Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 228: Chương 228

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Đương nhiên lý do quan trọng nhất là muốn cho Thẩm Triều Triều thấy.Quả nhiên, vẻ ngoài nho nhã, lịch sự dễ dàng thu hút sự chú ý của phụ nữ hơn, nếu Thẩm Triều Triều thích, sau này anh có thể ăn mặc theo phong cách này nhiều hơn.Tuy nhiên Cố Kỳ Việt không có nhiều thời gian để tỏa sáng, vì vấn đề thời gian, mọi người nhanh chóng xuất phát, đi đến trụ sở chính phủ thành phố Giang Lâm.Bên cạnh đại sảnh chính phủ có một hội trường trống, thường được sử dụng để tổ chức các sự kiện.Trên đường đi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, Cố Kỳ Việt tiến đến bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh đã quan sát cô rất lâu, nhận ra hôm nay Thẩm Triều Triều ăn mặc rất đẹp, có vẻ như cô rất coi trọng sự kiện lần này. Tim anh đập thình thịch.Lúc này đứng bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh hơi căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hỏi: “Có sợ không?”Sau mấy ngày hòa hoãn, Thẩm Triều Triều không còn bài xích việc Cố Kỳ Việt đến gần, cô thành thật gật đầu.Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, nói: “Em sẽ cố gắng vượt qua, Cố Kỳ Việt, lát nữa anh phải diễn thuyết thật tốt nhé, em sẽ ngồi ở hàng ghế khán giả xem anh.”Cố Kỳ Việt đã đồng ý tham gia diễn thuyết, nhưng lúc này nghe Thẩm Triều Triều nhắc đến, anh giả vờ lo lắng, lẩm bẩm: “Nhưng mà phải diễn thuyết trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn anh sẽ hồi hộp lắm!”Nói rồi anh nhìn về phía trước, khẽ thở dài.Trong lòng anh lại nghĩ không biết có thể nhân cơ hội này để nhận được thêm chút quan tâm từ Thẩm Triều Triều không!Thấy vậy, Thẩm Triều Triều hơi sốt ruột, hôm nay là ngày quan trọng của Cố Kỳ Việt, chắc chắn không được xảy ra sai sót!Nghĩ đến thứ đang để trong túi, Thẩm Triều Triều ngại ngùng nắm lấy vạt áo, cô định nói gì đó nhưng lại thôi, một lúc sau mới ngập ngừng lên tiếng: “Tặng anh một món quà, chúc anh hôm nay thuận lợi, đừng mở ra vội! Đợi đến khi đại hội biểu dương kết thúc rồi hãy mở.”Nói xong, Thẩm Triều Triều lấy chiếc phong bì trong túi ra đưa cho Cố Kỳ Việt.Phong bì rất nhẹ, Cố Kỳ Việt cầm lấy, cảm nhận kích thước của vật bên trong, anh khựng lại, sau đó lập tức mỉm cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh với Thẩm Triều Triều.“Bỗng nhiên anh thấy tràn đầy năng lượng, hôm nay chắc chắn sẽ suôn sẻ.”DTVThứ trong phong bì không lớn, có lẽ cũng giống như tấm ảnh anh tặng cô tối qua… Lúc này, Cố Kỳ Việt chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn một chút, để anh có thể mở ra xem “bất ngờ” bên trong!Bị nụ cười rạng rỡ của Cố Kỳ Việt làm cho chói mắt, Thẩm Triều Triều xấu hổ cúi đầu, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Vương Thải Hà, không muốn đứng gần Cố Kỳ Việt nữa.Cố Kỳ Việt thấy vậy vội đưa tay lên xoa mặt, tự nhủ phải kìm nén nụ cười lại.Nhưng mà…Không kìm được!!Khi Cố Kỳ Việt tươi cười đi vào hội trường, đã có rất nhiều người đến từ sớm, mọi người qua lại tấp nập, vô cùng nhộn nhịp.Người phụ trách dẫn chương trình cũng đã có mặt, lúc này đang đứng trên sân khấu nói chuyện gì đó với mọi người.Vừa nhìn thấy Cố Kỳ Việt, người dẫn chương trình vội vàng vẫy tay với anh, ra hiệu anh nhanh chóng vào hậu trường chuẩn bị, chỉ còn mười mấy phút nữa là bắt đầu rồi!Cố Kỳ Việt đành phải lưu luyến chào tạm biệt mọi người, anh còn cố tình nhìn Thẩm Triều Triều thêm một cái nhưng tiếc là cô đang trốn sau lưng Vương Thải Hà, anh chỉ đành xoay người đi vào hậu trường.Lúc rời đi Cố Kỳ Việt thầm nghĩ, lát nữa trước khi lên sân khấu, phải xem xem Thẩm Triều Triều ngồi ở hướng nào.

