Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 234: Chương 234
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Tôi chỉ nói mình là thanh niên không có chí tiến thủ, thất nghiệp, chứ có nói gì khác đâu, ông nói tôi là côn đồ sao? Tôi có tiền án tiền sự sao? Hay là ức h.i.ế.p người khác? Chuyện nào tôi cũng chưa từng làm, ngược lại tôi đã xử lý không ít tên côn đồ, góp một phần công sức giữ trật tự cho thành phố Giang Lâm, đây là chuyện mà thanh niên thời nay nên làm!”Ai mà chẳng biết nói lời hay? Chỉ khua môi múa mép thôi, Cố Kỳ Việt có thể tự khen một ngày một đêm.Có điều anh lập tức đổi giọng: “Mặc dù bị người ta vu oan truyền thành kẻ xấu khiến tôi cảm thấy khó chịu nhưng lời đồn đại cũng không đánh gục được tôi, ngược lại còn khiến tôi tôi luyện thành ý chí sắt đá, kiên định đền đáp cho tổ quốc, không thể lay chuyển!”DTVVề phần hoàn cảnh gia đình, đây là sự thật, tuy Cố Kỳ Việt không dựa vào nhà họ Cố làm gì nhưng tốt nhất không nên nhắc đến, ngoài việc cần giải thích rất nhiều, càng nói càng khiến người ta nghi ngờ. Hơn nữa chuyện hoang đường như thế này anh cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với người khác.Người đàn ông trung niên dưới khán đài bị Cố Kỳ Việt nói cứng họng, ông ta đảo mắt, nhanh chóng lên tiếng: “Vậy cũng không thể chứng minh cậu không liên quan đến băng nhóm buôn người!”“Về điểm này, mọi người có thể hỏi thăm sở cảnh sát, tôi cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, hoan nghênh mọi người giám sát!”Cố Kỳ Việt lười đôi co với loại người này, nói một câu giám sát, sau đó còn không quên nói với người đàn ông trung niên: “Ông cũng có thể báo án với sở cảnh sát xem tôi có lừa gạt hay không.”Thật ra có rất nhiều cách để chứng minh bản thân, Cố Kỳ Việt chỉ cần xắn tay áo lên để lộ vết sẹo là được. Vết thương nghiêm trọng này vốn không phải giả vờ là có thể để lại, nếu không cái giá phải trả cũng quá lớn.Chỉ là Cố Kỳ Việt không muốn để lộ vết thương của mình, giống như mỗi lần bị thương trước đây, anh đều âm thầm xử lý một mình, không để bất kỳ ai biết. Bất kể nguyên nhân bị thương là gì cũng không cần phải trưng ra cho người khác xem.Dưới sự hùng hổ dọa nạt của người đàn ông trung niên, Cố Kỳ Việt vẫn thản nhiên, dáng vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, nhất thời dập tắt sự hỗn loạn chưa kịp hình thành, khiến mọi người lập tức kiên định, tràn đầy tin tưởng lên tiếng:“Tôi tin tưởng Cố Kỳ Việt, anh ấy chính là anh hùng!”“Anh ấy không cần phải nói dối, hành động dũng cảm trấn áp tội phạm không phân biệt giàu nghèo sang hèn, ai cũng có thể làm được!”“Cố Kỳ Việt, anh là người lợi hại nhất!”Vừa dứt lời, các bạn trẻ có mặt nhao nhao reo hò, không biết ai là người *****ên vỗ tay, rất nhanh, cả hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay vang dội, ngay cả tiếng nói chuyện cũng bị át đi, lấn át cả lời người đàn ông trung niên định nói tiếp, khiến ông ta chỉ có thể giậm chân tại chỗ vì bất lực.Cố Kỳ Việt đứng trên sân khấu, nhìn mọi người vỗ tay đầy phấn khích, anh khẽ nhếch miệng, không ai ghét lời khen ngợi cả.Sau đó anh chuyển tầm mắt nhìn về phía Thẩm Triều Triều, thấy cô cũng đang vỗ tay hào hứng, nụ cười của Cố Kỳ Việt càng thêm rạng rỡ.Anh đưa tay sờ túi áo trước ngực, đã có hơi nôn nóng muốn xem rồi. Buổi lễ tuyên dương này sao còn chưa kết thúc?Cố Kỳ Việt lặng lẽ nhìn về phía người dẫn chương trình cũng đang hào hứng bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi, đáng tiếc lại khiến người dẫn chương trình hiểu lầm, chủ động tiến lên vài bước, giọng điệu hùng hồn tiếp tục khen ngợi Cố Kỳ Việt.
