khiến Cố Kỳ Việt trằn trọc không ngủ được!

Nhớ lại cảnh Thẩm Triều Triều nắm tay anh trong phòng thẩm vấn cùng với sự vui sướng khi ôm cô, Cố Kỳ Việt không nhịn được đưa tay lên xoa trái tim đang đập thình thịch trong *****.

Cảm giác rất kỳ lạ.

Trước kia chưa từng rung động nên lần *****ên thích một người khiến anh cảm thấy vừa mới lạ, vừa nôn nao lo lắng.

Không biết Thẩm Triều Triều đang làm gì?

Cô có cảm thấy anh rất phiền không?

Quả mơ có ngọt không?

Càng nghĩ càng tỉnh táo, lăn lộn hồi lâu cũng không thấy buồn ngủ, Cố Kỳ Việt nằm rồi lại nằm, cuối cùng vẫn không nằm được, anh đi giày vào, chuẩn bị ra ngoài tìm chút việc để làm.

Nguy cơ của xưởng máy móc đã được giải quyết nhưng những chuyện khác và những người khác vẫn đang chờ anh xử lý!

Chỉ là...vừa mở cửa ra, nụ cười trên mặt Cố Kỳ Việt cứng đờ, anh không dám tin mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cửa đối diện, trên đó có thêm một tờ giấy trắng.

“Cố Kỳ Việt không được gõ cửa”.

Cố Kỳ Việt nhìn nhiều lần, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, tâm trạng phấn khích của anh cuối cùng cũng chùng xuống, anh vốn tưởng rằng đã thành công bước ra một bước. Bây giờ xem ra vẫn là giậm chân tại chỗ!

...

Sau khi Thẩm Triều Triều trở lại nhà họ Cố, vì trước đó đã từng ở một khoảng thời gian nên bây giờ cô cũng không có cảm giác xa lạ.

Ở nhà bầu bạn với bà Vương bị thương cũng không khiến cô cảm thấy nhàm chán khó chịu.

Ngược lại cô rất thích với cuộc sống như vậy.

Bà Vương cũng không cần Thẩm Triều Triều lúc nào cũng ở bên cạnh, lấy lý do người trẻ tuổi cần có thời gian riêng, để Thẩm Triều Triều đi làm việc mình thích. Chỉ cần thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với bà ấy là đủ rồi... Hoặc là thỉnh thoảng làm chút bánh ngọt để bà ấy đỡ thèm thì càng tốt!

Còn về cháu trai của mình…Bà Vương không muốn nhắc đến, còn không bằng lúc trước khi nó chưa rung động, bây giờ ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài thì hầu hết thời gian đều vây quanh Thẩm Triều Triều. Làm gì cũng phải có chừng mực. Nào có ai theo đuổi con gái nhà người ta như vậy?

Haiz! Thanh niên bây giờ thật là thiếu kiên nhẫn, bất kể trước kia có cứng miệng thế nào thì bây giờ chữ “thích” lai hận không thể trưng ra cho cả thiên hạ biết.

Cũng may là tính Triều Triều hiền lành chứ đổi lại là người khác, gặp phải kiểu người đeo bám như vậy thì đã sớm cho một bạt tai rồi!

Mà thôi nghĩ cũng phải, đây cũng là lần *****ên Cố Kỳ Việt biết yêu nên hành động có hơi thái quá cũng là bình thường...

DTV

Thằng nhóc này động lòng phàm rồi nhưng mà tiên nữ lại không có ý, xem ra là còn kéo dài đây.

Bà Vương vui vẻ đứng xem kịch hay, bà ấy vốn dĩ còn muốn tác hợp cho hai người nhưng sau khi Cố Kỳ Việt gây ra chuyện ly hôn thì bà ấy cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà giúp đỡ nữa.

Cứ để cho Cố Kỳ Việt tự lo đi!

Nghĩ rồi, bà Vương nhìn xuống cái chân bị bó bột của mình không khỏi thở dài, bà ấy chỉ bị rạn xương nhẹ thôi mà, cũng đâu cần phải làm quá lên như vậy.

Nhưng mà đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, may mà lúc bà ấy nằm một chỗ thế này thì bạn bè cũng thường xuyên đến thăm nom nên cuộc sống cũng không đến nỗi nhàm chán.

