Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 264: Chương 264

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nghe Thẩm Triều Triều nói sẽ cố gắng, Cố Kỳ Việt nhướng mày, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười, anh đột nhiên nói: “Nếu vậy, em có muốn thử tới nơi này không?”Nói rồi, Cố Kỳ Việt đưa tay chỉ về phía trước. Thẩm Triều Triều nhìn theo. Đó là một rạp chiếu phim náo nhiệt.So với công viên, rạp chiếu phim rõ ràng là một thử thách khó khăn hơn, Thẩm Triều Triều im lặng một lát. Nhưng đừng coi thường một người vừa mới quyết tâm, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, gật đầu thật mạnh với Cố Kỳ Việt, ánh mắt sáng ngời đầy kiên định. Cô tuyệt đối không cho phép bản thân lùi bước!“Chắc chắn chứ? Em đừng miễn cưỡng, chúng ta có thể từ từ.”DTVKhác với Thẩm Triều Triều gật đầu đồng ý, Cố Kỳ Việt lại bắt đầu chùn bước... Thực ra Cố Kỳ Việt nói đến rạp chiếu phim cũng chỉ là trêu chọc cô thôi, chứ không hề có ý định thúc ép.Nhưng không ngờ Thẩm Triều Triều lại đồng ý thật, anh vội vàng nhắc nhở: “Khác với hội trường đại hội biểu dương, rạp chiếu phim là không gian kín, hơn nữa có thể sẽ có rất nhiều người mua vé xem phim, lúc đó sẽ phải ngồi cạnh nhau... Em chắc chắn chịu được không?”“Vâng!”Biết Cố Kỳ Việt đang lo lắng cho mình, Thẩm Triều Triều không hề cảm thấy khó chịu mà nghiêm túc gật đầu xác nhận. Mặc dù đối với cô mà nói, đây có thể là một thử thách rất lớn, nhưng cô muốn thử một lần!Cố Kỳ Việt nhìn Thẩm Triều Triều, thấy trong mắt cô ánh lên vẻ hào hứng, lúc này mới nhớ ra chỉ là anh đã xem phim nhiều rồi, còn đối với Thẩm Triều Triều, đây có thể là lần *****ên.Vậy thì không thể qua loa được, Cố Kỳ Việt nhìn quanh, nhanh chóng tìm thấy mục tiêu.Anh vẫy tay về phía một góc khuất. Thẩm Triều Triều đang tò mò không biết anh đang làm gì thì thấy một cậu bé mặt mũi lấm lem chạy ra từ con hẻm nhỏ, nhanh chóng chạy đến chỗ Cố Kỳ Việt và ra hiệu một con số bằng tay. Cố Kỳ Việt lặng lẽ gật đầu, lấy tiền trong túi ra đưa cho cậu bé.Thẩm Triều Triều tròn mắt ngạc nhiên, Cố Kỳ Việt mỉm cười với cô, nghiêng gói giấy trên tay, để lộ bên trong toàn hạt hướng dương và đậu phộng rang. Xem phim mà không có đồ ăn vặt thì chán chết!So với vẻ ung dung của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lại có tật giật mình, vội vàng nhìn xung quanh, đi lại gần anh vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Cố Kỳ Việt, anh không sợ bị bắt sao?”Cố Kỳ Việt bật cười trước dáng vẻ của Thẩm Triều Triều, cô nhát gan vậy sao?“Không sao, chỉ là mua ít đồ ăn vặt thôi, không bị bắt đâu.”So với những vụ giao dịch lớn ở chợ đen, chỉ bán chút hạt dưa, đậu phộng lặt vặt thế này sẽ không ai để ý, cũng coi như là chuyện bình thường.Cố Kỳ Việt đã xem phim nhiều lần, mua hạt dưa, đậu phộng nhiều lần cũng chưa từng bị bắt.Có lẽ bị sự bình tĩnh của Cố Kỳ Việt lây nhiễm, Thẩm Triều Triều cũng bình tĩnh lại. Khi được Cố Kỳ Việt dẫn vào rạp chiếu phim, trên mặt cô luôn hiện rõ vẻ tò mò và hào hứng.Nắm chặt vạt áo, ánh mắt Thẩm Triều Triều thoáng vẻ căng thẳng, cô ngoan ngoãn đi theo sau Cố Kỳ Việt, vừa hồi hộp vừa tò mò.Càng đi vào trong, ánh sáng càng mờ, bóng tối khiến nỗi sợ hãi lan rộng. Đặc biệt là ở một nơi xa lạ, xung quanh toàn tiếng người.Thẩm Triều Triều không kìm được, người hơi run lên. Lúc này Cố Kỳ Việt nắm lấy cổ tay cô, giọng nói hơi lúng túng: “Tối quá, để tránh lạc nhau, anh nắm tay em nhé!”Bàn tay Cố Kỳ Việt rất to và ấm khiến Thẩm Triều Triều vô thức nắm chặt tay. Giây phút này, Thẩm Triều Triều cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng nhanh chóng tan biến, cô lấy lại được bình tĩnh.