“Tôi chỉ nói mình là thanh niên không có chí tiến thủ, thất nghiệp, chứ có nói gì khác đâu, ông nói tôi là côn đồ sao? Tôi có tiền án tiền sự sao? Hay là ức h.i.ế.p người khác? Chuyện nào tôi cũng chưa từng làm, ngược lại tôi đã xử lý không ít tên côn đồ, góp một phần công sức giữ trật tự cho thành phố Giang Lâm, đây là chuyện mà thanh niên thời nay nên làm!”
Ai mà chẳng biết nói lời hay? Chỉ khua môi múa mép thôi, Cố Kỳ Việt có thể tự khen một ngày một đêm.
Có điều anh lập tức đổi giọng: “Mặc dù bị người ta vu oan truyền thành kẻ xấu khiến tôi cảm thấy khó chịu nhưng lời đồn đại cũng không đánh gục được tôi, ngược lại còn khiến tôi tôi luyện thành ý chí sắt đá, kiên định đền đáp cho tổ quốc, không thể lay chuyển!”
DTV
Về phần hoàn cảnh gia đình, đây là sự thật, tuy Cố Kỳ Việt không dựa vào nhà họ Cố làm gì nhưng tốt nhất không nên nhắc đến, ngoài việc cần giải thích rất nhiều, càng nói càng khiến người ta nghi ngờ. Hơn nữa chuyện hoang đường như thế này anh cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với người khác.
Người đàn ông trung niên dưới khán đài bị Cố Kỳ Việt nói cứng họng, ông ta đảo mắt, nhanh chóng lên tiếng: “Vậy cũng không thể chứng minh cậu không liên quan đến băng nhóm buôn người!”
“Về điểm này, mọi người có thể hỏi thăm sở cảnh sát, tôi cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, hoan nghênh mọi người giám sát!”
Cố Kỳ Việt lười đôi co với loại người này, nói một câu giám sát, sau đó còn không quên nói với người đàn ông trung niên: “Ông cũng có thể báo án với sở cảnh sát xem tôi có lừa gạt hay không.”
Thật ra có rất nhiều cách để chứng minh bản thân, Cố Kỳ Việt chỉ cần xắn tay áo lên để lộ vết sẹo là được. Vết thương nghiêm trọng này vốn không phải giả vờ là có thể để lại, nếu không cái giá phải trả cũng quá lớn.
Chỉ là Cố Kỳ Việt không muốn để lộ vết thương của mình, giống như mỗi lần bị thương trước đây, anh đều âm thầm xử lý một mình, không để bất kỳ ai biết. Bất kể nguyên nhân bị thương là gì cũng không cần phải trưng ra cho người khác xem.
Dưới sự hùng hổ dọa nạt của người đàn ông trung niên, Cố Kỳ Việt vẫn thản nhiên, dáng vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, nhất thời dập tắt sự hỗn loạn chưa kịp hình thành, khiến mọi người lập tức kiên định, tràn đầy tin tưởng lên tiếng:
“Tôi tin tưởng Cố Kỳ Việt, anh ấy chính là anh hùng!”
“Anh ấy không cần phải nói dối, hành động dũng cảm trấn áp tội phạm không phân biệt giàu nghèo sang hèn, ai cũng có thể làm được!”
“Cố Kỳ Việt, anh là người lợi hại nhất!”
Vừa dứt lời, các bạn trẻ có mặt nhao nhao reo hò, không biết ai là người *****ên vỗ tay, rất nhanh, cả hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay vang dội, ngay cả tiếng nói chuyện cũng bị át đi, lấn át cả lời người đàn ông trung niên định nói tiếp, khiến ông ta chỉ có thể giậm chân tại chỗ vì bất lực.
Cố Kỳ Việt đứng trên sân khấu, nhìn mọi người vỗ tay đầy phấn khích, anh khẽ nhếch miệng, không ai ghét lời khen ngợi cả.
Sau đó anh chuyển tầm mắt nhìn về phía Thẩm Triều Triều, thấy cô cũng đang vỗ tay hào hứng, nụ cười của Cố Kỳ Việt càng thêm rạng rỡ.
Anh đưa tay sờ túi áo trước ngực, đã có hơi nôn nóng muốn xem rồi. Buổi lễ tuyên dương này sao còn chưa kết thúc?
