Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 233: Chương 233
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Mọi người lập tức tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã tìm thấy người vừa lên tiếng. Một người đàn ông trung niên bị mọi người đẩy ra.Cố Kỳ Việt đứng trên đài cụp mắt nhìn xuống, là kiểu người thường lẫn vào đám đông, anh không quen biết, so với những người khác đang phẫn nộ, ông ta lại rất bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng suy nghĩ lung tung.Lúc nãy ở hậu trường, Lâm Kiều nói anh sẽ gặp xui xẻo, thì ra là chuyện này! Nói như vậy, Lâm Kiều đã nghe phong thanh, muốn nhắc nhở anh?Đối với việc này, Cố Kỳ Việt không biết nên nói gì, muốn nhắc nhở thì cứ nói thẳng, đừng có bày ra vẻ mặt như muốn đánh nhau khiêu khích…Nếu lúc đó không phải nhận ra Lâm Kiều xuất thân là quân nhân, anh cũng chẳng muốn đôi co làm gì, nếu là người khác, anh đã sớm cho một trận rồi.Hơn nữa có gì thì cứ nói thẳng, không cần phải lôi chuyện cũ ra làm gì. Như vậy ngoài việc chọc tức anh thì chẳng còn tác dụng gì khác…Nhìn là biết Lâm Kiều chỉ biết luyện tập chứ đầu óc thì chẳng được nhanh nhạy cho lắm.Chỉ trong chớp mắt, Cố Kỳ Việt đã nghĩ rất nhiều điều, khi hoàn hồn, người đàn ông trung niên kia vẫn đang lớn tiếng kêu la: “Các người bị lừa rồi, tôi phải mạo hiểm lắm mới dám đứng đây nói ra sự thật!”Giọng nói lớn đến mức khiến người xung quanh cảm thấy chói tai, Thẩm Triều Triều lo lắng, nắm chặt góc áo.Người này đang nói hươu nói vượn, Cố Kỳ Việt không hề lừa gạt mọi người, vết thương do tên kia gây ra vẫn còn đó… Không phải Cố Kỳ Việt bắt được bọn chúng, chẳng lẽ là ông ta sao?DTVMặc dù biết rõ sự thật nhưng cô vẫn lo lắng. Hôm nay là ngày vui của Cố Kỳ Việt, anh sẽ không bị ảnh hưởng chứ?Trong lòng lo lắng, Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn lên sân khấu, lại thấy Cố Kỳ Việt không hề bị ảnh hưởng, ngược lại miệng còn nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, rất nhanh đã nhận ra ánh mắt của cô, anh quay đầu nhìn sang, nháy mắt với cô.Hành động đó đã xua tan nỗi lo lắng trong lòng Thẩm Triều Triều, bàn tay đang nắm chặt góc áo cũng từ từ buông lỏng.Cô không nhịn được mà mỉm cười, cố gắng kìm nén nhưng không thành công, nụ cười dần dần hiện rõ trên khuôn mặt, đôi mắt long lanh nhìn Cố Kỳ Việt, chờ đợi anh tự mình hóa giải nguy cơ!“Cố Kỳ Việt là một tên lừa đảo, cậu ta lừa gạt mọi người, bề ngoài thì nói là triệt phá băng nhóm buôn người nhưng thực chất thì sao? Trước kia cậu ta là một tên côn đồ hung ác, loại người như vậy làm sao có thể có lương tâm chứ, không chừng là quen biết với băng nhóm buôn người, cho nên mới…”“Tôi đúng là một thanh niên không có chí tiến thủ và thất nghiệp.”Cố Kỳ Việt đứng trên đài không hề hét lớn như người đàn ông trung niên kia nhưng giọng nói vẫn rất vang dội, hai cụm từ “không có chí tiến thủ” và “thất nghiệp” vừa thốt ra, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.Dù sao một người anh hùng được mọi người kính ngưỡng, cho dù có nghĩ thế nào cũng không thể nào liên quan đến những từ ngữ này. Thế mà bây giờ lại được kết nối với nhau~Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, người đàn ông trung niên kia mừng rỡ, ông ta càng thêm hăng hái: “Nghe thấy chưa, ngay cả cậu ta cũng tự mình thừa nhận, tôi nói đúng mà!”Thấy mọi người bắt đầu trở nên hỗn loạn, các vị lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu cũng không thể ngồi yên, trong đó, thị trưởng Lý Nam đẩy gọng kính, không giống những người khác đang lo lắng mà là nhướn mày đầy thích thú.Người cháu trai này của Bạch Tuyền thật thú vị!
