Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 254: Chương 254
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nghĩ đến việc Chu Lan cuối cùng vẫn xuống nông thôn, hiển nhiên những người xem mắt trước đó đều không thành, trong lòng Thẩm Triều Triều chợt dâng lên một nỗi lo lắng, cô muốn ngăn cản Chu Lan.Năm nay là năm 1975, dựa theo những gì sẽ xảy ra, năm 1977 sẽ khôi phục thi đại học.Trong những ký ức chợt lóe lên trong đầu, Chu Lan đã rời khỏi vùng nông thôn thông qua kỳ thi đại học nhưng do lao động vất vả quanh năm nên sức khỏe không tốt, không có nhiều thời gian ôn tập.Cộng thêm việc thay Chu Lan đòi lại công bằng cho cô, khiến Chu Lan trở thành cái gai trong mắt người dân các thôn xung quanh, họ cho rằng người nơi khác đến đều là sói mắt trắng, nuôi mãi không thân, lúc nào cũng có thể quay ra cắn mình.Sau đó, bọn họ tuy không dám làm gì nhưng lại ngấm ngầm chơi xấu, có thể tưởng tượng cuộc sống khi đó của cô ấy khó khăn đến nhường nào...Bây giờ Thẩm Triều Triều đã thay đổi được vận mệnh của mình, cô cũng hy vọng Chu Lan có thể chọn một con đường khác, có thể đạt được thành tích tốt hơn trong kỳ thi đại học, có thể vào học ở ngôi trường mình yêu thích.Như vậy, Chu Lan sẽ không giống như trong ký ức của cô, dù nhận được giấy báo nhập học đại học, cũng chỉ nhìn một cái rồi nở nụ cười chua xót.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cúi đầu nhặt một viên đá tròn nhẵn dưới chân, giả vờ như đang nói chuyện phiếm, hỏi: “Cũng không phải chỉ có cách gả đi mới không phải xuống nông thôn, có thể tìm cách khác mà!”Nghe vậy, Chu Lan nhún vai, cô ấy cũng muốn lắm chứ!Nhưng bây giờ ngay cả người có quan hệ cũng khó tìm được việc, nhìn người ba nghiêm khắc và luôn giữ vững chính nghĩa của mình, Chu Lan chẳng còn chút hy vọng nào.Xuống nông thôn cũng chỉ là làm ruộng, trước đây cô ấy cũng đâu phải chưa từng làm, thích ứng một thời gian là quen thôi.Chu Lan cảm thấy rầu rĩ nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích, chi bằng không nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó... Chỉ là nghĩ đến việc xuống nông thôn sẽ không được gặp Thẩm Triều Triều nữa, cô ấy lại hơi không nỡ.Dù hai người mới gặp nhau lần đầu nhưng lại có cảm giác rất kỳ lạ, giống như kiếp trước là bạn tốt của nhau vậy, khiến Chu Lan cảm thấy Thẩm Triều Triều rất thân thiết, muốn gần gũi cô hơn.Không nghe thấy Chu Lan trả lời, Thẩm Triều Triều lại nói tiếp: “Chu Lan, cậu có muốn xuống nông thôn không?”“Tất nhiên là không muốn rồi, có điều nếu không lấy chồng thì chỉ còn cách tìm việc làm hoặc xin giấy chứng nhận tàn tật, tôi thấy hai việc này đều rất khó.”Chu Lan vừa cười nói vừa nhìn thấy một viên đá màu hồng nhạt trong suốt, lấp lánh dưới suối, viên đá nhỏ xinh xắn như viên đá quý, cô vội đưa tay nhặt lên.Viên đá nhỏ màu hồng nằm gọn trong lòng bàn tay, ánh nắng chiếu vào hòn đá hình thoi, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.Viên đá đẹp thế này rất xứng với Thẩm Triều Triều!Tuy rất tò mò về khuôn mặt sau lớp khẩu trang của Thẩm Triều Triều nhưng nói thẳng ra như vậy thì quá đường đột, dù sao sau này họ còn nhiều thời gian bên nhau, cứ để sau này rồi nói!Người ta vẫn nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có đôi mắt trong veo như vậy, chắc chắn Thẩm Triều Triều là một đại mỹ nhân!Ngay khi Chu Lan định đưa viên đá nhỏ màu hồng cho Thẩm Triều Triều xem thì Thẩm Triều Triều bỗng thốt ra một câu nói khiến cô ấy c.h.ế.t lặng: “Tôi có một suất công việc, có thể cho cậu.”DTV“...”Thẩm Triều Triều ngẩng đầu nhìn Chu Lan đang có vẻ mặt ngỡ ngàng, cô mím môi, nếu không sợ dọa Chu Lan chạy mất, cô đã nói thẳng là tặng suất công việc này cho Chu Lan rồi!