Cố Kỳ Việt lặng lẽ nhìn về phía người dẫn chương trình cũng đang hào hứng bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi, đáng tiếc lại khiến người dẫn chương trình hiểu lầm, chủ động tiến lên vài bước, giọng điệu hùng hồn tiếp tục khen ngợi Cố Kỳ Việt.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Tôi chỉ nói mình là thanh niên không có chí tiến thủ, thất nghiệp, chứ có nói gì khác đâu, ông nói tôi là côn đồ sao? Tôi có tiền án tiền sự sao? Hay là ức h.i.ế.p người khác? Chuyện nào tôi cũng chưa từng làm, ngược lại tôi đã xử lý không ít tên côn đồ, góp một phần công sức giữ trật tự cho thành phố Giang Lâm, đây là chuyện mà thanh niên thời nay nên làm!”Ai mà chẳng biết nói lời hay? Chỉ khua môi múa mép thôi, Cố Kỳ Việt có thể tự khen một ngày một đêm.Có điều anh lập tức đổi giọng: “Mặc dù bị người ta vu oan truyền thành kẻ xấu khiến tôi cảm thấy khó chịu nhưng lời đồn đại cũng không đánh gục được tôi, ngược lại còn khiến tôi tôi luyện thành ý chí sắt đá, kiên định đền đáp cho tổ quốc, không thể lay chuyển!”DTVVề phần hoàn cảnh gia đình, đây là sự thật, tuy Cố Kỳ Việt không dựa vào nhà họ Cố làm gì nhưng tốt nhất không nên nhắc đến, ngoài việc cần giải thích rất nhiều, càng nói càng khiến người ta nghi ngờ. Hơn nữa chuyện hoang đường như thế này anh cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với người khác.Người đàn ông trung niên dưới khán đài bị Cố Kỳ Việt nói cứng họng, ông ta đảo mắt, nhanh chóng lên tiếng: “Vậy cũng không thể chứng minh cậu không liên quan đến băng nhóm buôn người!”“Về điểm này, mọi người có thể hỏi thăm sở cảnh sát, tôi cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, hoan nghênh mọi người giám sát!”Cố Kỳ Việt lười đôi co với loại người này, nói một câu giám sát, sau đó còn không quên nói với người đàn ông trung niên: “Ông cũng có thể báo án với sở cảnh sát xem tôi có lừa gạt hay không.”Thật ra có rất nhiều cách để chứng minh bản thân, Cố Kỳ Việt chỉ cần xắn tay áo lên để lộ vết sẹo là được. Vết thương nghiêm trọng này vốn không phải giả vờ là có thể để lại, nếu không cái giá phải trả cũng quá lớn.Chỉ là Cố Kỳ Việt không muốn để lộ vết thương của mình, giống như mỗi lần bị thương trước đây, anh đều âm thầm xử lý một mình, không để bất kỳ ai biết. Bất kể nguyên nhân bị thương là gì cũng không cần phải trưng ra cho người khác xem.Dưới sự hùng hổ dọa nạt của người đàn ông trung niên, Cố Kỳ Việt vẫn thản nhiên, dáng vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, nhất thời dập tắt sự hỗn loạn chưa kịp hình thành, khiến mọi người lập tức kiên định, tràn đầy tin tưởng lên tiếng:“Tôi tin tưởng Cố Kỳ Việt, anh ấy chính là anh hùng!”“Anh ấy không cần phải nói dối, hành động dũng cảm trấn áp tội phạm không phân biệt giàu nghèo sang hèn, ai cũng có thể làm được!”“Cố Kỳ Việt, anh là người lợi hại nhất!”Vừa dứt lời, các bạn trẻ có mặt nhao nhao reo hò, không biết ai là người *****ên vỗ tay, rất nhanh, cả hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay vang dội, ngay cả tiếng nói chuyện cũng bị át đi, lấn át cả lời người đàn ông trung niên định nói tiếp, khiến ông ta chỉ có thể giậm chân tại chỗ vì bất lực.Cố Kỳ Việt đứng trên sân khấu, nhìn mọi người vỗ tay đầy phấn khích, anh khẽ nhếch miệng, không ai ghét lời khen ngợi cả.Sau đó anh chuyển tầm mắt nhìn về phía Thẩm Triều Triều, thấy cô cũng đang vỗ tay hào hứng, nụ cười của Cố Kỳ Việt càng thêm rạng rỡ.Anh đưa tay sờ túi áo trước ngực, đã có hơi nôn nóng muốn xem rồi. Buổi lễ tuyên dương này sao còn chưa kết thúc?Cố Kỳ Việt lặng lẽ nhìn về phía người dẫn chương trình cũng đang hào hứng bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi, đáng tiếc lại khiến người dẫn chương trình hiểu lầm, chủ động tiến lên vài bước, giọng điệu hùng hồn tiếp tục khen ngợi Cố Kỳ Việt.