Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 265: Chương 265
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Khi nỗi sợ hãi qua đi, các giác quan khác cũng trở lại bình thường, Thẩm Triều Triều khẽ ừ một tiếng, hai má ửng hồng, để mặc Cố Kỳ Việt dắt đi.Tìm được chỗ ngồi, Cố Kỳ Việt vẫn không buông tay, Thẩm Triều Triều cảm thấy tim đập thình thịch, cô cụp mắt xuống, hàng mi run run, cảm giác cả người nóng ran, như thể tay phải không còn là của cô nữa. Căng thẳng quá!Lúc Thẩm Triều Triều tim đập như trống, Cố Kỳ Việt cũng không khá hơn là bao. Mặt anh đã đỏ bừng. Chỉ là trong ánh sáng lờ mờ của rạp chiếu phim không nhìn rõ mà thôi.Vì chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, anh đã âm thầm hỏi kinh nghiệm của rất nhiều người, bỏ đi những điều không hay, còn lại toàn là những điều bổ ích!Ví dụ như khi ở cạnh phụ nữ, đàn ông nên chủ động một chút. Phụ nữ thường hay e thẹn, lúc này đàn ông nên chủ động bắt chuyện hoặc làm gì đó, chứ không nên ngồi im chờ đợi... Miễn là không phải hành động quấy rối hoặc khiến người ta khó chịu thì có thể thử.Ví dụ như vừa rồi nắm tay Thẩm Triều Triều trong bóng tối. Xương của phụ nữ dường như mềm hơn nam giới rất nhiều, Cố Kỳ Việt có chút ngạc nhiên, nhưng anh cũng không tiếp tục nắm nữa mà nhanh chóng buông tay ra.Ngay sau đó, anh giả vờ như không có việc gì, cầm hạt dưa và đậu phộng đưa cho Thẩm Triều Triều, giọng nói có chút ngập ngừng: “Nếu em thấy khó chịu thì cứ ăn hạt dưa, đậu phộng để phân tán sự chú ý hoặc nói với anh, đừng tự chịu đựng.”Cố Kỳ Việt hiểu rõ Thẩm Triều Triều, cô thực sự có thể làm ra chuyện này. Anh cũng không biết một người nhỏ nhắn như vậy sao lại cứng đầu như thế.Nghe Cố Kỳ Việt lo lắng nhắc nhở, Thẩm Triều Triều nắm chặt túi giấy trong tay. Theo thói quen trước đây, cô sẽ chú ý đến xung quanh, càng ở nơi đông người cô càng thấy căng thẳng, hoảng sợ.DTVLần này tim cô vẫn đập nhanh hơn nhưng không giống như trước kia. Giờ phút này, dù có phủ nhận thế nào, cô cũng phải thừa nhận cô thực sự thích Cố Kỳ Việt.Trái tim cô đập nhanh hơn vì anh, tình cảm thích thú như muốn tràn ra khỏi *****. Dù có nhiều lo lắng nhưng cô vẫn muốn bất chấp một lần, chỉ vì một người tốt như Cố Kỳ Việt xứng đáng để cô rung động.Vì vậy, dù chưa biết bắt đầu chuyện yêu đương như thế nào, cô cũng không muốn do dự nữa.Chỉ là trong rạp chiếu phim rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để bày tỏ, dũng khí vừa dâng lên của Thẩm Triều Triều lập tức tiêu tan, khiến cô không nhịn được mỉm cười. Đôi mắt hạnh cong cong.Cùng lúc đó, Thẩm Triều Triều đưa túi giấy về phía Cố Kỳ Việt, giọng nói ẩn chứa niềm vui nho nhỏ: “Anh cũng ăn đi!”“Ừ.”Trong lúc hai người còn đang ngượng ngùng, bộ phim bắt đầu chiếu. Phim đen trắng không có màu sắc phong phú nhưng không hề làm giảm đi sự hấp dẫn của cốt truyện, dù đã được chiếu vô số lần, vẫn khiến người ta xúc động rơi nước mắt.Khi nhìn thấy các liệt sĩ trong phim hy sinh vì tổ quốc, Thẩm Triều Triều cũng đỏ hoe mắt. Những năm tháng đau thương, tủi nhục đó chưa qua đi bao lâu, vậy mà đất nước của họ đã đứng lên từ những khó khăn, gian khổ! Sau này nhất định sẽ ngày càng phát triển tốt đẹp hơn!Cố Kỳ Việt vốn định nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn với Thẩm Triều Triều trong rạp chiếu phim, nhưng đến khi phim kết thúc, anh vẫn đang an ủi cô, đồng thời thầm nghĩ sau này nhất định phải lựa chọn thể loại phim thật kỹ.Nhưng lần xem phim này cũng không phải là không có thu hoạch, nó khiến Cố Kỳ Việt chắc chắn một điều. Đó là Thẩm Triều Triều không hề kháng cự anh.
