Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 274: Chương 274
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nhà họ Cố chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, ngay cả ông nội anh là Cố Cảnh Lâm cũng vậy, chưa bao giờ cản trở phụ nữ trong nhà phấn đấu bên ngoài, cũng không hề cảm thấy mất mặt, không cho rằng phụ nữ chỉ thua kém đàn ông về mặt thể lực, còn những mặt khác thì chưa chắc.Có lẽ là do năm xưa bà nội anh là Vương Thải Hà đã dũng cảm đánh ngất nhiều tên giặc Nhật… Lớn lên trong môi trường như vậy, Cố Kỳ Việt đương nhiên sẽ không giống những người này, coi thường phụ nữ, ban đầu anh thấy Thẩm Triều Triều nhút nhát, yếu đuối, không vừa mắt cũng là vì vậy. Anh cảm thấy Thẩm Triều Triều quá nhát gan.Dù nam hay nữ, người nhút nhát luôn không được coi trọng… Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, Cố Kỳ Việt mới biết mình đã sai, những lúc cần dũng cảm, Thẩm Triều Triều hoàn toàn không lùi bước mà kiên định tiến lên!Vừa nghĩ đến Thẩm Triều Triều, lòng Cố Kỳ Việt thấy ấm áp, cơn giận cũng tan đi không ít, anh cũng không muốn tranh luận với mấy người này nữa. Cười c.h.ế.t mất, bọn họ cũng không phải người quan trọng gì, dựa vào cái gì mà anh phải lãng phí thời gian với họ.Vì vậy anh nghiêm túc nói: “Dù Thẩm Triều Triều làm gì tôi cũng ủng hộ, cô ấy không làm hại đến đất nước, không làm hại đến xã hội, chỉ là gửi bài cho báo thôi mà, chẳng lẽ phạm pháp sao? Mà mọi người thân thiết với nhà tôi lắm sao, thân thiết đến mức nói xấu sau lưng, chỉ trích nhà tôi thế?”Thấy Cố Kỳ Việt làm ra vẻ truy cứu đến cùng, mấy người kia thấy không ổn, biết chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được, chỉ thấy đau đầu.Nhưng đã nói đến nước này rồi, giảng hòa thì mất mặt quá, chỉ có thể cứng cổ chịu đựng đến cùng.DTV“Vợ cậu không có bản lĩnh đó thì không cho người ta nói à! Nhật báo Hồng Tinh, tờ báo lớn nhất tỉnh ta, nổi tiếng là khó gửi bài, biết bao nhiêu người học cao hiểu rộng gửi bài cũng bị từ chối, vợ cậu không biết tự lượng sức mình, đến lúc đó chỉ làm biên tập mất thời gian xem bài, lại còn làm tăng khối lượng công việc của họ!”“Bây giờ bên báo chí chưa hồi âm, ông đã biết trước rồi à? Có thể tiên tri à? Có bản lĩnh đó sao còn ở đây, có cần tôi giúp ông báo cáo lên trên, đăng báo ông có năng lực kỳ dị, để ông cống hiến cho đất nước không?”“…”Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, người đàn ông kia tức đến nghẹn lời, biết cậu Cố nhà này dám làm!Bị Cố Kỳ Việt chọc tức, người đàn ông kia tức giận hét lên: “Tôi không tin đâu, nếu vợ cậu gửi bài thành công, tôi sẽ đứng chổng ngược đánh răng gội đầu…”“Reng reng reng!”Người đàn ông kia vừa dứt lời thì tiếng chuông xe đạp vang lên. Tiếng chuông quen thuộc này khiến Cố Kỳ Việt giật mình, anh lập tức biết là nhân viên bưu điện đến đưa thư, theo tính toán của anh, cũng phải mấy ngày nữa mới có thư hồi âm.Chỉ là… Thời gian duyệt bài của Nhật báo Hồng Tinh rất lâu, dù có được đăng thì cũng phải cuối tuần sau mới có hồi âm. Có lẽ là thư của tờ báo khác?Lúc Thẩm Triều Triều gửi thư, đâu chỉ gửi cho một tờ báo, cô gửi cho nhiều tờ báo khác nhau, tiếc là hôm đó gửi thư quá vội, anh không kịp xem kỹ thư gửi cho tờ báo nào, cũng sẽ không lo lắng như bây giờ.Nhưng Cố Kỳ Việt tin tưởng với trình độ của Thẩm Triều Triều, không thể nào bị từ chối hết!Những người khác cũng nghe ra là nhân viên bưu điện đang đưa thư, người đàn ông vừa nói chuyện kia liền mỉa mai: “Cậu Cố, vợ cậu gửi bài lâu vậy mà không thấy hồi âm, chẳng lẽ là hôm nay? Ha ha ha, chắc chắn là đá chìm đáy biển rồi, chẳng nghe thấy tiếng vang gì, cũng chỉ có cậu…”
Nhà họ Cố chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, ngay cả ông nội anh là Cố Cảnh Lâm cũng vậy, chưa bao giờ cản trở phụ nữ trong nhà phấn đấu bên ngoài, cũng không hề cảm thấy mất mặt, không cho rằng phụ nữ chỉ thua kém đàn ông về mặt thể lực, còn những mặt khác thì chưa chắc.
