Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 263: Chương 263
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Vụ việc Hồng vệ binh bị tấn công ngay tại hiện trường phê phán đã lập tức gây sự chú ý của các cơ quan chức năng, khiến công viên nhanh chóng bị phong tỏa để điều tra. Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đã rời đi từ trước khi những người này đến.Lúc này hai người đang đạp xe trên đường. Xung quanh vắng vẻ khiến Thẩm Triều Triều không quá câu nệ, hoặc là tâm trí cô vẫn còn đang dừng lại ở hiện trường phê phán vừa rồi, vừa phẫn nộ vừa kinh hoàng.Đồng thời ngoài phẫn nộ ra, cô còn cảm thấy bất lực và đau buồn. Thẩm Triều Triều như một bông hoa héo úa, ủ rũ đạp xe. Cố Kỳ Việt thấy vậy, vừa thương vừa buồn cười.Không ngờ Thẩm Triều Triều lại nhạy cảm như vậy, lúc này biểu cảm của cô thật phong phú.Nghĩ một lát, Cố Kỳ Việt cảm thấy không thể để cô cứ mãi như vậy nên an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này không thể kéo dài mãi được. Cũng giống như một cái máy muốn hoạt động bình thường thì phải lắp đặt những linh kiện chuyên dụng, không thể để nó luôn ở trong tình trạng hư hỏng được.”Đất nước đang phát triển, phải tin tưởng vào tiềm năng của nó! Không chỉ trí thức sẽ được trọng dụng mà kỳ thi đại học đã bị đình chỉ nhiều năm cũng có thể sẽ được khôi phục.Dù sao thì sinh viên đại học công nông binh bây giờ học hành chẳng ra gì, ra ngoài xã hội chỉ hại người hại việc... Vì vậy phải luôn hy vọng, tương lai vẫn còn đó.DTVTuy nhiên nếu kỳ thi đại học thật sự được khôi phục, Cố Kỳ Việt cũng không định tham gia.Mặc dù học vấn rất quan trọng, nhưng anh không muốn bị gò bó... Cũng giống như anh không muốn đi làm, không muốn bị ràng buộc bởi những quy tắc, ít nhất là khi trong lòng vẫn còn thiếu sót, anh không muốn vết thương lòng lại bị xé toạc ra.Không giống như Cố Kỳ Việt đang suy đoán, Thẩm Triều Triều lại giật mình. Đúng vậy! Cô có một phần ký ức về tương lai, tuy đã c.h.ế.t sớm nhưng cô đã thấy Chu Lan tham gia kỳ thi đại học! Mà thời gian thi đại học...là năm 77!Bây giờ đã là cuối năm 75, chỉ cần chờ thêm một năm rưỡi nữa là sẽ đến thời kỳ cải cách. Tâm trạng uể oải của Thẩm Triều Triều bỗng chốc phấn chấn trở lại.Mọi chuyện rồi sẽ qua. Cô cũng phải có kế hoạch cho tương lai, không thể sống qua ngày như trước nữa.Lúc này tâm trạng Thẩm Triều Triều rất xúc động, cô lặng lẽ siết chặt tay. Cô cũng muốn góp một phần sức lực nhỏ bé của mình vào sự phát triển của đất nước.Vì vậy sau này cô cũng sẽ tham gia kỳ thi đại học *****ên, vào đại học để học tập và nâng cao bản thân. Nhưng trước đó, cô phải thay đổi thói quen sợ tiếp xúc với người khác.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Việt đang đi bên cạnh, cô không nhịn được nắm lấy vạt áo anh, khẽ kéo vài cái.Cố Kỳ Việt hoài nghi nhìn xuống, thấy đôi mắt Thẩm Triều Triều sáng lấp lánh: “Cố Kỳ Việt, cảm ơn anh đã đưa em ra ngoài. Em biết anh muốn chữa khỏi bệnh cho em, em sẽ cố gắng vượt qua!”Khi Cố Kỳ Việt đột nhiên đề nghị đi chơi, mặc dù ban đầu Thẩm Triều Triều không hiểu, nhưng sau đó cô cũng nhận ra, cô cũng từng cảm thấy bất an, bối rối, thậm chí đã nghĩ đến chuyện từ chối.Bước ra khỏi vùng an toàn khiến người ta rất khó thích nghi. Nhưng có người ở bên cạnh, dường như khoảng thời gian khó khăn cũng trôi qua nhanh hơn...Vì vậy, Thẩm Triều Triều đã đồng ý, cũng muốn thử một lần. Bây giờ đột nhiên cô có mục tiêu phấn đấu, điều này càng khiến cô thêm kiên định. Cô nhất định phải vượt qua khó khăn.
