Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 227: Chương 227

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nghĩ đến Cố Kỳ Việt ngày thường ăn mặc xuề xòa, không ra dáng, trong lòng Diệp Phương bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành. Mong là anh đừng gây chuyện gì. Chỉ cần mặc áo sơ mi với quần đen là được rồi!!Trong sự lo lắng của Diệp Phương, người *****ên mở cửa là Thẩm Triều Triều, hôm nay là ngày vui đáng chúc mừng, cô không mặc áo dài quần dài màu xám xịt mà thay vào đó là một chiếc váy dài màu xanh lam.Kiểu dáng váy thanh thoát, không ôm eo khoe dáng, cũng không thẳng đuột như váy suông mà được sửa đổi một chút, kết hợp với những bông hoa nhỏ màu trắng thêu trang trí, khi mặc lên người Thẩm Triều Triều khiến cô trông thật dịu dàng, tao nhã.Nhìn lên trên, ngoài chiếc khẩu trang đen che khuất nửa khuôn mặt, còn có một b.í.m tóc đen nhánh vắt ngang ngực, đuôi tóc được buộc bằng một chiếc dây cột tóc cùng màu với váy, rất xinh đẹp.Diệp Phương hơi tiếc vì không được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Triều Triều nhưng nghĩ đến sự an toàn vẫn là trên hết, che chắn một chút cũng tốt…Nhưng cho dù có che mặt, cô vẫn rất thu hút sự chú ý. Lát nữa phải để ý nhiều hơn.“Ôi chao, Triều Triều của chúng ta ra rồi này, hôm nay con ăn mặc thật xinh đẹp!”Vừa nhìn thấy Thẩm Triều Triều đi ra, Vương Thải Hà chẳng thèm để ý đến con trai mình nữa, bà ấy vui vẻ kéo Thẩm Triều Triều đến bên cạnh, dặn dò cẩn thận lát nữa chắc chắn phải đi sát theo mọi người, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng giấu giếm, chắc chắn phải nói với mọi người.Năm đó bà ấy còn đánh cả giặc Nhật! Tuy bây giờ chân bị thương nhưng chỉ cần tháo cái nẹp này ra, bà ấy có thể đánh ngất người ta.Nghe Vương Thải Hà nói, Thẩm Triều Triều liên tục gật đầu, cô không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại còn thấy rất vui vẻ. Sau khi ra khỏi nhà họ Cố, chắc chắn cô sẽ đi sát theo, không tụt lại phía sau.Tối qua khóc khá lâu, dù Thẩm Triều Triều đã chườm nước đá nhưng bây giờ vẫn có thể nhìn ra đôi mắt cô hơi sưng, chỉ là không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.DTVSau khi khóc một trận, tâm trạng Thẩm Triều Triều không còn u ám nữa, ngược lại như tấm kính được lau khô sau cơn mưa, trở nên trong veo, sáng rõ. Khiến trong lòng cô nảy sinh một nguyện vọng.Cô muốn bản thân không còn sợ hãi người khác.Dù không thể dũng cảm như Cố Kỳ Việt nhưng cô cũng phải cố gắng vì bản thân! Bắt đầu từ đại hội biểu dương hôm nay, cô sẽ kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, đến hiện trường cổ vũ cho Cố Kỳ Việt!!Đúng lúc mọi người đang nói chuyện, cửa phòng Cố Kỳ Việt cuối cùng cũng mở ra, người đến muộn ung dung bước ra, khi ánh mắt mọi người đổ dồn vào anh, tất cả đều ngẩn người.Dự cảm chẳng lành của Diệp Phương đã không xảy ra, hôm nay Cố Kỳ Việt ăn mặc rất chỉnh tề.Anh mặc một bộ trang phục Tôn Trung Sơn màu đen, cúc áo *****ên trên cổ áo cũng được cài lên, trông rất nho nhã, không còn vẻ lười biếng, tùy ý thường ngày.Ngay cả mái tóc cũng được vuốt keo gọn gàng.Thậm chí, Cố Kỳ Việt còn cố tình đeo một chiếc kính gọng mảnh, trông anh giống hệt một người trí thức cao cấp, khiến người ba già Cố Hằng không khỏi cảm thán.Đây có phải là Cố Kỳ Việt trước đây nhất quyết không chịu tham gia đại hội biểu dương không?Thái độ thay đổi nhanh thật!Thấy Cố Kỳ Việt như vậy, cuối cùng Diệp Phương cũng yên tâm, bà trêu chọc: “Tiểu Việt, mắt con đâu có cận, sao lại đeo kính? Không thấy chóng mặt à?”Nhìn thấy Thẩm Triều Triều nhìn mình chằm chằm, trong lòng Cố Kỳ Việt vô cùng đắc ý, anh nhanh chóng đáp: “Không sao đâu ạ, con đã tháo tròng kính ra rồi, ăn mặc thế này trông có sức thuyết phục hơn, đỡ cho người khác không tin.”