Đương nhiên lý do quan trọng nhất là muốn cho Thẩm Triều Triều thấy.

Quả nhiên, vẻ ngoài nho nhã, lịch sự dễ dàng thu hút sự chú ý của phụ nữ hơn, nếu Thẩm Triều Triều thích, sau này anh có thể ăn mặc theo phong cách này nhiều hơn.

Tuy nhiên Cố Kỳ Việt không có nhiều thời gian để tỏa sáng, vì vấn đề thời gian, mọi người nhanh chóng xuất phát, đi đến trụ sở chính phủ thành phố Giang Lâm.

Bên cạnh đại sảnh chính phủ có một hội trường trống, thường được sử dụng để tổ chức các sự kiện.

Trên đường đi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, Cố Kỳ Việt tiến đến bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh đã quan sát cô rất lâu, nhận ra hôm nay Thẩm Triều Triều ăn mặc rất đẹp, có vẻ như cô rất coi trọng sự kiện lần này. Tim anh đập thình thịch.

Lúc này đứng bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh hơi căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hỏi: “Có sợ không?”

Sau mấy ngày hòa hoãn, Thẩm Triều Triều không còn bài xích việc Cố Kỳ Việt đến gần, cô thành thật gật đầu.

Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, nói: “Em sẽ cố gắng vượt qua, Cố Kỳ Việt, lát nữa anh phải diễn thuyết thật tốt nhé, em sẽ ngồi ở hàng ghế khán giả xem anh.”

Cố Kỳ Việt đã đồng ý tham gia diễn thuyết, nhưng lúc này nghe Thẩm Triều Triều nhắc đến, anh giả vờ lo lắng, lẩm bẩm: “Nhưng mà phải diễn thuyết trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn anh sẽ hồi hộp lắm!”

Nói rồi anh nhìn về phía trước, khẽ thở dài.

Trong lòng anh lại nghĩ không biết có thể nhân cơ hội này để nhận được thêm chút quan tâm từ Thẩm Triều Triều không!

Thấy vậy, Thẩm Triều Triều hơi sốt ruột, hôm nay là ngày quan trọng của Cố Kỳ Việt, chắc chắn không được xảy ra sai sót!

Nghĩ đến thứ đang để trong túi, Thẩm Triều Triều ngại ngùng nắm lấy vạt áo, cô định nói gì đó nhưng lại thôi, một lúc sau mới ngập ngừng lên tiếng: “Tặng anh một món quà, chúc anh hôm nay thuận lợi, đừng mở ra vội! Đợi đến khi đại hội biểu dương kết thúc rồi hãy mở.”

Nói xong, Thẩm Triều Triều lấy chiếc phong bì trong túi ra đưa cho Cố Kỳ Việt.

Phong bì rất nhẹ, Cố Kỳ Việt cầm lấy, cảm nhận kích thước của vật bên trong, anh khựng lại, sau đó lập tức mỉm cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh với Thẩm Triều Triều.

“Bỗng nhiên anh thấy tràn đầy năng lượng, hôm nay chắc chắn sẽ suôn sẻ.”

DTV

Thứ trong phong bì không lớn, có lẽ cũng giống như tấm ảnh anh tặng cô tối qua… Lúc này, Cố Kỳ Việt chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn một chút, để anh có thể mở ra xem “bất ngờ” bên trong!

Bị nụ cười rạng rỡ của Cố Kỳ Việt làm cho chói mắt, Thẩm Triều Triều xấu hổ cúi đầu, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Vương Thải Hà, không muốn đứng gần Cố Kỳ Việt nữa.

Cố Kỳ Việt thấy vậy vội đưa tay lên xoa mặt, tự nhủ phải kìm nén nụ cười lại.

Nhưng mà…Không kìm được!!

Khi Cố Kỳ Việt tươi cười đi vào hội trường, đã có rất nhiều người đến từ sớm, mọi người qua lại tấp nập, vô cùng nhộn nhịp.

Người phụ trách dẫn chương trình cũng đã có mặt, lúc này đang đứng trên sân khấu nói chuyện gì đó với mọi người.

Vừa nhìn thấy Cố Kỳ Việt, người dẫn chương trình vội vàng vẫy tay với anh, ra hiệu anh nhanh chóng vào hậu trường chuẩn bị, chỉ còn mười mấy phút nữa là bắt đầu rồi!

Cố Kỳ Việt đành phải lưu luyến chào tạm biệt mọi người, anh còn cố tình nhìn Thẩm Triều Triều thêm một cái nhưng tiếc là cô đang trốn sau lưng Vương Thải Hà, anh chỉ đành xoay người đi vào hậu trường.