Có lẽ là do năm xưa bà nội anh là Vương Thải Hà đã dũng cảm đánh ngất nhiều tên giặc Nhật… Lớn lên trong môi trường như vậy, Cố Kỳ Việt đương nhiên sẽ không giống những người này, coi thường phụ nữ, ban đầu anh thấy Thẩm Triều Triều nhút nhát, yếu đuối, không vừa mắt cũng là vì vậy. Anh cảm thấy Thẩm Triều Triều quá nhát gan.
Dù nam hay nữ, người nhút nhát luôn không được coi trọng… Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, Cố Kỳ Việt mới biết mình đã sai, những lúc cần dũng cảm, Thẩm Triều Triều hoàn toàn không lùi bước mà kiên định tiến lên!
Vừa nghĩ đến Thẩm Triều Triều, lòng Cố Kỳ Việt thấy ấm áp, cơn giận cũng tan đi không ít, anh cũng không muốn tranh luận với mấy người này nữa. Cười c.h.ế.t mất, bọn họ cũng không phải người quan trọng gì, dựa vào cái gì mà anh phải lãng phí thời gian với họ.
Vì vậy anh nghiêm túc nói: “Dù Thẩm Triều Triều làm gì tôi cũng ủng hộ, cô ấy không làm hại đến đất nước, không làm hại đến xã hội, chỉ là gửi bài cho báo thôi mà, chẳng lẽ phạm pháp sao? Mà mọi người thân thiết với nhà tôi lắm sao, thân thiết đến mức nói xấu sau lưng, chỉ trích nhà tôi thế?”
Thấy Cố Kỳ Việt làm ra vẻ truy cứu đến cùng, mấy người kia thấy không ổn, biết chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được, chỉ thấy đau đầu.
Nhưng đã nói đến nước này rồi, giảng hòa thì mất mặt quá, chỉ có thể cứng cổ chịu đựng đến cùng.
DTV
“Vợ cậu không có bản lĩnh đó thì không cho người ta nói à! Nhật báo Hồng Tinh, tờ báo lớn nhất tỉnh ta, nổi tiếng là khó gửi bài, biết bao nhiêu người học cao hiểu rộng gửi bài cũng bị từ chối, vợ cậu không biết tự lượng sức mình, đến lúc đó chỉ làm biên tập mất thời gian xem bài, lại còn làm tăng khối lượng công việc của họ!”
“Bây giờ bên báo chí chưa hồi âm, ông đã biết trước rồi à? Có thể tiên tri à? Có bản lĩnh đó sao còn ở đây, có cần tôi giúp ông báo cáo lên trên, đăng báo ông có năng lực kỳ dị, để ông cống hiến cho đất nước không?”
“…”
Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, người đàn ông kia tức đến nghẹn lời, biết cậu Cố nhà này dám làm!
Bị Cố Kỳ Việt chọc tức, người đàn ông kia tức giận hét lên: “Tôi không tin đâu, nếu vợ cậu gửi bài thành công, tôi sẽ đứng chổng ngược đánh răng gội đầu…”
“Reng reng reng!”
Người đàn ông kia vừa dứt lời thì tiếng chuông xe đạp vang lên. Tiếng chuông quen thuộc này khiến Cố Kỳ Việt giật mình, anh lập tức biết là nhân viên bưu điện đến đưa thư, theo tính toán của anh, cũng phải mấy ngày nữa mới có thư hồi âm.
Chỉ là… Thời gian duyệt bài của Nhật báo Hồng Tinh rất lâu, dù có được đăng thì cũng phải cuối tuần sau mới có hồi âm. Có lẽ là thư của tờ báo khác?
Lúc Thẩm Triều Triều gửi thư, đâu chỉ gửi cho một tờ báo, cô gửi cho nhiều tờ báo khác nhau, tiếc là hôm đó gửi thư quá vội, anh không kịp xem kỹ thư gửi cho tờ báo nào, cũng sẽ không lo lắng như bây giờ.
Nhưng Cố Kỳ Việt tin tưởng với trình độ của Thẩm Triều Triều, không thể nào bị từ chối hết!