Nghĩ đến việc Chu Lan cuối cùng vẫn xuống nông thôn, hiển nhiên những người xem mắt trước đó đều không thành, trong lòng Thẩm Triều Triều chợt dâng lên một nỗi lo lắng, cô muốn ngăn cản Chu Lan.
Năm nay là năm 1975, dựa theo những gì sẽ xảy ra, năm 1977 sẽ khôi phục thi đại học.
Trong những ký ức chợt lóe lên trong đầu, Chu Lan đã rời khỏi vùng nông thôn thông qua kỳ thi đại học nhưng do lao động vất vả quanh năm nên sức khỏe không tốt, không có nhiều thời gian ôn tập.
Cộng thêm việc thay Chu Lan đòi lại công bằng cho cô, khiến Chu Lan trở thành cái gai trong mắt người dân các thôn xung quanh, họ cho rằng người nơi khác đến đều là sói mắt trắng, nuôi mãi không thân, lúc nào cũng có thể quay ra cắn mình.
Sau đó, bọn họ tuy không dám làm gì nhưng lại ngấm ngầm chơi xấu, có thể tưởng tượng cuộc sống khi đó của cô ấy khó khăn đến nhường nào...
Bây giờ Thẩm Triều Triều đã thay đổi được vận mệnh của mình, cô cũng hy vọng Chu Lan có thể chọn một con đường khác, có thể đạt được thành tích tốt hơn trong kỳ thi đại học, có thể vào học ở ngôi trường mình yêu thích.
Như vậy, Chu Lan sẽ không giống như trong ký ức của cô, dù nhận được giấy báo nhập học đại học, cũng chỉ nhìn một cái rồi nở nụ cười chua xót.
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cúi đầu nhặt một viên đá tròn nhẵn dưới chân, giả vờ như đang nói chuyện phiếm, hỏi: “Cũng không phải chỉ có cách gả đi mới không phải xuống nông thôn, có thể tìm cách khác mà!”
Nghe vậy, Chu Lan nhún vai, cô ấy cũng muốn lắm chứ!
Nhưng bây giờ ngay cả người có quan hệ cũng khó tìm được việc, nhìn người ba nghiêm khắc và luôn giữ vững chính nghĩa của mình, Chu Lan chẳng còn chút hy vọng nào.
Xuống nông thôn cũng chỉ là làm ruộng, trước đây cô ấy cũng đâu phải chưa từng làm, thích ứng một thời gian là quen thôi.
Chu Lan cảm thấy rầu rĩ nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích, chi bằng không nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó... Chỉ là nghĩ đến việc xuống nông thôn sẽ không được gặp Thẩm Triều Triều nữa, cô ấy lại hơi không nỡ.
Dù hai người mới gặp nhau lần đầu nhưng lại có cảm giác rất kỳ lạ, giống như kiếp trước là bạn tốt của nhau vậy, khiến Chu Lan cảm thấy Thẩm Triều Triều rất thân thiết, muốn gần gũi cô hơn.
Không nghe thấy Chu Lan trả lời, Thẩm Triều Triều lại nói tiếp: “Chu Lan, cậu có muốn xuống nông thôn không?”
“Tất nhiên là không muốn rồi, có điều nếu không lấy chồng thì chỉ còn cách tìm việc làm hoặc xin giấy chứng nhận tàn tật, tôi thấy hai việc này đều rất khó.”
Chu Lan vừa cười nói vừa nhìn thấy một viên đá màu hồng nhạt trong suốt, lấp lánh dưới suối, viên đá nhỏ xinh xắn như viên đá quý, cô vội đưa tay nhặt lên.
Viên đá nhỏ màu hồng nằm gọn trong lòng bàn tay, ánh nắng chiếu vào hòn đá hình thoi, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Viên đá đẹp thế này rất xứng với Thẩm Triều Triều!
Tuy rất tò mò về khuôn mặt sau lớp khẩu trang của Thẩm Triều Triều nhưng nói thẳng ra như vậy thì quá đường đột, dù sao sau này họ còn nhiều thời gian bên nhau, cứ để sau này rồi nói!
Người ta vẫn nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có đôi mắt trong veo như vậy, chắc chắn Thẩm Triều Triều là một đại mỹ nhân!
Ngay khi Chu Lan định đưa viên đá nhỏ màu hồng cho Thẩm Triều Triều xem thì Thẩm Triều Triều bỗng thốt ra một câu nói khiến cô ấy c.h.ế.t lặng: “Tôi có một suất công việc, có thể cho cậu.”
DTV
“...”
Thẩm Triều Triều ngẩng đầu nhìn Chu Lan đang có vẻ mặt ngỡ ngàng, cô mím môi, nếu không sợ dọa Chu Lan chạy mất, cô đã nói thẳng là tặng suất công việc này cho Chu Lan rồi!