Lúc rời đi Cố Kỳ Việt thầm nghĩ, lát nữa trước khi lên sân khấu, phải xem xem Thẩm Triều Triều ngồi ở hướng nào.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Đương nhiên lý do quan trọng nhất là muốn cho Thẩm Triều Triều thấy.Quả nhiên, vẻ ngoài nho nhã, lịch sự dễ dàng thu hút sự chú ý của phụ nữ hơn, nếu Thẩm Triều Triều thích, sau này anh có thể ăn mặc theo phong cách này nhiều hơn.Tuy nhiên Cố Kỳ Việt không có nhiều thời gian để tỏa sáng, vì vấn đề thời gian, mọi người nhanh chóng xuất phát, đi đến trụ sở chính phủ thành phố Giang Lâm.Bên cạnh đại sảnh chính phủ có một hội trường trống, thường được sử dụng để tổ chức các sự kiện.Trên đường đi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, Cố Kỳ Việt tiến đến bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh đã quan sát cô rất lâu, nhận ra hôm nay Thẩm Triều Triều ăn mặc rất đẹp, có vẻ như cô rất coi trọng sự kiện lần này. Tim anh đập thình thịch.Lúc này đứng bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh hơi căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hỏi: “Có sợ không?”Sau mấy ngày hòa hoãn, Thẩm Triều Triều không còn bài xích việc Cố Kỳ Việt đến gần, cô thành thật gật đầu.Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, nói: “Em sẽ cố gắng vượt qua, Cố Kỳ Việt, lát nữa anh phải diễn thuyết thật tốt nhé, em sẽ ngồi ở hàng ghế khán giả xem anh.”Cố Kỳ Việt đã đồng ý tham gia diễn thuyết, nhưng lúc này nghe Thẩm Triều Triều nhắc đến, anh giả vờ lo lắng, lẩm bẩm: “Nhưng mà phải diễn thuyết trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn anh sẽ hồi hộp lắm!”Nói rồi anh nhìn về phía trước, khẽ thở dài.Trong lòng anh lại nghĩ không biết có thể nhân cơ hội này để nhận được thêm chút quan tâm từ Thẩm Triều Triều không!Thấy vậy, Thẩm Triều Triều hơi sốt ruột, hôm nay là ngày quan trọng của Cố Kỳ Việt, chắc chắn không được xảy ra sai sót!Nghĩ đến thứ đang để trong túi, Thẩm Triều Triều ngại ngùng nắm lấy vạt áo, cô định nói gì đó nhưng lại thôi, một lúc sau mới ngập ngừng lên tiếng: “Tặng anh một món quà, chúc anh hôm nay thuận lợi, đừng mở ra vội! Đợi đến khi đại hội biểu dương kết thúc rồi hãy mở.”Nói xong, Thẩm Triều Triều lấy chiếc phong bì trong túi ra đưa cho Cố Kỳ Việt.Phong bì rất nhẹ, Cố Kỳ Việt cầm lấy, cảm nhận kích thước của vật bên trong, anh khựng lại, sau đó lập tức mỉm cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh với Thẩm Triều Triều.“Bỗng nhiên anh thấy tràn đầy năng lượng, hôm nay chắc chắn sẽ suôn sẻ.”DTVThứ trong phong bì không lớn, có lẽ cũng giống như tấm ảnh anh tặng cô tối qua… Lúc này, Cố Kỳ Việt chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn một chút, để anh có thể mở ra xem “bất ngờ” bên trong!Bị nụ cười rạng rỡ của Cố Kỳ Việt làm cho chói mắt, Thẩm Triều Triều xấu hổ cúi đầu, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Vương Thải Hà, không muốn đứng gần Cố Kỳ Việt nữa.Cố Kỳ Việt thấy vậy vội đưa tay lên xoa mặt, tự nhủ phải kìm nén nụ cười lại.Nhưng mà…Không kìm được!!Khi Cố Kỳ Việt tươi cười đi vào hội trường, đã có rất nhiều người đến từ sớm, mọi người qua lại tấp nập, vô cùng nhộn nhịp.Người phụ trách dẫn chương trình cũng đã có mặt, lúc này đang đứng trên sân khấu nói chuyện gì đó với mọi người.Vừa nhìn thấy Cố Kỳ Việt, người dẫn chương trình vội vàng vẫy tay với anh, ra hiệu anh nhanh chóng vào hậu trường chuẩn bị, chỉ còn mười mấy phút nữa là bắt đầu rồi!Cố Kỳ Việt đành phải lưu luyến chào tạm biệt mọi người, anh còn cố tình nhìn Thẩm Triều Triều thêm một cái nhưng tiếc là cô đang trốn sau lưng Vương Thải Hà, anh chỉ đành xoay người đi vào hậu trường.Lúc rời đi Cố Kỳ Việt thầm nghĩ, lát nữa trước khi lên sân khấu, phải xem xem Thẩm Triều Triều ngồi ở hướng nào.

Chương 228: Chương 228