Vụ việc Hồng vệ binh bị tấn công ngay tại hiện trường phê phán đã lập tức gây sự chú ý của các cơ quan chức năng, khiến công viên nhanh chóng bị phong tỏa để điều tra. Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đã rời đi từ trước khi những người này đến.
Lúc này hai người đang đạp xe trên đường. Xung quanh vắng vẻ khiến Thẩm Triều Triều không quá câu nệ, hoặc là tâm trí cô vẫn còn đang dừng lại ở hiện trường phê phán vừa rồi, vừa phẫn nộ vừa kinh hoàng.
Đồng thời ngoài phẫn nộ ra, cô còn cảm thấy bất lực và đau buồn. Thẩm Triều Triều như một bông hoa héo úa, ủ rũ đạp xe. Cố Kỳ Việt thấy vậy, vừa thương vừa buồn cười.
Không ngờ Thẩm Triều Triều lại nhạy cảm như vậy, lúc này biểu cảm của cô thật phong phú.
Nghĩ một lát, Cố Kỳ Việt cảm thấy không thể để cô cứ mãi như vậy nên an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này không thể kéo dài mãi được. Cũng giống như một cái máy muốn hoạt động bình thường thì phải lắp đặt những linh kiện chuyên dụng, không thể để nó luôn ở trong tình trạng hư hỏng được.”
Đất nước đang phát triển, phải tin tưởng vào tiềm năng của nó! Không chỉ trí thức sẽ được trọng dụng mà kỳ thi đại học đã bị đình chỉ nhiều năm cũng có thể sẽ được khôi phục.
Dù sao thì sinh viên đại học công nông binh bây giờ học hành chẳng ra gì, ra ngoài xã hội chỉ hại người hại việc... Vì vậy phải luôn hy vọng, tương lai vẫn còn đó.
DTV
Tuy nhiên nếu kỳ thi đại học thật sự được khôi phục, Cố Kỳ Việt cũng không định tham gia.
Mặc dù học vấn rất quan trọng, nhưng anh không muốn bị gò bó... Cũng giống như anh không muốn đi làm, không muốn bị ràng buộc bởi những quy tắc, ít nhất là khi trong lòng vẫn còn thiếu sót, anh không muốn vết thương lòng lại bị xé toạc ra.
Không giống như Cố Kỳ Việt đang suy đoán, Thẩm Triều Triều lại giật mình. Đúng vậy! Cô có một phần ký ức về tương lai, tuy đã c.h.ế.t sớm nhưng cô đã thấy Chu Lan tham gia kỳ thi đại học! Mà thời gian thi đại học...là năm 77!
Bây giờ đã là cuối năm 75, chỉ cần chờ thêm một năm rưỡi nữa là sẽ đến thời kỳ cải cách. Tâm trạng uể oải của Thẩm Triều Triều bỗng chốc phấn chấn trở lại.
Mọi chuyện rồi sẽ qua. Cô cũng phải có kế hoạch cho tương lai, không thể sống qua ngày như trước nữa.
Lúc này tâm trạng Thẩm Triều Triều rất xúc động, cô lặng lẽ siết chặt tay. Cô cũng muốn góp một phần sức lực nhỏ bé của mình vào sự phát triển của đất nước.
Vì vậy sau này cô cũng sẽ tham gia kỳ thi đại học *****ên, vào đại học để học tập và nâng cao bản thân. Nhưng trước đó, cô phải thay đổi thói quen sợ tiếp xúc với người khác.
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Việt đang đi bên cạnh, cô không nhịn được nắm lấy vạt áo anh, khẽ kéo vài cái.
Cố Kỳ Việt hoài nghi nhìn xuống, thấy đôi mắt Thẩm Triều Triều sáng lấp lánh: “Cố Kỳ Việt, cảm ơn anh đã đưa em ra ngoài. Em biết anh muốn chữa khỏi bệnh cho em, em sẽ cố gắng vượt qua!”
Khi Cố Kỳ Việt đột nhiên đề nghị đi chơi, mặc dù ban đầu Thẩm Triều Triều không hiểu, nhưng sau đó cô cũng nhận ra, cô cũng từng cảm thấy bất an, bối rối, thậm chí đã nghĩ đến chuyện từ chối.
Bước ra khỏi vùng an toàn khiến người ta rất khó thích nghi. Nhưng có người ở bên cạnh, dường như khoảng thời gian khó khăn cũng trôi qua nhanh hơn...
