Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 256: Chương 256
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Thế là Chu Lan chạy theo Lâm Kiều, còn Thẩm Triều Triều vốn định đi theo nhưng bị Cố Kỳ Việt giữ tay lại.Thẩm Triều Triều nhìn Cố Kỳ Việt với ánh mắt nghi ngờ, anh đưa tay lên sờ mũi, cười nói: “Đừng qua đó làm phiền họ, hình như Lâm Kiều có ý với Chu Lan.”Lý do này rất hợp lý nhưng Thẩm Triều Triều vẫn hơi do dự, cô lo lắng nói: “Nhưng mà bây giờ Chu Lan không muốn xem mắt kết hôn, Lâm Kiều chắc chắn sẽ thất vọng thôi.”Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt cảm thấy hơi đau lòng, nghĩ thầm mới quen biết Chu Lan có một lúc mà cô đã lo lắng cho cô ấy như vậy, nếu thời gian lâu hơn, có phải anh sẽ bị ném sang một bên không?Không được! Chắc chắn không thể để Chu Lan quấy rầy hai người.Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt đưa tay lên xoa đầu Thẩm Triều Triều, sau đó quay mặt cô về phía hai người kia, chỉ thấy hai người một người nhặt củi, một người nhóm lửa, vừa trò chuyện vừa cười đùa, động tác trên tay vô cùng nhanh nhẹn, không hề gượng gạo hay khó xử.Thẩm Triều Triều im lặng.DTVCòn Cố Kỳ Việt thì không nhịn được cười, nhắc nhở: “Ai biết được kết quả sau này thế nào, có điều nếu bây giờ không cố gắng thì có bao nhiêu cơ hội cũng nắm bắt không được.”Nghĩ đến việc ngay cả chuyện tình cảm của mình còn chưa giải quyết xong, Cố Kỳ Việt cũng lười bàn đến chuyện tình cảm của người khác, anh chủ động đề nghị: “Chúng ta thử đi bắt cá nhé?”“Chúng ta không mang theo...”Lời còn chưa dứt, Cố Kỳ Việt đã lấy một chiếc đinh sắt bị cong từ trong túi ra, bẻ nhẹ một cái, uốn thành hình lưỡi câu, tay kia thì lấy ra một miếng thịt heo nhỏ được bọc trong giấy dầu.Có thể nói là chuẩn bị rất chu đáo.Thẩm Triều Triều ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu, không từ chối nữa, hai người đi dọc theo con suối, chọn một vị trí thích hợp, Cố Kỳ Việt dùng cành cây và đinh sắt làm thành một chiếc cần câu đơn giản, bắt đầu hành trình câu cá.Thẩm Triều Triều chưa từng câu cá bao giờ, cô tò mò nhìn theo lưỡi câu. Còn Cố Kỳ Việt lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay trải xuống đất, ra hiệu cho Thẩm Triều Triều ngồi xuống nghỉ ngơi.Hai người ngồi câu cá bên bờ suối, gió nhẹ thổi qua khiến đám cỏ lau ven suối xào xạc, Thẩm Triều Triều chống hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh trong veo điểm xuyết những đám mây trắng trôi bồng bềnh, thời gian như đóng băng.Khung cảnh yên bình khiến lòng người thư thái.Đây là khung cảnh đẹp mà ở nhà không thể nhìn thấy. Một tháng trước cô không thể ngờ được rằng, bây giờ mình lại được ngồi đây!Nhưng ngay sau đó, Thẩm Triều Triều lại len lén liếc nhìn Cố Kỳ Việt, cô cũng không ngờ anh lại thay đổi suy nghĩ, còn nói thích cô...Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều vội vàng thu hồi tầm mắt, cô dời mắt sang nhìn lưỡi câu, không dám nghĩ tiếp nữa.Theo như cảm xúc vui buồn thất thường bây giờ của cô, có thể thấy cô đã có thiện cảm với Cố Kỳ Việt, chỉ là cô không biết phải đối mặt với tình cảm này như thế nào.Cô cũng không có người bạn nào cùng tuổi, không có ai để hỏi han hay tâm sự, chỉ có thể tự mình mò mẫm.Chấp nhận Cố Kỳ Việt, vậy bước tiếp theo, cô phải làm gì?Nắm tay sao?Cô cũng không phải là chưa từng nắm tay Cố Kỳ Việt, chỉ là đều ở thời khắc đặc biệt, nếu như nắm tay dưới tình huống bình thường...Chỉ là nghĩ thôi đã thấy bối rối bất an, cô chậm chạp không thể bước ra bước *****ên. Cô chính là một kẻ nhát gan.
