Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 273: Chương 273

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Hừ, có phải do cậu ta làm thật hay không còn chưa biết đâu! Lúc ở hội trường, chẳng phải có người phản đối rồi bị bắt lên đồn cảnh sát điều tra đó sao, theo tôi thấy, thành phố Giang Lâm sắp thành của riêng nhà họ Cố rồi!”“Này này, nói năng cẩn thận, coi chừng bị người ta tố cáo đấy!”DTVNhững lời này kéo Cố Kỳ Việt về thực tại, anh cười nhạt. Sao anh lại không biết nhà mình có quyền lực như vậy ở Giang Lâm?Mà sau khi suy nghĩ kỹ, Cố Kỳ Việt cũng tìm ra nguyên nhân… Hôm đó anh chở Thẩm Triều Triều bằng xe đạp đi chơi ở ngoại ô, tiện đường ghé bưu điện gửi thư.Sau đại hội khen thưởng, gương mặt anh cũng coi như được công khai, hơn nữa không phải khuôn mặt đại trà mà khá đặc biệt nên bị nhân viên bưu điện hoặc người khác nhận ra cũng là chuyện bình thường. Trong quá trình gửi thư, nhân viên cần đọc to địa chỉ để xác nhận nên bị người khác nghe thấy… Tuy giữa chừng thấy không ổn, anh đã yêu cầu không cần đọc nữa nhưng đã muộn.Địa chỉ của mấy bức thư đã bị đọc một nửa. Nghĩ đến nguyên nhân lại là vì chuyện này, Cố Kỳ Việt thấy thật khó tin. Nhanh chóng tìm ra nguyên nhân việc gửi bài bị lộ, Cố Kỳ Việt không đứng đó nghe nữa mà xách giỏ rau đi tới.Khi anh đến gần, mấy người kia vẫn đang buôn chuyện rôm rả, lời lẽ chua ngoa, lộ rõ vẻ mặt khó coi.“Mọi người nói chuyện sôi nổi quá nhỉ, cho tôi nghe ké với!”Có điều Cố Kỳ Việt vừa xuất hiện, cuộc trò chuyện lập tức im bặt, trong mắt mấy người kia thoáng hiện vẻ lúng túng và hoảng hốt, không ngờ nói xấu sau lưng lại bị chính chủ bắt gặp.Cậu Cố nhà này có phải người hiền lành gì đâu.Chỉ cần nhìn thân hình vạm vỡ và vẻ ngoài hung dữ kia là biết không phải dạng vừa, nắm đ.ấ.m to như cái nồi đất kia mà giáng xuống người họ thì xương cốt chẳng phải nát vụn hết sao!Nghĩ vậy, một người nhanh trí trong số đó vội cười trừ: “Là Tiểu Việt đấy à, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi, không nói gì cả, cậu vừa đi chợ về à, giỏi quá, nhìn là biết người thương vợ rồi.”Muốn cho qua chuyện, nếu là người khác, có lẽ vì tình nghĩa xóm giềng mà bỏ qua nhưng người họ gặp phải là Cố Kỳ Việt thì chắc chắn không thành công.Cố Kỳ Việt nhướng mày, nhìn xuống mấy người kia, cười nhạt: “Nhưng tôi nghe rõ ràng rồi, nào là không biết trời cao đất dày, nào là một tay che trời, chẳng lẽ là tiếng chó sủa bên đường sao?”Bị Cố Kỳ Việt so sánh với chó, mặt mấy người kia tối sầm, đều là người sống trên cùng một con phố, giờ bị một người trẻ tuổi hơn làm nhục như vậy, sao họ có thể chịu đựng được?Lập tức có người cãi lại: “Cậu Cố nói gì vậy, chẳng lẽ chúng tôi nói sai sao? Vợ cậu học hành chẳng được mấy năm, giờ không biết mình là ai mà dám gửi bài cho báo, cũng không soi gương xem mình có năng lực đó không! Theo tôi, phụ nữ thì nên ở nhà lo việc nhà, chăm sóc chồng con là được rồi!”Nghe thấy đối phương nói xấu Thẩm Triều Triều, con ngươi Cố Kỳ Việt co lại, anh siết chặt nắm đấm, các khớp xương kêu răng rắc, thầm nhủ không được đánh người, không được đánh người! Nếu không, dù có lý cũng thành vô lý.Bây giờ Cố Kỳ Việt không còn là người nóng nảy dễ nổi giận như trước nữa, anh tuân thủ pháp luật, sẽ không vì mấy lão già sống trong thời kỳ phong kiến mà gây chuyện.Phụ nữ thì phải ở nhà nội trợ, chăm sóc chồng con? Không nói đến hiện tại, thời kỳ kháng chiến còn có biết bao nhiêu nữ anh hùng… Mấy người này mù hay điếc vậy?