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nghĩ đến việc Chu Lan cuối cùng vẫn xuống nông thôn, hiển nhiên những người xem mắt trước đó đều không thành, trong lòng Thẩm Triều Triều chợt dâng lên một nỗi lo lắng, cô muốn ngăn cản Chu Lan.Năm nay là năm 1975, dựa theo những gì sẽ xảy ra, năm 1977 sẽ khôi phục thi đại học.Trong những ký ức chợt lóe lên trong đầu, Chu Lan đã rời khỏi vùng nông thôn thông qua kỳ thi đại học nhưng do lao động vất vả quanh năm nên sức khỏe không tốt, không có nhiều thời gian ôn tập.Cộng thêm việc thay Chu Lan đòi lại công bằng cho cô, khiến Chu Lan trở thành cái gai trong mắt người dân các thôn xung quanh, họ cho rằng người nơi khác đến đều là sói mắt trắng, nuôi mãi không thân, lúc nào cũng có thể quay ra cắn mình.Sau đó, bọn họ tuy không dám làm gì nhưng lại ngấm ngầm chơi xấu, có thể tưởng tượng cuộc sống khi đó của cô ấy khó khăn đến nhường nào...Bây giờ Thẩm Triều Triều đã thay đổi được vận mệnh của mình, cô cũng hy vọng Chu Lan có thể chọn một con đường khác, có thể đạt được thành tích tốt hơn trong kỳ thi đại học, có thể vào học ở ngôi trường mình yêu thích.Như vậy, Chu Lan sẽ không giống như trong ký ức của cô, dù nhận được giấy báo nhập học đại học, cũng chỉ nhìn một cái rồi nở nụ cười chua xót.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cúi đầu nhặt một viên đá tròn nhẵn dưới chân, giả vờ như đang nói chuyện phiếm, hỏi: “Cũng không phải chỉ có cách gả đi mới không phải xuống nông thôn, có thể tìm cách khác mà!”Nghe vậy, Chu Lan nhún vai, cô ấy cũng muốn lắm chứ!Nhưng bây giờ ngay cả người có quan hệ cũng khó tìm được việc, nhìn người ba nghiêm khắc và luôn giữ vững chính nghĩa của mình, Chu Lan chẳng còn chút hy vọng nào.Xuống nông thôn cũng chỉ là làm ruộng, trước đây cô ấy cũng đâu phải chưa từng làm, thích ứng một thời gian là quen thôi.Chu Lan cảm thấy rầu rĩ nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích, chi bằng không nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó... Chỉ là nghĩ đến việc xuống nông thôn sẽ không được gặp Thẩm Triều Triều nữa, cô ấy lại hơi không nỡ.Dù hai người mới gặp nhau lần đầu nhưng lại có cảm giác rất kỳ lạ, giống như kiếp trước là bạn tốt của nhau vậy, khiến Chu Lan cảm thấy Thẩm Triều Triều rất thân thiết, muốn gần gũi cô hơn.Không nghe thấy Chu Lan trả lời, Thẩm Triều Triều lại nói tiếp: “Chu Lan, cậu có muốn xuống nông thôn không?”“Tất nhiên là không muốn rồi, có điều nếu không lấy chồng thì chỉ còn cách tìm việc làm hoặc xin giấy chứng nhận tàn tật, tôi thấy hai việc này đều rất khó.”Chu Lan vừa cười nói vừa nhìn thấy một viên đá màu hồng nhạt trong suốt, lấp lánh dưới suối, viên đá nhỏ xinh xắn như viên đá quý, cô vội đưa tay nhặt lên.Viên đá nhỏ màu hồng nằm gọn trong lòng bàn tay, ánh nắng chiếu vào hòn đá hình thoi, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.Viên đá đẹp thế này rất xứng với Thẩm Triều Triều!Tuy rất tò mò về khuôn mặt sau lớp khẩu trang của Thẩm Triều Triều nhưng nói thẳng ra như vậy thì quá đường đột, dù sao sau này họ còn nhiều thời gian bên nhau, cứ để sau này rồi nói!Người ta vẫn nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có đôi mắt trong veo như vậy, chắc chắn Thẩm Triều Triều là một đại mỹ nhân!Ngay khi Chu Lan định đưa viên đá nhỏ màu hồng cho Thẩm Triều Triều xem thì Thẩm Triều Triều bỗng thốt ra một câu nói khiến cô ấy c.h.ế.t lặng: “Tôi có một suất công việc, có thể cho cậu.”DTV“...”Thẩm Triều Triều ngẩng đầu nhìn Chu Lan đang có vẻ mặt ngỡ ngàng, cô mím môi, nếu không sợ dọa Chu Lan chạy mất, cô đã nói thẳng là tặng suất công việc này cho Chu Lan rồi!