Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 253: Chương 253
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Cảnh sát Chu nhờ tôi đưa Chu Lan đến nhà họ hàng ở quê chơi mấy ngày...”Bởi vì bốn người đứng khá gần nhau, Lâm Kiều không dám nói quá thẳng, khi nói chuyện, anh ta không nhịn được liếc nhìn Chu Lan, ba mẹ hai bên đang cố gắng tác hợp họ, cũng không biết Chu Lan nghĩ thế nào.Có điều đợi đến khi Lâm Kiều nhìn sang, lập tức thấy Chu Lan nhe răng cười vui vẻ, cô ấy vốn chẳng có ý định nhìn sang bên này, chỉ tập trung nói chuyện phiếm với Thẩm Triều Triều...Thấy vậy trong lòng Lâm Kiều lập tức dâng lên một cảm giác thất bại, cảm thấy lần xem mắt này e là không ổn rồi.“Người nhà của cảnh sát Chu... là ở thôn Tiểu Hà phải không, vậy thì không khéo rồi, chúng tôi đi đến con suối nhỏ ở bên thôn Tam Hương.”Ngoài miệng nói lời tiếc nuối nhưng trong lòng Cố Kỳ Việt lại rất hài lòng, bóng đèn vướng víu này đừng có ở đây tỏa sáng nữa, đi chỗ khác đi!Còn về phần giữa Lâm Kiều và Chu Lan rốt cuộc có quan hệ gì? Cố Kỳ Việt không có nhiều tò mò với chuyện của người khác.Đặc biệt là quan hệ giữa hai bên cũng không quá quen thuộc, cho nên dừng ở mức độ xã giao là được rồi. Chỉ có điều Cố Kỳ Việt nghĩ thì hay lắm nhưng bên kia lại không phối hợp.Chu Lan cảm thấy cô gái Thẩm Triều Triều này vừa xinh xắn lại e thẹn, rất hợp mắt mình, không muốn tách ra nhanh như vậy, bởi vậy vội vàng nói: “Không sao, dù tối nay tôi phải về nhà bác cả cũng không thành vấn đề, dù sao tôi cũng rất quen thuộc vùng này... Anh Lâm, nếu anh có việc thì cứ về trước đi!”“Hôm nay anh được nghỉ, không có việc gì, hơn nữa đã đồng ý với người lớn, chắc chắn anh phải tận mắt nhìn thấy em vào nhà mới được.”“...”Kế hoạch “thoát khỏi” thất bại, Chu Lan suýt chút nữa không giữ nổi nụ cười, chỉ đành gật đầu cho qua chuyện.Vì thế kế hoạch tận hưởng thế giới của hai người ban đầu của Cố Kỳ Việt đã thay đổi, bây giờ có thêm Lâm Kiều và Chu Lan, hơn nữa Thẩm Triều Triều lại rất thân thiết với Chu Lan, đến khi đến con suối nhỏ gần thôn Tam Hương, cô đã sớm quên mất anh.DTVCô bị Chu Lan dẫn đi nhặt đá đẹp ven suối.Cố Kỳ Việt đứng đó tức giận nhưng cũng chẳng làm gì được, cuối cùng chán nản quay sang nhìn Lâm Kiều, anh bực bội nói: “Đứng ngây ra ở đây chán chết, chúng ta đi tìm ít đồ ăn đi!”Tuy trong lòng hơi ghen tị khi Chu Lan được Thẩm Triều Triều gần gũi nhưng Cố Kỳ Việt vẫn cảm thấy rất vui, chỉ cần cô có một chút thay đổi cũng tốt rồi.Bây giờ cô có thể chủ động tiếp xúc với người lạ mới gặp lần đầu, cũng coi như là tiến bộ. Cứ từ từ, đừng vội.Lúc Cố Kỳ Việt dẫn Lâm Kiều đi bắt gà rừng, thỏ rừng để ăn thì Chu Lan và Thẩm Triều Triều cũng đã đến bên suối nhỏ, nhìn những viên đá nhỏ nhiều màu sắc lấp lánh dưới nước, vô cùng đẹp mắt.Hầu hết phụ nữ đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những thứ lấp lánh. Thẩm Triều Triều cũng rất thích, khiến cho Chu Lan lúc giúp cô nhặt đá không nhịn được thở dài, tuôn ra một tràng: “Triều Triều à, bây giờ tôi rất đau đầu, năm nay sắp tốt nghiệp cấp ba rồi nhưng nhà tôi không cho tôi đi nông thôn, cứ ép tôi đi xem mắt, hôm nay đã là người thứ mười chín rồi đấy.”Tuy biết là không nên tâm sự nhưng Chu Lan lại là người không giấu được chuyện gì, hơn nữa cô ấy thấy Thẩm Triều Triều rất hợp ý mình, tâm sự một chút chuyện không vui cũng không sao.Nghe đến con số mười chín, Thẩm Triều Triều kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Cảnh sát Chu nhờ tôi đưa Chu Lan đến nhà họ hàng ở quê chơi mấy ngày...”