Khi nỗi sợ hãi qua đi, các giác quan khác cũng trở lại bình thường, Thẩm Triều Triều khẽ ừ một tiếng, hai má ửng hồng, để mặc Cố Kỳ Việt dắt đi.
Tìm được chỗ ngồi, Cố Kỳ Việt vẫn không buông tay, Thẩm Triều Triều cảm thấy tim đập thình thịch, cô cụp mắt xuống, hàng mi run run, cảm giác cả người nóng ran, như thể tay phải không còn là của cô nữa. Căng thẳng quá!
Lúc Thẩm Triều Triều tim đập như trống, Cố Kỳ Việt cũng không khá hơn là bao. Mặt anh đã đỏ bừng. Chỉ là trong ánh sáng lờ mờ của rạp chiếu phim không nhìn rõ mà thôi.
Vì chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, anh đã âm thầm hỏi kinh nghiệm của rất nhiều người, bỏ đi những điều không hay, còn lại toàn là những điều bổ ích!
Ví dụ như khi ở cạnh phụ nữ, đàn ông nên chủ động một chút. Phụ nữ thường hay e thẹn, lúc này đàn ông nên chủ động bắt chuyện hoặc làm gì đó, chứ không nên ngồi im chờ đợi... Miễn là không phải hành động quấy rối hoặc khiến người ta khó chịu thì có thể thử.
Ví dụ như vừa rồi nắm tay Thẩm Triều Triều trong bóng tối. Xương của phụ nữ dường như mềm hơn nam giới rất nhiều, Cố Kỳ Việt có chút ngạc nhiên, nhưng anh cũng không tiếp tục nắm nữa mà nhanh chóng buông tay ra.
Ngay sau đó, anh giả vờ như không có việc gì, cầm hạt dưa và đậu phộng đưa cho Thẩm Triều Triều, giọng nói có chút ngập ngừng: “Nếu em thấy khó chịu thì cứ ăn hạt dưa, đậu phộng để phân tán sự chú ý hoặc nói với anh, đừng tự chịu đựng.”
Cố Kỳ Việt hiểu rõ Thẩm Triều Triều, cô thực sự có thể làm ra chuyện này. Anh cũng không biết một người nhỏ nhắn như vậy sao lại cứng đầu như thế.
Nghe Cố Kỳ Việt lo lắng nhắc nhở, Thẩm Triều Triều nắm chặt túi giấy trong tay. Theo thói quen trước đây, cô sẽ chú ý đến xung quanh, càng ở nơi đông người cô càng thấy căng thẳng, hoảng sợ.
DTV
Lần này tim cô vẫn đập nhanh hơn nhưng không giống như trước kia. Giờ phút này, dù có phủ nhận thế nào, cô cũng phải thừa nhận cô thực sự thích Cố Kỳ Việt.
Trái tim cô đập nhanh hơn vì anh, tình cảm thích thú như muốn tràn ra khỏi *****. Dù có nhiều lo lắng nhưng cô vẫn muốn bất chấp một lần, chỉ vì một người tốt như Cố Kỳ Việt xứng đáng để cô rung động.
Vì vậy, dù chưa biết bắt đầu chuyện yêu đương như thế nào, cô cũng không muốn do dự nữa.
Chỉ là trong rạp chiếu phim rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để bày tỏ, dũng khí vừa dâng lên của Thẩm Triều Triều lập tức tiêu tan, khiến cô không nhịn được mỉm cười. Đôi mắt hạnh cong cong.
Cùng lúc đó, Thẩm Triều Triều đưa túi giấy về phía Cố Kỳ Việt, giọng nói ẩn chứa niềm vui nho nhỏ: “Anh cũng ăn đi!”
“Ừ.”
Trong lúc hai người còn đang ngượng ngùng, bộ phim bắt đầu chiếu. Phim đen trắng không có màu sắc phong phú nhưng không hề làm giảm đi sự hấp dẫn của cốt truyện, dù đã được chiếu vô số lần, vẫn khiến người ta xúc động rơi nước mắt.
Khi nhìn thấy các liệt sĩ trong phim hy sinh vì tổ quốc, Thẩm Triều Triều cũng đỏ hoe mắt. Những năm tháng đau thương, tủi nhục đó chưa qua đi bao lâu, vậy mà đất nước của họ đã đứng lên từ những khó khăn, gian khổ! Sau này nhất định sẽ ngày càng phát triển tốt đẹp hơn!
Cố Kỳ Việt vốn định nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn với Thẩm Triều Triều trong rạp chiếu phim, nhưng đến khi phim kết thúc, anh vẫn đang an ủi cô, đồng thời thầm nghĩ sau này nhất định phải lựa chọn thể loại phim thật kỹ.