Nghĩ đến Cố Kỳ Việt ngày thường ăn mặc xuề xòa, không ra dáng, trong lòng Diệp Phương bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành. Mong là anh đừng gây chuyện gì. Chỉ cần mặc áo sơ mi với quần đen là được rồi!!

Trong sự lo lắng của Diệp Phương, người *****ên mở cửa là Thẩm Triều Triều, hôm nay là ngày vui đáng chúc mừng, cô không mặc áo dài quần dài màu xám xịt mà thay vào đó là một chiếc váy dài màu xanh lam.

Kiểu dáng váy thanh thoát, không ôm eo khoe dáng, cũng không thẳng đuột như váy suông mà được sửa đổi một chút, kết hợp với những bông hoa nhỏ màu trắng thêu trang trí, khi mặc lên người Thẩm Triều Triều khiến cô trông thật dịu dàng, tao nhã.

Nhìn lên trên, ngoài chiếc khẩu trang đen che khuất nửa khuôn mặt, còn có một b.í.m tóc đen nhánh vắt ngang ngực, đuôi tóc được buộc bằng một chiếc dây cột tóc cùng màu với váy, rất xinh đẹp.

Diệp Phương hơi tiếc vì không được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Triều Triều nhưng nghĩ đến sự an toàn vẫn là trên hết, che chắn một chút cũng tốt…

Nhưng cho dù có che mặt, cô vẫn rất thu hút sự chú ý. Lát nữa phải để ý nhiều hơn.

“Ôi chao, Triều Triều của chúng ta ra rồi này, hôm nay con ăn mặc thật xinh đẹp!”

Vừa nhìn thấy Thẩm Triều Triều đi ra, Vương Thải Hà chẳng thèm để ý đến con trai mình nữa, bà ấy vui vẻ kéo Thẩm Triều Triều đến bên cạnh, dặn dò cẩn thận lát nữa chắc chắn phải đi sát theo mọi người, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng giấu giếm, chắc chắn phải nói với mọi người.

Năm đó bà ấy còn đánh cả giặc Nhật! Tuy bây giờ chân bị thương nhưng chỉ cần tháo cái nẹp này ra, bà ấy có thể đánh ngất người ta.

Nghe Vương Thải Hà nói, Thẩm Triều Triều liên tục gật đầu, cô không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại còn thấy rất vui vẻ. Sau khi ra khỏi nhà họ Cố, chắc chắn cô sẽ đi sát theo, không tụt lại phía sau.

Tối qua khóc khá lâu, dù Thẩm Triều Triều đã chườm nước đá nhưng bây giờ vẫn có thể nhìn ra đôi mắt cô hơi sưng, chỉ là không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.

DTV

Sau khi khóc một trận, tâm trạng Thẩm Triều Triều không còn u ám nữa, ngược lại như tấm kính được lau khô sau cơn mưa, trở nên trong veo, sáng rõ. Khiến trong lòng cô nảy sinh một nguyện vọng.

Cô muốn bản thân không còn sợ hãi người khác.

Dù không thể dũng cảm như Cố Kỳ Việt nhưng cô cũng phải cố gắng vì bản thân! Bắt đầu từ đại hội biểu dương hôm nay, cô sẽ kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, đến hiện trường cổ vũ cho Cố Kỳ Việt!!

Đúng lúc mọi người đang nói chuyện, cửa phòng Cố Kỳ Việt cuối cùng cũng mở ra, người đến muộn ung dung bước ra, khi ánh mắt mọi người đổ dồn vào anh, tất cả đều ngẩn người.

Dự cảm chẳng lành của Diệp Phương đã không xảy ra, hôm nay Cố Kỳ Việt ăn mặc rất chỉnh tề.

Anh mặc một bộ trang phục Tôn Trung Sơn màu đen, cúc áo *****ên trên cổ áo cũng được cài lên, trông rất nho nhã, không còn vẻ lười biếng, tùy ý thường ngày.

Ngay cả mái tóc cũng được vuốt keo gọn gàng.

Thậm chí, Cố Kỳ Việt còn cố tình đeo một chiếc kính gọng mảnh, trông anh giống hệt một người trí thức cao cấp, khiến người ba già Cố Hằng không khỏi cảm thán.

Đây có phải là Cố Kỳ Việt trước đây nhất quyết không chịu tham gia đại hội biểu dương không?

Thái độ thay đổi nhanh thật!

Thấy Cố Kỳ Việt như vậy, cuối cùng Diệp Phương cũng yên tâm, bà trêu chọc: “Tiểu Việt, mắt con đâu có cận, sao lại đeo kính? Không thấy chóng mặt à?”

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều nhìn mình chằm chằm, trong lòng Cố Kỳ Việt vô cùng đắc ý, anh nhanh chóng đáp: “Không sao đâu ạ, con đã tháo tròng kính ra rồi, ăn mặc thế này trông có sức thuyết phục hơn, đỡ cho người khác không tin.”