Nghe Thẩm Triều Triều nói sẽ cố gắng, Cố Kỳ Việt nhướng mày, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười, anh đột nhiên nói: “Nếu vậy, em có muốn thử tới nơi này không?”

Nói rồi, Cố Kỳ Việt đưa tay chỉ về phía trước. Thẩm Triều Triều nhìn theo. Đó là một rạp chiếu phim náo nhiệt.

So với công viên, rạp chiếu phim rõ ràng là một thử thách khó khăn hơn, Thẩm Triều Triều im lặng một lát. Nhưng đừng coi thường một người vừa mới quyết tâm, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, gật đầu thật mạnh với Cố Kỳ Việt, ánh mắt sáng ngời đầy kiên định. Cô tuyệt đối không cho phép bản thân lùi bước!

“Chắc chắn chứ? Em đừng miễn cưỡng, chúng ta có thể từ từ.”

DTV

Khác với Thẩm Triều Triều gật đầu đồng ý, Cố Kỳ Việt lại bắt đầu chùn bước... Thực ra Cố Kỳ Việt nói đến rạp chiếu phim cũng chỉ là trêu chọc cô thôi, chứ không hề có ý định thúc ép.

Nhưng không ngờ Thẩm Triều Triều lại đồng ý thật, anh vội vàng nhắc nhở: “Khác với hội trường đại hội biểu dương, rạp chiếu phim là không gian kín, hơn nữa có thể sẽ có rất nhiều người mua vé xem phim, lúc đó sẽ phải ngồi cạnh nhau... Em chắc chắn chịu được không?”

“Vâng!”

Biết Cố Kỳ Việt đang lo lắng cho mình, Thẩm Triều Triều không hề cảm thấy khó chịu mà nghiêm túc gật đầu xác nhận. Mặc dù đối với cô mà nói, đây có thể là một thử thách rất lớn, nhưng cô muốn thử một lần!

Cố Kỳ Việt nhìn Thẩm Triều Triều, thấy trong mắt cô ánh lên vẻ hào hứng, lúc này mới nhớ ra chỉ là anh đã xem phim nhiều rồi, còn đối với Thẩm Triều Triều, đây có thể là lần *****ên.

Vậy thì không thể qua loa được, Cố Kỳ Việt nhìn quanh, nhanh chóng tìm thấy mục tiêu.

Anh vẫy tay về phía một góc khuất. Thẩm Triều Triều đang tò mò không biết anh đang làm gì thì thấy một cậu bé mặt mũi lấm lem chạy ra từ con hẻm nhỏ, nhanh chóng chạy đến chỗ Cố Kỳ Việt và ra hiệu một con số bằng tay. Cố Kỳ Việt lặng lẽ gật đầu, lấy tiền trong túi ra đưa cho cậu bé.

Thẩm Triều Triều tròn mắt ngạc nhiên, Cố Kỳ Việt mỉm cười với cô, nghiêng gói giấy trên tay, để lộ bên trong toàn hạt hướng dương và đậu phộng rang. Xem phim mà không có đồ ăn vặt thì chán chết!

So với vẻ ung dung của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lại có tật giật mình, vội vàng nhìn xung quanh, đi lại gần anh vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Cố Kỳ Việt, anh không sợ bị bắt sao?”

Cố Kỳ Việt bật cười trước dáng vẻ của Thẩm Triều Triều, cô nhát gan vậy sao?

“Không sao, chỉ là mua ít đồ ăn vặt thôi, không bị bắt đâu.”

So với những vụ giao dịch lớn ở chợ đen, chỉ bán chút hạt dưa, đậu phộng lặt vặt thế này sẽ không ai để ý, cũng coi như là chuyện bình thường.

Cố Kỳ Việt đã xem phim nhiều lần, mua hạt dưa, đậu phộng nhiều lần cũng chưa từng bị bắt.

Có lẽ bị sự bình tĩnh của Cố Kỳ Việt lây nhiễm, Thẩm Triều Triều cũng bình tĩnh lại. Khi được Cố Kỳ Việt dẫn vào rạp chiếu phim, trên mặt cô luôn hiện rõ vẻ tò mò và hào hứng.

Nắm chặt vạt áo, ánh mắt Thẩm Triều Triều thoáng vẻ căng thẳng, cô ngoan ngoãn đi theo sau Cố Kỳ Việt, vừa hồi hộp vừa tò mò.

Càng đi vào trong, ánh sáng càng mờ, bóng tối khiến nỗi sợ hãi lan rộng. Đặc biệt là ở một nơi xa lạ, xung quanh toàn tiếng người.

Thẩm Triều Triều không kìm được, người hơi run lên. Lúc này Cố Kỳ Việt nắm lấy cổ tay cô, giọng nói hơi lúng túng: “Tối quá, để tránh lạc nhau, anh nắm tay em nhé!”