Còn Thẩm Triều Triều lúc không cần bầu bạn với bà Vương thì cô sẽ về phòng vẽ tranh, thêu thùa các thứ, mệt mỏi thì ra vườn ngắm hoa, xem hôm nay có bông hoa nào nở không.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Bây giờ tất cả đều kết thúc, anh cũng có thể yên tâm. Chỉ là não bộ ở trong trạng thái phấn khích ảnh hưởng đến giấc ngủ, khiến Cố Kỳ Việt trằn trọc không ngủ được!Nhớ lại cảnh Thẩm Triều Triều nắm tay anh trong phòng thẩm vấn cùng với sự vui sướng khi ôm cô, Cố Kỳ Việt không nhịn được đưa tay lên xoa trái tim đang đập thình thịch trong *****.Cảm giác rất kỳ lạ.Trước kia chưa từng rung động nên lần *****ên thích một người khiến anh cảm thấy vừa mới lạ, vừa nôn nao lo lắng.Không biết Thẩm Triều Triều đang làm gì?Cô có cảm thấy anh rất phiền không?Quả mơ có ngọt không?Càng nghĩ càng tỉnh táo, lăn lộn hồi lâu cũng không thấy buồn ngủ, Cố Kỳ Việt nằm rồi lại nằm, cuối cùng vẫn không nằm được, anh đi giày vào, chuẩn bị ra ngoài tìm chút việc để làm.Nguy cơ của xưởng máy móc đã được giải quyết nhưng những chuyện khác và những người khác vẫn đang chờ anh xử lý!Chỉ là...vừa mở cửa ra, nụ cười trên mặt Cố Kỳ Việt cứng đờ, anh không dám tin mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cửa đối diện, trên đó có thêm một tờ giấy trắng.“Cố Kỳ Việt không được gõ cửa”.Cố Kỳ Việt nhìn nhiều lần, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, tâm trạng phấn khích của anh cuối cùng cũng chùng xuống, anh vốn tưởng rằng đã thành công bước ra một bước. Bây giờ xem ra vẫn là giậm chân tại chỗ!...Sau khi Thẩm Triều Triều trở lại nhà họ Cố, vì trước đó đã từng ở một khoảng thời gian nên bây giờ cô cũng không có cảm giác xa lạ.Ở nhà bầu bạn với bà Vương bị thương cũng không khiến cô cảm thấy nhàm chán khó chịu.Ngược lại cô rất thích với cuộc sống như vậy.Bà Vương cũng không cần Thẩm Triều Triều lúc nào cũng ở bên cạnh, lấy lý do người trẻ tuổi cần có thời gian riêng, để Thẩm Triều Triều đi làm việc mình thích. Chỉ cần thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với bà ấy là đủ rồi... Hoặc là thỉnh thoảng làm chút bánh ngọt để bà ấy đỡ thèm thì càng tốt!Còn về cháu trai của mình…Bà Vương không muốn nhắc đến, còn không bằng lúc trước khi nó chưa rung động, bây giờ ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài thì hầu hết thời gian đều vây quanh Thẩm Triều Triều. Làm gì cũng phải có chừng mực. Nào có ai theo đuổi con gái nhà người ta như vậy?Haiz! Thanh niên bây giờ thật là thiếu kiên nhẫn, bất kể trước kia có cứng miệng thế nào thì bây giờ chữ “thích” lai hận không thể trưng ra cho cả thiên hạ biết.Cũng may là tính Triều Triều hiền lành chứ đổi lại là người khác, gặp phải kiểu người đeo bám như vậy thì đã sớm cho một bạt tai rồi!Mà thôi nghĩ cũng phải, đây cũng là lần *****ên Cố Kỳ Việt biết yêu nên hành động có hơi thái quá cũng là bình thường...DTVThằng nhóc này động lòng phàm rồi nhưng mà tiên nữ lại không có ý, xem ra là còn kéo dài đây.Bà Vương vui vẻ đứng xem kịch hay, bà ấy vốn dĩ còn muốn tác hợp cho hai người nhưng sau khi Cố Kỳ Việt gây ra chuyện ly hôn thì bà ấy cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà giúp đỡ nữa.Cứ để cho Cố Kỳ Việt tự lo đi!Nghĩ rồi, bà Vương nhìn xuống cái chân bị bó bột của mình không khỏi thở dài, bà ấy chỉ bị rạn xương nhẹ thôi mà, cũng đâu cần phải làm quá lên như vậy.Nhưng mà đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, may mà lúc bà ấy nằm một chỗ thế này thì bạn bè cũng thường xuyên đến thăm nom nên cuộc sống cũng không đến nỗi nhàm chán.Còn Thẩm Triều Triều lúc không cần bầu bạn với bà Vương thì cô sẽ về phòng vẽ tranh, thêu thùa các thứ, mệt mỏi thì ra vườn ngắm hoa, xem hôm nay có bông hoa nào nở không.

Chương 212: Chương 212