Mọi người lập tức tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã tìm thấy người vừa lên tiếng. Một người đàn ông trung niên bị mọi người đẩy ra.
Cố Kỳ Việt đứng trên đài cụp mắt nhìn xuống, là kiểu người thường lẫn vào đám đông, anh không quen biết, so với những người khác đang phẫn nộ, ông ta lại rất bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng suy nghĩ lung tung.
Lúc nãy ở hậu trường, Lâm Kiều nói anh sẽ gặp xui xẻo, thì ra là chuyện này! Nói như vậy, Lâm Kiều đã nghe phong thanh, muốn nhắc nhở anh?
Đối với việc này, Cố Kỳ Việt không biết nên nói gì, muốn nhắc nhở thì cứ nói thẳng, đừng có bày ra vẻ mặt như muốn đánh nhau khiêu khích…
Nếu lúc đó không phải nhận ra Lâm Kiều xuất thân là quân nhân, anh cũng chẳng muốn đôi co làm gì, nếu là người khác, anh đã sớm cho một trận rồi.
Hơn nữa có gì thì cứ nói thẳng, không cần phải lôi chuyện cũ ra làm gì. Như vậy ngoài việc chọc tức anh thì chẳng còn tác dụng gì khác…
Nhìn là biết Lâm Kiều chỉ biết luyện tập chứ đầu óc thì chẳng được nhanh nhạy cho lắm.
Chỉ trong chớp mắt, Cố Kỳ Việt đã nghĩ rất nhiều điều, khi hoàn hồn, người đàn ông trung niên kia vẫn đang lớn tiếng kêu la: “Các người bị lừa rồi, tôi phải mạo hiểm lắm mới dám đứng đây nói ra sự thật!”
Giọng nói lớn đến mức khiến người xung quanh cảm thấy chói tai, Thẩm Triều Triều lo lắng, nắm chặt góc áo.
Người này đang nói hươu nói vượn, Cố Kỳ Việt không hề lừa gạt mọi người, vết thương do tên kia gây ra vẫn còn đó… Không phải Cố Kỳ Việt bắt được bọn chúng, chẳng lẽ là ông ta sao?
DTV
Mặc dù biết rõ sự thật nhưng cô vẫn lo lắng. Hôm nay là ngày vui của Cố Kỳ Việt, anh sẽ không bị ảnh hưởng chứ?
Trong lòng lo lắng, Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn lên sân khấu, lại thấy Cố Kỳ Việt không hề bị ảnh hưởng, ngược lại miệng còn nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, rất nhanh đã nhận ra ánh mắt của cô, anh quay đầu nhìn sang, nháy mắt với cô.
Hành động đó đã xua tan nỗi lo lắng trong lòng Thẩm Triều Triều, bàn tay đang nắm chặt góc áo cũng từ từ buông lỏng.
Cô không nhịn được mà mỉm cười, cố gắng kìm nén nhưng không thành công, nụ cười dần dần hiện rõ trên khuôn mặt, đôi mắt long lanh nhìn Cố Kỳ Việt, chờ đợi anh tự mình hóa giải nguy cơ!
“Cố Kỳ Việt là một tên lừa đảo, cậu ta lừa gạt mọi người, bề ngoài thì nói là triệt phá băng nhóm buôn người nhưng thực chất thì sao? Trước kia cậu ta là một tên côn đồ hung ác, loại người như vậy làm sao có thể có lương tâm chứ, không chừng là quen biết với băng nhóm buôn người, cho nên mới…”
“Tôi đúng là một thanh niên không có chí tiến thủ và thất nghiệp.”
Cố Kỳ Việt đứng trên đài không hề hét lớn như người đàn ông trung niên kia nhưng giọng nói vẫn rất vang dội, hai cụm từ “không có chí tiến thủ” và “thất nghiệp” vừa thốt ra, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Dù sao một người anh hùng được mọi người kính ngưỡng, cho dù có nghĩ thế nào cũng không thể nào liên quan đến những từ ngữ này. Thế mà bây giờ lại được kết nối với nhau~
Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, người đàn ông trung niên kia mừng rỡ, ông ta càng thêm hăng hái: “Nghe thấy chưa, ngay cả cậu ta cũng tự mình thừa nhận, tôi nói đúng mà!”
Thấy mọi người bắt đầu trở nên hỗn loạn, các vị lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu cũng không thể ngồi yên, trong đó, thị trưởng Lý Nam đẩy gọng kính, không giống những người khác đang lo lắng mà là nhướn mày đầy thích thú.
Người cháu trai này của Bạch Tuyền thật thú vị!