“Hừ, có phải do cậu ta làm thật hay không còn chưa biết đâu! Lúc ở hội trường, chẳng phải có người phản đối rồi bị bắt lên đồn cảnh sát điều tra đó sao, theo tôi thấy, thành phố Giang Lâm sắp thành của riêng nhà họ Cố rồi!”

“Này này, nói năng cẩn thận, coi chừng bị người ta tố cáo đấy!”

DTV

Những lời này kéo Cố Kỳ Việt về thực tại, anh cười nhạt. Sao anh lại không biết nhà mình có quyền lực như vậy ở Giang Lâm?

Mà sau khi suy nghĩ kỹ, Cố Kỳ Việt cũng tìm ra nguyên nhân… Hôm đó anh chở Thẩm Triều Triều bằng xe đạp đi chơi ở ngoại ô, tiện đường ghé bưu điện gửi thư.

Sau đại hội khen thưởng, gương mặt anh cũng coi như được công khai, hơn nữa không phải khuôn mặt đại trà mà khá đặc biệt nên bị nhân viên bưu điện hoặc người khác nhận ra cũng là chuyện bình thường. Trong quá trình gửi thư, nhân viên cần đọc to địa chỉ để xác nhận nên bị người khác nghe thấy… Tuy giữa chừng thấy không ổn, anh đã yêu cầu không cần đọc nữa nhưng đã muộn.

Địa chỉ của mấy bức thư đã bị đọc một nửa. Nghĩ đến nguyên nhân lại là vì chuyện này, Cố Kỳ Việt thấy thật khó tin. Nhanh chóng tìm ra nguyên nhân việc gửi bài bị lộ, Cố Kỳ Việt không đứng đó nghe nữa mà xách giỏ rau đi tới.

Khi anh đến gần, mấy người kia vẫn đang buôn chuyện rôm rả, lời lẽ chua ngoa, lộ rõ vẻ mặt khó coi.

“Mọi người nói chuyện sôi nổi quá nhỉ, cho tôi nghe ké với!”

Có điều Cố Kỳ Việt vừa xuất hiện, cuộc trò chuyện lập tức im bặt, trong mắt mấy người kia thoáng hiện vẻ lúng túng và hoảng hốt, không ngờ nói xấu sau lưng lại bị chính chủ bắt gặp.

Cậu Cố nhà này có phải người hiền lành gì đâu.

Chỉ cần nhìn thân hình vạm vỡ và vẻ ngoài hung dữ kia là biết không phải dạng vừa, nắm đ.ấ.m to như cái nồi đất kia mà giáng xuống người họ thì xương cốt chẳng phải nát vụn hết sao!

Nghĩ vậy, một người nhanh trí trong số đó vội cười trừ: “Là Tiểu Việt đấy à, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi, không nói gì cả, cậu vừa đi chợ về à, giỏi quá, nhìn là biết người thương vợ rồi.”

Muốn cho qua chuyện, nếu là người khác, có lẽ vì tình nghĩa xóm giềng mà bỏ qua nhưng người họ gặp phải là Cố Kỳ Việt thì chắc chắn không thành công.

Cố Kỳ Việt nhướng mày, nhìn xuống mấy người kia, cười nhạt: “Nhưng tôi nghe rõ ràng rồi, nào là không biết trời cao đất dày, nào là một tay che trời, chẳng lẽ là tiếng chó sủa bên đường sao?”

Bị Cố Kỳ Việt so sánh với chó, mặt mấy người kia tối sầm, đều là người sống trên cùng một con phố, giờ bị một người trẻ tuổi hơn làm nhục như vậy, sao họ có thể chịu đựng được?

Lập tức có người cãi lại: “Cậu Cố nói gì vậy, chẳng lẽ chúng tôi nói sai sao? Vợ cậu học hành chẳng được mấy năm, giờ không biết mình là ai mà dám gửi bài cho báo, cũng không soi gương xem mình có năng lực đó không! Theo tôi, phụ nữ thì nên ở nhà lo việc nhà, chăm sóc chồng con là được rồi!”

Nghe thấy đối phương nói xấu Thẩm Triều Triều, con ngươi Cố Kỳ Việt co lại, anh siết chặt nắm đấm, các khớp xương kêu răng rắc, thầm nhủ không được đánh người, không được đánh người! Nếu không, dù có lý cũng thành vô lý.

Bây giờ Cố Kỳ Việt không còn là người nóng nảy dễ nổi giận như trước nữa, anh tuân thủ pháp luật, sẽ không vì mấy lão già sống trong thời kỳ phong kiến mà gây chuyện.

Phụ nữ thì phải ở nhà nội trợ, chăm sóc chồng con? Không nói đến hiện tại, thời kỳ kháng chiến còn có biết bao nhiêu nữ anh hùng… Mấy người này mù hay điếc vậy?