Thế là Chu Lan chạy theo Lâm Kiều, còn Thẩm Triều Triều vốn định đi theo nhưng bị Cố Kỳ Việt giữ tay lại.
Thẩm Triều Triều nhìn Cố Kỳ Việt với ánh mắt nghi ngờ, anh đưa tay lên sờ mũi, cười nói: “Đừng qua đó làm phiền họ, hình như Lâm Kiều có ý với Chu Lan.”
Lý do này rất hợp lý nhưng Thẩm Triều Triều vẫn hơi do dự, cô lo lắng nói: “Nhưng mà bây giờ Chu Lan không muốn xem mắt kết hôn, Lâm Kiều chắc chắn sẽ thất vọng thôi.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt cảm thấy hơi đau lòng, nghĩ thầm mới quen biết Chu Lan có một lúc mà cô đã lo lắng cho cô ấy như vậy, nếu thời gian lâu hơn, có phải anh sẽ bị ném sang một bên không?
Không được! Chắc chắn không thể để Chu Lan quấy rầy hai người.
Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt đưa tay lên xoa đầu Thẩm Triều Triều, sau đó quay mặt cô về phía hai người kia, chỉ thấy hai người một người nhặt củi, một người nhóm lửa, vừa trò chuyện vừa cười đùa, động tác trên tay vô cùng nhanh nhẹn, không hề gượng gạo hay khó xử.
Thẩm Triều Triều im lặng.
DTV
Còn Cố Kỳ Việt thì không nhịn được cười, nhắc nhở: “Ai biết được kết quả sau này thế nào, có điều nếu bây giờ không cố gắng thì có bao nhiêu cơ hội cũng nắm bắt không được.”
Nghĩ đến việc ngay cả chuyện tình cảm của mình còn chưa giải quyết xong, Cố Kỳ Việt cũng lười bàn đến chuyện tình cảm của người khác, anh chủ động đề nghị: “Chúng ta thử đi bắt cá nhé?”
“Chúng ta không mang theo...”
Lời còn chưa dứt, Cố Kỳ Việt đã lấy một chiếc đinh sắt bị cong từ trong túi ra, bẻ nhẹ một cái, uốn thành hình lưỡi câu, tay kia thì lấy ra một miếng thịt heo nhỏ được bọc trong giấy dầu.
Có thể nói là chuẩn bị rất chu đáo.
Thẩm Triều Triều ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu, không từ chối nữa, hai người đi dọc theo con suối, chọn một vị trí thích hợp, Cố Kỳ Việt dùng cành cây và đinh sắt làm thành một chiếc cần câu đơn giản, bắt đầu hành trình câu cá.
Thẩm Triều Triều chưa từng câu cá bao giờ, cô tò mò nhìn theo lưỡi câu. Còn Cố Kỳ Việt lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay trải xuống đất, ra hiệu cho Thẩm Triều Triều ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hai người ngồi câu cá bên bờ suối, gió nhẹ thổi qua khiến đám cỏ lau ven suối xào xạc, Thẩm Triều Triều chống hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh trong veo điểm xuyết những đám mây trắng trôi bồng bềnh, thời gian như đóng băng.
Khung cảnh yên bình khiến lòng người thư thái.
Đây là khung cảnh đẹp mà ở nhà không thể nhìn thấy. Một tháng trước cô không thể ngờ được rằng, bây giờ mình lại được ngồi đây!
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Triều Triều lại len lén liếc nhìn Cố Kỳ Việt, cô cũng không ngờ anh lại thay đổi suy nghĩ, còn nói thích cô...
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều vội vàng thu hồi tầm mắt, cô dời mắt sang nhìn lưỡi câu, không dám nghĩ tiếp nữa.
Theo như cảm xúc vui buồn thất thường bây giờ của cô, có thể thấy cô đã có thiện cảm với Cố Kỳ Việt, chỉ là cô không biết phải đối mặt với tình cảm này như thế nào.
Cô cũng không có người bạn nào cùng tuổi, không có ai để hỏi han hay tâm sự, chỉ có thể tự mình mò mẫm.
Chấp nhận Cố Kỳ Việt, vậy bước tiếp theo, cô phải làm gì?
Nắm tay sao?
Cô cũng không phải là chưa từng nắm tay Cố Kỳ Việt, chỉ là đều ở thời khắc đặc biệt, nếu như nắm tay dưới tình huống bình thường...