Nhưng lần xem phim này cũng không phải là không có thu hoạch, nó khiến Cố Kỳ Việt chắc chắn một điều. Đó là Thẩm Triều Triều không hề kháng cự anh.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Khi nỗi sợ hãi qua đi, các giác quan khác cũng trở lại bình thường, Thẩm Triều Triều khẽ ừ một tiếng, hai má ửng hồng, để mặc Cố Kỳ Việt dắt đi.Tìm được chỗ ngồi, Cố Kỳ Việt vẫn không buông tay, Thẩm Triều Triều cảm thấy tim đập thình thịch, cô cụp mắt xuống, hàng mi run run, cảm giác cả người nóng ran, như thể tay phải không còn là của cô nữa. Căng thẳng quá!Lúc Thẩm Triều Triều tim đập như trống, Cố Kỳ Việt cũng không khá hơn là bao. Mặt anh đã đỏ bừng. Chỉ là trong ánh sáng lờ mờ của rạp chiếu phim không nhìn rõ mà thôi.Vì chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, anh đã âm thầm hỏi kinh nghiệm của rất nhiều người, bỏ đi những điều không hay, còn lại toàn là những điều bổ ích!Ví dụ như khi ở cạnh phụ nữ, đàn ông nên chủ động một chút. Phụ nữ thường hay e thẹn, lúc này đàn ông nên chủ động bắt chuyện hoặc làm gì đó, chứ không nên ngồi im chờ đợi... Miễn là không phải hành động quấy rối hoặc khiến người ta khó chịu thì có thể thử.Ví dụ như vừa rồi nắm tay Thẩm Triều Triều trong bóng tối. Xương của phụ nữ dường như mềm hơn nam giới rất nhiều, Cố Kỳ Việt có chút ngạc nhiên, nhưng anh cũng không tiếp tục nắm nữa mà nhanh chóng buông tay ra.Ngay sau đó, anh giả vờ như không có việc gì, cầm hạt dưa và đậu phộng đưa cho Thẩm Triều Triều, giọng nói có chút ngập ngừng: “Nếu em thấy khó chịu thì cứ ăn hạt dưa, đậu phộng để phân tán sự chú ý hoặc nói với anh, đừng tự chịu đựng.”Cố Kỳ Việt hiểu rõ Thẩm Triều Triều, cô thực sự có thể làm ra chuyện này. Anh cũng không biết một người nhỏ nhắn như vậy sao lại cứng đầu như thế.Nghe Cố Kỳ Việt lo lắng nhắc nhở, Thẩm Triều Triều nắm chặt túi giấy trong tay. Theo thói quen trước đây, cô sẽ chú ý đến xung quanh, càng ở nơi đông người cô càng thấy căng thẳng, hoảng sợ.DTVLần này tim cô vẫn đập nhanh hơn nhưng không giống như trước kia. Giờ phút này, dù có phủ nhận thế nào, cô cũng phải thừa nhận cô thực sự thích Cố Kỳ Việt.Trái tim cô đập nhanh hơn vì anh, tình cảm thích thú như muốn tràn ra khỏi *****. Dù có nhiều lo lắng nhưng cô vẫn muốn bất chấp một lần, chỉ vì một người tốt như Cố Kỳ Việt xứng đáng để cô rung động.Vì vậy, dù chưa biết bắt đầu chuyện yêu đương như thế nào, cô cũng không muốn do dự nữa.Chỉ là trong rạp chiếu phim rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để bày tỏ, dũng khí vừa dâng lên của Thẩm Triều Triều lập tức tiêu tan, khiến cô không nhịn được mỉm cười. Đôi mắt hạnh cong cong.Cùng lúc đó, Thẩm Triều Triều đưa túi giấy về phía Cố Kỳ Việt, giọng nói ẩn chứa niềm vui nho nhỏ: “Anh cũng ăn đi!”“Ừ.”Trong lúc hai người còn đang ngượng ngùng, bộ phim bắt đầu chiếu. Phim đen trắng không có màu sắc phong phú nhưng không hề làm giảm đi sự hấp dẫn của cốt truyện, dù đã được chiếu vô số lần, vẫn khiến người ta xúc động rơi nước mắt.Khi nhìn thấy các liệt sĩ trong phim hy sinh vì tổ quốc, Thẩm Triều Triều cũng đỏ hoe mắt. Những năm tháng đau thương, tủi nhục đó chưa qua đi bao lâu, vậy mà đất nước của họ đã đứng lên từ những khó khăn, gian khổ! Sau này nhất định sẽ ngày càng phát triển tốt đẹp hơn!Cố Kỳ Việt vốn định nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn với Thẩm Triều Triều trong rạp chiếu phim, nhưng đến khi phim kết thúc, anh vẫn đang an ủi cô, đồng thời thầm nghĩ sau này nhất định phải lựa chọn thể loại phim thật kỹ.Nhưng lần xem phim này cũng không phải là không có thu hoạch, nó khiến Cố Kỳ Việt chắc chắn một điều. Đó là Thẩm Triều Triều không hề kháng cự anh.