Bàn tay Cố Kỳ Việt rất to và ấm khiến Thẩm Triều Triều vô thức nắm chặt tay. Giây phút này, Thẩm Triều Triều cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng nhanh chóng tan biến, cô lấy lại được bình tĩnh.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nghe Thẩm Triều Triều nói sẽ cố gắng, Cố Kỳ Việt nhướng mày, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười, anh đột nhiên nói: “Nếu vậy, em có muốn thử tới nơi này không?”Nói rồi, Cố Kỳ Việt đưa tay chỉ về phía trước. Thẩm Triều Triều nhìn theo. Đó là một rạp chiếu phim náo nhiệt.So với công viên, rạp chiếu phim rõ ràng là một thử thách khó khăn hơn, Thẩm Triều Triều im lặng một lát. Nhưng đừng coi thường một người vừa mới quyết tâm, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, gật đầu thật mạnh với Cố Kỳ Việt, ánh mắt sáng ngời đầy kiên định. Cô tuyệt đối không cho phép bản thân lùi bước!“Chắc chắn chứ? Em đừng miễn cưỡng, chúng ta có thể từ từ.”DTVKhác với Thẩm Triều Triều gật đầu đồng ý, Cố Kỳ Việt lại bắt đầu chùn bước... Thực ra Cố Kỳ Việt nói đến rạp chiếu phim cũng chỉ là trêu chọc cô thôi, chứ không hề có ý định thúc ép.Nhưng không ngờ Thẩm Triều Triều lại đồng ý thật, anh vội vàng nhắc nhở: “Khác với hội trường đại hội biểu dương, rạp chiếu phim là không gian kín, hơn nữa có thể sẽ có rất nhiều người mua vé xem phim, lúc đó sẽ phải ngồi cạnh nhau... Em chắc chắn chịu được không?”“Vâng!”Biết Cố Kỳ Việt đang lo lắng cho mình, Thẩm Triều Triều không hề cảm thấy khó chịu mà nghiêm túc gật đầu xác nhận. Mặc dù đối với cô mà nói, đây có thể là một thử thách rất lớn, nhưng cô muốn thử một lần!Cố Kỳ Việt nhìn Thẩm Triều Triều, thấy trong mắt cô ánh lên vẻ hào hứng, lúc này mới nhớ ra chỉ là anh đã xem phim nhiều rồi, còn đối với Thẩm Triều Triều, đây có thể là lần *****ên.Vậy thì không thể qua loa được, Cố Kỳ Việt nhìn quanh, nhanh chóng tìm thấy mục tiêu.Anh vẫy tay về phía một góc khuất. Thẩm Triều Triều đang tò mò không biết anh đang làm gì thì thấy một cậu bé mặt mũi lấm lem chạy ra từ con hẻm nhỏ, nhanh chóng chạy đến chỗ Cố Kỳ Việt và ra hiệu một con số bằng tay. Cố Kỳ Việt lặng lẽ gật đầu, lấy tiền trong túi ra đưa cho cậu bé.Thẩm Triều Triều tròn mắt ngạc nhiên, Cố Kỳ Việt mỉm cười với cô, nghiêng gói giấy trên tay, để lộ bên trong toàn hạt hướng dương và đậu phộng rang. Xem phim mà không có đồ ăn vặt thì chán chết!So với vẻ ung dung của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lại có tật giật mình, vội vàng nhìn xung quanh, đi lại gần anh vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Cố Kỳ Việt, anh không sợ bị bắt sao?”Cố Kỳ Việt bật cười trước dáng vẻ của Thẩm Triều Triều, cô nhát gan vậy sao?“Không sao, chỉ là mua ít đồ ăn vặt thôi, không bị bắt đâu.”So với những vụ giao dịch lớn ở chợ đen, chỉ bán chút hạt dưa, đậu phộng lặt vặt thế này sẽ không ai để ý, cũng coi như là chuyện bình thường.Cố Kỳ Việt đã xem phim nhiều lần, mua hạt dưa, đậu phộng nhiều lần cũng chưa từng bị bắt.Có lẽ bị sự bình tĩnh của Cố Kỳ Việt lây nhiễm, Thẩm Triều Triều cũng bình tĩnh lại. Khi được Cố Kỳ Việt dẫn vào rạp chiếu phim, trên mặt cô luôn hiện rõ vẻ tò mò và hào hứng.Nắm chặt vạt áo, ánh mắt Thẩm Triều Triều thoáng vẻ căng thẳng, cô ngoan ngoãn đi theo sau Cố Kỳ Việt, vừa hồi hộp vừa tò mò.Càng đi vào trong, ánh sáng càng mờ, bóng tối khiến nỗi sợ hãi lan rộng. Đặc biệt là ở một nơi xa lạ, xung quanh toàn tiếng người.Thẩm Triều Triều không kìm được, người hơi run lên. Lúc này Cố Kỳ Việt nắm lấy cổ tay cô, giọng nói hơi lúng túng: “Tối quá, để tránh lạc nhau, anh nắm tay em nhé!”Bàn tay Cố Kỳ Việt rất to và ấm khiến Thẩm Triều Triều vô thức nắm chặt tay. Giây phút này, Thẩm Triều Triều cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng nhanh chóng tan biến, cô lấy lại được bình tĩnh.

Chương 264: Chương 264