Chỉ là nghĩ thôi đã thấy bối rối bất an, cô chậm chạp không thể bước ra bước *****ên. Cô chính là một kẻ nhát gan.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Thế là Chu Lan chạy theo Lâm Kiều, còn Thẩm Triều Triều vốn định đi theo nhưng bị Cố Kỳ Việt giữ tay lại.Thẩm Triều Triều nhìn Cố Kỳ Việt với ánh mắt nghi ngờ, anh đưa tay lên sờ mũi, cười nói: “Đừng qua đó làm phiền họ, hình như Lâm Kiều có ý với Chu Lan.”Lý do này rất hợp lý nhưng Thẩm Triều Triều vẫn hơi do dự, cô lo lắng nói: “Nhưng mà bây giờ Chu Lan không muốn xem mắt kết hôn, Lâm Kiều chắc chắn sẽ thất vọng thôi.”Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt cảm thấy hơi đau lòng, nghĩ thầm mới quen biết Chu Lan có một lúc mà cô đã lo lắng cho cô ấy như vậy, nếu thời gian lâu hơn, có phải anh sẽ bị ném sang một bên không?Không được! Chắc chắn không thể để Chu Lan quấy rầy hai người.Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt đưa tay lên xoa đầu Thẩm Triều Triều, sau đó quay mặt cô về phía hai người kia, chỉ thấy hai người một người nhặt củi, một người nhóm lửa, vừa trò chuyện vừa cười đùa, động tác trên tay vô cùng nhanh nhẹn, không hề gượng gạo hay khó xử.Thẩm Triều Triều im lặng.DTVCòn Cố Kỳ Việt thì không nhịn được cười, nhắc nhở: “Ai biết được kết quả sau này thế nào, có điều nếu bây giờ không cố gắng thì có bao nhiêu cơ hội cũng nắm bắt không được.”Nghĩ đến việc ngay cả chuyện tình cảm của mình còn chưa giải quyết xong, Cố Kỳ Việt cũng lười bàn đến chuyện tình cảm của người khác, anh chủ động đề nghị: “Chúng ta thử đi bắt cá nhé?”“Chúng ta không mang theo...”Lời còn chưa dứt, Cố Kỳ Việt đã lấy một chiếc đinh sắt bị cong từ trong túi ra, bẻ nhẹ một cái, uốn thành hình lưỡi câu, tay kia thì lấy ra một miếng thịt heo nhỏ được bọc trong giấy dầu.Có thể nói là chuẩn bị rất chu đáo.Thẩm Triều Triều ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu, không từ chối nữa, hai người đi dọc theo con suối, chọn một vị trí thích hợp, Cố Kỳ Việt dùng cành cây và đinh sắt làm thành một chiếc cần câu đơn giản, bắt đầu hành trình câu cá.Thẩm Triều Triều chưa từng câu cá bao giờ, cô tò mò nhìn theo lưỡi câu. Còn Cố Kỳ Việt lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay trải xuống đất, ra hiệu cho Thẩm Triều Triều ngồi xuống nghỉ ngơi.Hai người ngồi câu cá bên bờ suối, gió nhẹ thổi qua khiến đám cỏ lau ven suối xào xạc, Thẩm Triều Triều chống hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh trong veo điểm xuyết những đám mây trắng trôi bồng bềnh, thời gian như đóng băng.Khung cảnh yên bình khiến lòng người thư thái.Đây là khung cảnh đẹp mà ở nhà không thể nhìn thấy. Một tháng trước cô không thể ngờ được rằng, bây giờ mình lại được ngồi đây!Nhưng ngay sau đó, Thẩm Triều Triều lại len lén liếc nhìn Cố Kỳ Việt, cô cũng không ngờ anh lại thay đổi suy nghĩ, còn nói thích cô...Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều vội vàng thu hồi tầm mắt, cô dời mắt sang nhìn lưỡi câu, không dám nghĩ tiếp nữa.Theo như cảm xúc vui buồn thất thường bây giờ của cô, có thể thấy cô đã có thiện cảm với Cố Kỳ Việt, chỉ là cô không biết phải đối mặt với tình cảm này như thế nào.Cô cũng không có người bạn nào cùng tuổi, không có ai để hỏi han hay tâm sự, chỉ có thể tự mình mò mẫm.Chấp nhận Cố Kỳ Việt, vậy bước tiếp theo, cô phải làm gì?Nắm tay sao?Cô cũng không phải là chưa từng nắm tay Cố Kỳ Việt, chỉ là đều ở thời khắc đặc biệt, nếu như nắm tay dưới tình huống bình thường...Chỉ là nghĩ thôi đã thấy bối rối bất an, cô chậm chạp không thể bước ra bước *****ên. Cô chính là một kẻ nhát gan.