Bởi vì bốn người đứng khá gần nhau, Lâm Kiều không dám nói quá thẳng, khi nói chuyện, anh ta không nhịn được liếc nhìn Chu Lan, ba mẹ hai bên đang cố gắng tác hợp họ, cũng không biết Chu Lan nghĩ thế nào.
Có điều đợi đến khi Lâm Kiều nhìn sang, lập tức thấy Chu Lan nhe răng cười vui vẻ, cô ấy vốn chẳng có ý định nhìn sang bên này, chỉ tập trung nói chuyện phiếm với Thẩm Triều Triều...
Thấy vậy trong lòng Lâm Kiều lập tức dâng lên một cảm giác thất bại, cảm thấy lần xem mắt này e là không ổn rồi.
“Người nhà của cảnh sát Chu... là ở thôn Tiểu Hà phải không, vậy thì không khéo rồi, chúng tôi đi đến con suối nhỏ ở bên thôn Tam Hương.”
Ngoài miệng nói lời tiếc nuối nhưng trong lòng Cố Kỳ Việt lại rất hài lòng, bóng đèn vướng víu này đừng có ở đây tỏa sáng nữa, đi chỗ khác đi!
Còn về phần giữa Lâm Kiều và Chu Lan rốt cuộc có quan hệ gì? Cố Kỳ Việt không có nhiều tò mò với chuyện của người khác.
Đặc biệt là quan hệ giữa hai bên cũng không quá quen thuộc, cho nên dừng ở mức độ xã giao là được rồi. Chỉ có điều Cố Kỳ Việt nghĩ thì hay lắm nhưng bên kia lại không phối hợp.
Chu Lan cảm thấy cô gái Thẩm Triều Triều này vừa xinh xắn lại e thẹn, rất hợp mắt mình, không muốn tách ra nhanh như vậy, bởi vậy vội vàng nói: “Không sao, dù tối nay tôi phải về nhà bác cả cũng không thành vấn đề, dù sao tôi cũng rất quen thuộc vùng này... Anh Lâm, nếu anh có việc thì cứ về trước đi!”
“Hôm nay anh được nghỉ, không có việc gì, hơn nữa đã đồng ý với người lớn, chắc chắn anh phải tận mắt nhìn thấy em vào nhà mới được.”
“...”
Kế hoạch “thoát khỏi” thất bại, Chu Lan suýt chút nữa không giữ nổi nụ cười, chỉ đành gật đầu cho qua chuyện.
Vì thế kế hoạch tận hưởng thế giới của hai người ban đầu của Cố Kỳ Việt đã thay đổi, bây giờ có thêm Lâm Kiều và Chu Lan, hơn nữa Thẩm Triều Triều lại rất thân thiết với Chu Lan, đến khi đến con suối nhỏ gần thôn Tam Hương, cô đã sớm quên mất anh.
DTV
Cô bị Chu Lan dẫn đi nhặt đá đẹp ven suối.
Cố Kỳ Việt đứng đó tức giận nhưng cũng chẳng làm gì được, cuối cùng chán nản quay sang nhìn Lâm Kiều, anh bực bội nói: “Đứng ngây ra ở đây chán chết, chúng ta đi tìm ít đồ ăn đi!”
Tuy trong lòng hơi ghen tị khi Chu Lan được Thẩm Triều Triều gần gũi nhưng Cố Kỳ Việt vẫn cảm thấy rất vui, chỉ cần cô có một chút thay đổi cũng tốt rồi.
Bây giờ cô có thể chủ động tiếp xúc với người lạ mới gặp lần đầu, cũng coi như là tiến bộ. Cứ từ từ, đừng vội.
Lúc Cố Kỳ Việt dẫn Lâm Kiều đi bắt gà rừng, thỏ rừng để ăn thì Chu Lan và Thẩm Triều Triều cũng đã đến bên suối nhỏ, nhìn những viên đá nhỏ nhiều màu sắc lấp lánh dưới nước, vô cùng đẹp mắt.
Hầu hết phụ nữ đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những thứ lấp lánh. Thẩm Triều Triều cũng rất thích, khiến cho Chu Lan lúc giúp cô nhặt đá không nhịn được thở dài, tuôn ra một tràng: “Triều Triều à, bây giờ tôi rất đau đầu, năm nay sắp tốt nghiệp cấp ba rồi nhưng nhà tôi không cho tôi đi nông thôn, cứ ép tôi đi xem mắt, hôm nay đã là người thứ mười chín rồi đấy.”
Tuy biết là không nên tâm sự nhưng Chu Lan lại là người không giấu được chuyện gì, hơn nữa cô ấy thấy Thẩm Triều Triều rất hợp ý mình, tâm sự một chút chuyện không vui cũng không sao.