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Mọi người lập tức tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã tìm thấy người vừa lên tiếng. Một người đàn ông trung niên bị mọi người đẩy ra.Cố Kỳ Việt đứng trên đài cụp mắt nhìn xuống, là kiểu người thường lẫn vào đám đông, anh không quen biết, so với những người khác đang phẫn nộ, ông ta lại rất bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng suy nghĩ lung tung.Lúc nãy ở hậu trường, Lâm Kiều nói anh sẽ gặp xui xẻo, thì ra là chuyện này! Nói như vậy, Lâm Kiều đã nghe phong thanh, muốn nhắc nhở anh?Đối với việc này, Cố Kỳ Việt không biết nên nói gì, muốn nhắc nhở thì cứ nói thẳng, đừng có bày ra vẻ mặt như muốn đánh nhau khiêu khích…Nếu lúc đó không phải nhận ra Lâm Kiều xuất thân là quân nhân, anh cũng chẳng muốn đôi co làm gì, nếu là người khác, anh đã sớm cho một trận rồi.Hơn nữa có gì thì cứ nói thẳng, không cần phải lôi chuyện cũ ra làm gì. Như vậy ngoài việc chọc tức anh thì chẳng còn tác dụng gì khác…Nhìn là biết Lâm Kiều chỉ biết luyện tập chứ đầu óc thì chẳng được nhanh nhạy cho lắm.Chỉ trong chớp mắt, Cố Kỳ Việt đã nghĩ rất nhiều điều, khi hoàn hồn, người đàn ông trung niên kia vẫn đang lớn tiếng kêu la: “Các người bị lừa rồi, tôi phải mạo hiểm lắm mới dám đứng đây nói ra sự thật!”Giọng nói lớn đến mức khiến người xung quanh cảm thấy chói tai, Thẩm Triều Triều lo lắng, nắm chặt góc áo.Người này đang nói hươu nói vượn, Cố Kỳ Việt không hề lừa gạt mọi người, vết thương do tên kia gây ra vẫn còn đó… Không phải Cố Kỳ Việt bắt được bọn chúng, chẳng lẽ là ông ta sao?DTVMặc dù biết rõ sự thật nhưng cô vẫn lo lắng. Hôm nay là ngày vui của Cố Kỳ Việt, anh sẽ không bị ảnh hưởng chứ?Trong lòng lo lắng, Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn lên sân khấu, lại thấy Cố Kỳ Việt không hề bị ảnh hưởng, ngược lại miệng còn nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, rất nhanh đã nhận ra ánh mắt của cô, anh quay đầu nhìn sang, nháy mắt với cô.Hành động đó đã xua tan nỗi lo lắng trong lòng Thẩm Triều Triều, bàn tay đang nắm chặt góc áo cũng từ từ buông lỏng.Cô không nhịn được mà mỉm cười, cố gắng kìm nén nhưng không thành công, nụ cười dần dần hiện rõ trên khuôn mặt, đôi mắt long lanh nhìn Cố Kỳ Việt, chờ đợi anh tự mình hóa giải nguy cơ!“Cố Kỳ Việt là một tên lừa đảo, cậu ta lừa gạt mọi người, bề ngoài thì nói là triệt phá băng nhóm buôn người nhưng thực chất thì sao? Trước kia cậu ta là một tên côn đồ hung ác, loại người như vậy làm sao có thể có lương tâm chứ, không chừng là quen biết với băng nhóm buôn người, cho nên mới…”“Tôi đúng là một thanh niên không có chí tiến thủ và thất nghiệp.”Cố Kỳ Việt đứng trên đài không hề hét lớn như người đàn ông trung niên kia nhưng giọng nói vẫn rất vang dội, hai cụm từ “không có chí tiến thủ” và “thất nghiệp” vừa thốt ra, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.Dù sao một người anh hùng được mọi người kính ngưỡng, cho dù có nghĩ thế nào cũng không thể nào liên quan đến những từ ngữ này. Thế mà bây giờ lại được kết nối với nhau~Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, người đàn ông trung niên kia mừng rỡ, ông ta càng thêm hăng hái: “Nghe thấy chưa, ngay cả cậu ta cũng tự mình thừa nhận, tôi nói đúng mà!”Thấy mọi người bắt đầu trở nên hỗn loạn, các vị lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu cũng không thể ngồi yên, trong đó, thị trưởng Lý Nam đẩy gọng kính, không giống những người khác đang lo lắng mà là nhướn mày đầy thích thú.Người cháu trai này của Bạch Tuyền thật thú vị!