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Hừ, có phải do cậu ta làm thật hay không còn chưa biết đâu! Lúc ở hội trường, chẳng phải có người phản đối rồi bị bắt lên đồn cảnh sát điều tra đó sao, theo tôi thấy, thành phố Giang Lâm sắp thành của riêng nhà họ Cố rồi!”“Này này, nói năng cẩn thận, coi chừng bị người ta tố cáo đấy!”DTVNhững lời này kéo Cố Kỳ Việt về thực tại, anh cười nhạt. Sao anh lại không biết nhà mình có quyền lực như vậy ở Giang Lâm?Mà sau khi suy nghĩ kỹ, Cố Kỳ Việt cũng tìm ra nguyên nhân… Hôm đó anh chở Thẩm Triều Triều bằng xe đạp đi chơi ở ngoại ô, tiện đường ghé bưu điện gửi thư.Sau đại hội khen thưởng, gương mặt anh cũng coi như được công khai, hơn nữa không phải khuôn mặt đại trà mà khá đặc biệt nên bị nhân viên bưu điện hoặc người khác nhận ra cũng là chuyện bình thường. Trong quá trình gửi thư, nhân viên cần đọc to địa chỉ để xác nhận nên bị người khác nghe thấy… Tuy giữa chừng thấy không ổn, anh đã yêu cầu không cần đọc nữa nhưng đã muộn.Địa chỉ của mấy bức thư đã bị đọc một nửa. Nghĩ đến nguyên nhân lại là vì chuyện này, Cố Kỳ Việt thấy thật khó tin. Nhanh chóng tìm ra nguyên nhân việc gửi bài bị lộ, Cố Kỳ Việt không đứng đó nghe nữa mà xách giỏ rau đi tới.Khi anh đến gần, mấy người kia vẫn đang buôn chuyện rôm rả, lời lẽ chua ngoa, lộ rõ vẻ mặt khó coi.“Mọi người nói chuyện sôi nổi quá nhỉ, cho tôi nghe ké với!”Có điều Cố Kỳ Việt vừa xuất hiện, cuộc trò chuyện lập tức im bặt, trong mắt mấy người kia thoáng hiện vẻ lúng túng và hoảng hốt, không ngờ nói xấu sau lưng lại bị chính chủ bắt gặp.Cậu Cố nhà này có phải người hiền lành gì đâu.Chỉ cần nhìn thân hình vạm vỡ và vẻ ngoài hung dữ kia là biết không phải dạng vừa, nắm đ.ấ.m to như cái nồi đất kia mà giáng xuống người họ thì xương cốt chẳng phải nát vụn hết sao!Nghĩ vậy, một người nhanh trí trong số đó vội cười trừ: “Là Tiểu Việt đấy à, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi, không nói gì cả, cậu vừa đi chợ về à, giỏi quá, nhìn là biết người thương vợ rồi.”Muốn cho qua chuyện, nếu là người khác, có lẽ vì tình nghĩa xóm giềng mà bỏ qua nhưng người họ gặp phải là Cố Kỳ Việt thì chắc chắn không thành công.Cố Kỳ Việt nhướng mày, nhìn xuống mấy người kia, cười nhạt: “Nhưng tôi nghe rõ ràng rồi, nào là không biết trời cao đất dày, nào là một tay che trời, chẳng lẽ là tiếng chó sủa bên đường sao?”Bị Cố Kỳ Việt so sánh với chó, mặt mấy người kia tối sầm, đều là người sống trên cùng một con phố, giờ bị một người trẻ tuổi hơn làm nhục như vậy, sao họ có thể chịu đựng được?Lập tức có người cãi lại: “Cậu Cố nói gì vậy, chẳng lẽ chúng tôi nói sai sao? Vợ cậu học hành chẳng được mấy năm, giờ không biết mình là ai mà dám gửi bài cho báo, cũng không soi gương xem mình có năng lực đó không! Theo tôi, phụ nữ thì nên ở nhà lo việc nhà, chăm sóc chồng con là được rồi!”Nghe thấy đối phương nói xấu Thẩm Triều Triều, con ngươi Cố Kỳ Việt co lại, anh siết chặt nắm đấm, các khớp xương kêu răng rắc, thầm nhủ không được đánh người, không được đánh người! Nếu không, dù có lý cũng thành vô lý.Bây giờ Cố Kỳ Việt không còn là người nóng nảy dễ nổi giận như trước nữa, anh tuân thủ pháp luật, sẽ không vì mấy lão già sống trong thời kỳ phong kiến mà gây chuyện.Phụ nữ thì phải ở nhà nội trợ, chăm sóc chồng con? Không nói đến hiện tại, thời kỳ kháng chiến còn có biết bao nhiêu nữ anh hùng… Mấy người này mù hay điếc vậy?

Chương 273: Chương 273