Vì vậy, Thẩm Triều Triều đã đồng ý, cũng muốn thử một lần. Bây giờ đột nhiên cô có mục tiêu phấn đấu, điều này càng khiến cô thêm kiên định. Cô nhất định phải vượt qua khó khăn.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Vụ việc Hồng vệ binh bị tấn công ngay tại hiện trường phê phán đã lập tức gây sự chú ý của các cơ quan chức năng, khiến công viên nhanh chóng bị phong tỏa để điều tra. Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đã rời đi từ trước khi những người này đến.Lúc này hai người đang đạp xe trên đường. Xung quanh vắng vẻ khiến Thẩm Triều Triều không quá câu nệ, hoặc là tâm trí cô vẫn còn đang dừng lại ở hiện trường phê phán vừa rồi, vừa phẫn nộ vừa kinh hoàng.Đồng thời ngoài phẫn nộ ra, cô còn cảm thấy bất lực và đau buồn. Thẩm Triều Triều như một bông hoa héo úa, ủ rũ đạp xe. Cố Kỳ Việt thấy vậy, vừa thương vừa buồn cười.Không ngờ Thẩm Triều Triều lại nhạy cảm như vậy, lúc này biểu cảm của cô thật phong phú.Nghĩ một lát, Cố Kỳ Việt cảm thấy không thể để cô cứ mãi như vậy nên an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này không thể kéo dài mãi được. Cũng giống như một cái máy muốn hoạt động bình thường thì phải lắp đặt những linh kiện chuyên dụng, không thể để nó luôn ở trong tình trạng hư hỏng được.”Đất nước đang phát triển, phải tin tưởng vào tiềm năng của nó! Không chỉ trí thức sẽ được trọng dụng mà kỳ thi đại học đã bị đình chỉ nhiều năm cũng có thể sẽ được khôi phục.Dù sao thì sinh viên đại học công nông binh bây giờ học hành chẳng ra gì, ra ngoài xã hội chỉ hại người hại việc... Vì vậy phải luôn hy vọng, tương lai vẫn còn đó.DTVTuy nhiên nếu kỳ thi đại học thật sự được khôi phục, Cố Kỳ Việt cũng không định tham gia.Mặc dù học vấn rất quan trọng, nhưng anh không muốn bị gò bó... Cũng giống như anh không muốn đi làm, không muốn bị ràng buộc bởi những quy tắc, ít nhất là khi trong lòng vẫn còn thiếu sót, anh không muốn vết thương lòng lại bị xé toạc ra.Không giống như Cố Kỳ Việt đang suy đoán, Thẩm Triều Triều lại giật mình. Đúng vậy! Cô có một phần ký ức về tương lai, tuy đã c.h.ế.t sớm nhưng cô đã thấy Chu Lan tham gia kỳ thi đại học! Mà thời gian thi đại học...là năm 77!Bây giờ đã là cuối năm 75, chỉ cần chờ thêm một năm rưỡi nữa là sẽ đến thời kỳ cải cách. Tâm trạng uể oải của Thẩm Triều Triều bỗng chốc phấn chấn trở lại.Mọi chuyện rồi sẽ qua. Cô cũng phải có kế hoạch cho tương lai, không thể sống qua ngày như trước nữa.Lúc này tâm trạng Thẩm Triều Triều rất xúc động, cô lặng lẽ siết chặt tay. Cô cũng muốn góp một phần sức lực nhỏ bé của mình vào sự phát triển của đất nước.Vì vậy sau này cô cũng sẽ tham gia kỳ thi đại học *****ên, vào đại học để học tập và nâng cao bản thân. Nhưng trước đó, cô phải thay đổi thói quen sợ tiếp xúc với người khác.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Việt đang đi bên cạnh, cô không nhịn được nắm lấy vạt áo anh, khẽ kéo vài cái.Cố Kỳ Việt hoài nghi nhìn xuống, thấy đôi mắt Thẩm Triều Triều sáng lấp lánh: “Cố Kỳ Việt, cảm ơn anh đã đưa em ra ngoài. Em biết anh muốn chữa khỏi bệnh cho em, em sẽ cố gắng vượt qua!”Khi Cố Kỳ Việt đột nhiên đề nghị đi chơi, mặc dù ban đầu Thẩm Triều Triều không hiểu, nhưng sau đó cô cũng nhận ra, cô cũng từng cảm thấy bất an, bối rối, thậm chí đã nghĩ đến chuyện từ chối.Bước ra khỏi vùng an toàn khiến người ta rất khó thích nghi. Nhưng có người ở bên cạnh, dường như khoảng thời gian khó khăn cũng trôi qua nhanh hơn...Vì vậy, Thẩm Triều Triều đã đồng ý, cũng muốn thử một lần. Bây giờ đột nhiên cô có mục tiêu phấn đấu, điều này càng khiến cô thêm kiên định. Cô nhất định phải vượt qua khó khăn.