Nghe đến con số mười chín, Thẩm Triều Triều kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Cảnh sát Chu nhờ tôi đưa Chu Lan đến nhà họ hàng ở quê chơi mấy ngày...”Bởi vì bốn người đứng khá gần nhau, Lâm Kiều không dám nói quá thẳng, khi nói chuyện, anh ta không nhịn được liếc nhìn Chu Lan, ba mẹ hai bên đang cố gắng tác hợp họ, cũng không biết Chu Lan nghĩ thế nào.Có điều đợi đến khi Lâm Kiều nhìn sang, lập tức thấy Chu Lan nhe răng cười vui vẻ, cô ấy vốn chẳng có ý định nhìn sang bên này, chỉ tập trung nói chuyện phiếm với Thẩm Triều Triều...Thấy vậy trong lòng Lâm Kiều lập tức dâng lên một cảm giác thất bại, cảm thấy lần xem mắt này e là không ổn rồi.“Người nhà của cảnh sát Chu... là ở thôn Tiểu Hà phải không, vậy thì không khéo rồi, chúng tôi đi đến con suối nhỏ ở bên thôn Tam Hương.”Ngoài miệng nói lời tiếc nuối nhưng trong lòng Cố Kỳ Việt lại rất hài lòng, bóng đèn vướng víu này đừng có ở đây tỏa sáng nữa, đi chỗ khác đi!Còn về phần giữa Lâm Kiều và Chu Lan rốt cuộc có quan hệ gì? Cố Kỳ Việt không có nhiều tò mò với chuyện của người khác.Đặc biệt là quan hệ giữa hai bên cũng không quá quen thuộc, cho nên dừng ở mức độ xã giao là được rồi. Chỉ có điều Cố Kỳ Việt nghĩ thì hay lắm nhưng bên kia lại không phối hợp.Chu Lan cảm thấy cô gái Thẩm Triều Triều này vừa xinh xắn lại e thẹn, rất hợp mắt mình, không muốn tách ra nhanh như vậy, bởi vậy vội vàng nói: “Không sao, dù tối nay tôi phải về nhà bác cả cũng không thành vấn đề, dù sao tôi cũng rất quen thuộc vùng này... Anh Lâm, nếu anh có việc thì cứ về trước đi!”“Hôm nay anh được nghỉ, không có việc gì, hơn nữa đã đồng ý với người lớn, chắc chắn anh phải tận mắt nhìn thấy em vào nhà mới được.”“...”Kế hoạch “thoát khỏi” thất bại, Chu Lan suýt chút nữa không giữ nổi nụ cười, chỉ đành gật đầu cho qua chuyện.Vì thế kế hoạch tận hưởng thế giới của hai người ban đầu của Cố Kỳ Việt đã thay đổi, bây giờ có thêm Lâm Kiều và Chu Lan, hơn nữa Thẩm Triều Triều lại rất thân thiết với Chu Lan, đến khi đến con suối nhỏ gần thôn Tam Hương, cô đã sớm quên mất anh.DTVCô bị Chu Lan dẫn đi nhặt đá đẹp ven suối.Cố Kỳ Việt đứng đó tức giận nhưng cũng chẳng làm gì được, cuối cùng chán nản quay sang nhìn Lâm Kiều, anh bực bội nói: “Đứng ngây ra ở đây chán chết, chúng ta đi tìm ít đồ ăn đi!”Tuy trong lòng hơi ghen tị khi Chu Lan được Thẩm Triều Triều gần gũi nhưng Cố Kỳ Việt vẫn cảm thấy rất vui, chỉ cần cô có một chút thay đổi cũng tốt rồi.Bây giờ cô có thể chủ động tiếp xúc với người lạ mới gặp lần đầu, cũng coi như là tiến bộ. Cứ từ từ, đừng vội.Lúc Cố Kỳ Việt dẫn Lâm Kiều đi bắt gà rừng, thỏ rừng để ăn thì Chu Lan và Thẩm Triều Triều cũng đã đến bên suối nhỏ, nhìn những viên đá nhỏ nhiều màu sắc lấp lánh dưới nước, vô cùng đẹp mắt.Hầu hết phụ nữ đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những thứ lấp lánh. Thẩm Triều Triều cũng rất thích, khiến cho Chu Lan lúc giúp cô nhặt đá không nhịn được thở dài, tuôn ra một tràng: “Triều Triều à, bây giờ tôi rất đau đầu, năm nay sắp tốt nghiệp cấp ba rồi nhưng nhà tôi không cho tôi đi nông thôn, cứ ép tôi đi xem mắt, hôm nay đã là người thứ mười chín rồi đấy.”Tuy biết là không nên tâm sự nhưng Chu Lan lại là người không giấu được chuyện gì, hơn nữa cô ấy thấy Thẩm Triều Triều rất hợp ý mình, tâm sự một chút chuyện không vui cũng không sao.Nghe đến con số mười chín, Thẩm Triều Triều kinh ngạc trợn tròn mắt.