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nghĩ đến Cố Kỳ Việt ngày thường ăn mặc xuề xòa, không ra dáng, trong lòng Diệp Phương bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành. Mong là anh đừng gây chuyện gì. Chỉ cần mặc áo sơ mi với quần đen là được rồi!!Trong sự lo lắng của Diệp Phương, người *****ên mở cửa là Thẩm Triều Triều, hôm nay là ngày vui đáng chúc mừng, cô không mặc áo dài quần dài màu xám xịt mà thay vào đó là một chiếc váy dài màu xanh lam.Kiểu dáng váy thanh thoát, không ôm eo khoe dáng, cũng không thẳng đuột như váy suông mà được sửa đổi một chút, kết hợp với những bông hoa nhỏ màu trắng thêu trang trí, khi mặc lên người Thẩm Triều Triều khiến cô trông thật dịu dàng, tao nhã.Nhìn lên trên, ngoài chiếc khẩu trang đen che khuất nửa khuôn mặt, còn có một b.í.m tóc đen nhánh vắt ngang ngực, đuôi tóc được buộc bằng một chiếc dây cột tóc cùng màu với váy, rất xinh đẹp.Diệp Phương hơi tiếc vì không được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Triều Triều nhưng nghĩ đến sự an toàn vẫn là trên hết, che chắn một chút cũng tốt…Nhưng cho dù có che mặt, cô vẫn rất thu hút sự chú ý. Lát nữa phải để ý nhiều hơn.“Ôi chao, Triều Triều của chúng ta ra rồi này, hôm nay con ăn mặc thật xinh đẹp!”Vừa nhìn thấy Thẩm Triều Triều đi ra, Vương Thải Hà chẳng thèm để ý đến con trai mình nữa, bà ấy vui vẻ kéo Thẩm Triều Triều đến bên cạnh, dặn dò cẩn thận lát nữa chắc chắn phải đi sát theo mọi người, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng giấu giếm, chắc chắn phải nói với mọi người.Năm đó bà ấy còn đánh cả giặc Nhật! Tuy bây giờ chân bị thương nhưng chỉ cần tháo cái nẹp này ra, bà ấy có thể đánh ngất người ta.Nghe Vương Thải Hà nói, Thẩm Triều Triều liên tục gật đầu, cô không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại còn thấy rất vui vẻ. Sau khi ra khỏi nhà họ Cố, chắc chắn cô sẽ đi sát theo, không tụt lại phía sau.Tối qua khóc khá lâu, dù Thẩm Triều Triều đã chườm nước đá nhưng bây giờ vẫn có thể nhìn ra đôi mắt cô hơi sưng, chỉ là không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.DTVSau khi khóc một trận, tâm trạng Thẩm Triều Triều không còn u ám nữa, ngược lại như tấm kính được lau khô sau cơn mưa, trở nên trong veo, sáng rõ. Khiến trong lòng cô nảy sinh một nguyện vọng.Cô muốn bản thân không còn sợ hãi người khác.Dù không thể dũng cảm như Cố Kỳ Việt nhưng cô cũng phải cố gắng vì bản thân! Bắt đầu từ đại hội biểu dương hôm nay, cô sẽ kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, đến hiện trường cổ vũ cho Cố Kỳ Việt!!Đúng lúc mọi người đang nói chuyện, cửa phòng Cố Kỳ Việt cuối cùng cũng mở ra, người đến muộn ung dung bước ra, khi ánh mắt mọi người đổ dồn vào anh, tất cả đều ngẩn người.Dự cảm chẳng lành của Diệp Phương đã không xảy ra, hôm nay Cố Kỳ Việt ăn mặc rất chỉnh tề.Anh mặc một bộ trang phục Tôn Trung Sơn màu đen, cúc áo *****ên trên cổ áo cũng được cài lên, trông rất nho nhã, không còn vẻ lười biếng, tùy ý thường ngày.Ngay cả mái tóc cũng được vuốt keo gọn gàng.Thậm chí, Cố Kỳ Việt còn cố tình đeo một chiếc kính gọng mảnh, trông anh giống hệt một người trí thức cao cấp, khiến người ba già Cố Hằng không khỏi cảm thán.Đây có phải là Cố Kỳ Việt trước đây nhất quyết không chịu tham gia đại hội biểu dương không?Thái độ thay đổi nhanh thật!Thấy Cố Kỳ Việt như vậy, cuối cùng Diệp Phương cũng yên tâm, bà trêu chọc: “Tiểu Việt, mắt con đâu có cận, sao lại đeo kính? Không thấy chóng mặt à?”Nhìn thấy Thẩm Triều Triều nhìn mình chằm chằm, trong lòng Cố Kỳ Việt vô cùng đắc ý, anh nhanh chóng đáp: “Không sao đâu ạ, con đã tháo tròng kính ra rồi, ăn mặc thế này trông có sức thuyết phục hơn, đỡ cho người khác không tin.”

Chương 227: Chương 227