Những người khác cũng nghe ra là nhân viên bưu điện đang đưa thư, người đàn ông vừa nói chuyện kia liền mỉa mai: “Cậu Cố, vợ cậu gửi bài lâu vậy mà không thấy hồi âm, chẳng lẽ là hôm nay? Ha ha ha, chắc chắn là đá chìm đáy biển rồi, chẳng nghe thấy tiếng vang gì, cũng chỉ có cậu…”
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nhà họ Cố chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, ngay cả ông nội anh là Cố Cảnh Lâm cũng vậy, chưa bao giờ cản trở phụ nữ trong nhà phấn đấu bên ngoài, cũng không hề cảm thấy mất mặt, không cho rằng phụ nữ chỉ thua kém đàn ông về mặt thể lực, còn những mặt khác thì chưa chắc.Có lẽ là do năm xưa bà nội anh là Vương Thải Hà đã dũng cảm đánh ngất nhiều tên giặc Nhật… Lớn lên trong môi trường như vậy, Cố Kỳ Việt đương nhiên sẽ không giống những người này, coi thường phụ nữ, ban đầu anh thấy Thẩm Triều Triều nhút nhát, yếu đuối, không vừa mắt cũng là vì vậy. Anh cảm thấy Thẩm Triều Triều quá nhát gan.Dù nam hay nữ, người nhút nhát luôn không được coi trọng… Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, Cố Kỳ Việt mới biết mình đã sai, những lúc cần dũng cảm, Thẩm Triều Triều hoàn toàn không lùi bước mà kiên định tiến lên!Vừa nghĩ đến Thẩm Triều Triều, lòng Cố Kỳ Việt thấy ấm áp, cơn giận cũng tan đi không ít, anh cũng không muốn tranh luận với mấy người này nữa. Cười c.h.ế.t mất, bọn họ cũng không phải người quan trọng gì, dựa vào cái gì mà anh phải lãng phí thời gian với họ.Vì vậy anh nghiêm túc nói: “Dù Thẩm Triều Triều làm gì tôi cũng ủng hộ, cô ấy không làm hại đến đất nước, không làm hại đến xã hội, chỉ là gửi bài cho báo thôi mà, chẳng lẽ phạm pháp sao? Mà mọi người thân thiết với nhà tôi lắm sao, thân thiết đến mức nói xấu sau lưng, chỉ trích nhà tôi thế?”Thấy Cố Kỳ Việt làm ra vẻ truy cứu đến cùng, mấy người kia thấy không ổn, biết chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được, chỉ thấy đau đầu.Nhưng đã nói đến nước này rồi, giảng hòa thì mất mặt quá, chỉ có thể cứng cổ chịu đựng đến cùng.DTV“Vợ cậu không có bản lĩnh đó thì không cho người ta nói à! Nhật báo Hồng Tinh, tờ báo lớn nhất tỉnh ta, nổi tiếng là khó gửi bài, biết bao nhiêu người học cao hiểu rộng gửi bài cũng bị từ chối, vợ cậu không biết tự lượng sức mình, đến lúc đó chỉ làm biên tập mất thời gian xem bài, lại còn làm tăng khối lượng công việc của họ!”“Bây giờ bên báo chí chưa hồi âm, ông đã biết trước rồi à? Có thể tiên tri à? Có bản lĩnh đó sao còn ở đây, có cần tôi giúp ông báo cáo lên trên, đăng báo ông có năng lực kỳ dị, để ông cống hiến cho đất nước không?”“…”Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, người đàn ông kia tức đến nghẹn lời, biết cậu Cố nhà này dám làm!Bị Cố Kỳ Việt chọc tức, người đàn ông kia tức giận hét lên: “Tôi không tin đâu, nếu vợ cậu gửi bài thành công, tôi sẽ đứng chổng ngược đánh răng gội đầu…”“Reng reng reng!”Người đàn ông kia vừa dứt lời thì tiếng chuông xe đạp vang lên. Tiếng chuông quen thuộc này khiến Cố Kỳ Việt giật mình, anh lập tức biết là nhân viên bưu điện đến đưa thư, theo tính toán của anh, cũng phải mấy ngày nữa mới có thư hồi âm.Chỉ là… Thời gian duyệt bài của Nhật báo Hồng Tinh rất lâu, dù có được đăng thì cũng phải cuối tuần sau mới có hồi âm. Có lẽ là thư của tờ báo khác?Lúc Thẩm Triều Triều gửi thư, đâu chỉ gửi cho một tờ báo, cô gửi cho nhiều tờ báo khác nhau, tiếc là hôm đó gửi thư quá vội, anh không kịp xem kỹ thư gửi cho tờ báo nào, cũng sẽ không lo lắng như bây giờ.Nhưng Cố Kỳ Việt tin tưởng với trình độ của Thẩm Triều Triều, không thể nào bị từ chối hết!Những người khác cũng nghe ra là nhân viên bưu điện đang đưa thư, người đàn ông vừa nói chuyện kia liền mỉa mai: “Cậu Cố, vợ cậu gửi bài lâu vậy mà không thấy hồi âm, chẳng lẽ là hôm nay? Ha ha ha, chắc chắn là đá chìm đáy biển rồi, chẳng nghe thấy tiếng vang gì, cũng chỉ có cậu…”