Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 294: Chương 294
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đưa cơm xong, sau đó đưa Thẩm Triều Triều rời đi, hai người tiếp tục hẹn hò dưới trăng.Có điều anh chưa kịp đưa tay đẩy cửa văn phòng thì từ bên trong vang lên một tiếng quát: “Cả xưởng sắt thép lớn như vậy, thế mà không có một ai biết tiếng Anh?”“Tôn Diễm, mấy năm nay cô phụ trách tuyển dụng nhân sự làm ăn kiểu gì vậy, còn có cả lão Vương nữa, bộ phận tuyên truyền toàn là họ hàng nhà ông phải không, ngày nào cũng viết cái gì vậy, ngay cả một cái bảng tin cũng không vẽ ra hồn, cứ tiếp tục thế này ông cũng cút xéo cho tôi!”Nghe thấy âm thanh vang lên trong văn phòng, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều không khỏi nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.Quản đốc Cố làm việc rất nghiêm túc, kiên nhẫn, vậy mà bây giờ lại đập bàn, có thể thấy là ông thật sự rất tức giận.Trong tình huống này đương nhiên không thể tùy tiện đi vào, nhưng họ cũng không rời đi, dù sao xung quanh cũng không có ai khác, Cố Kỳ Việt cứ đứng ngoài cửa văn phòng mà nghe.Thẩm Triều Triều đứng bên cạnh lại hơi bất an, cô như kẻ trộm làm việc xấu mà nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh chóng kéo vạt áo Cố Kỳ Việt, giọng nói hơi lo lắng: “Cố Kỳ Việt, chúng ta đứng đây nghe lén không hay đâu, đi thôi!”DTV“Sợ gì chứ, chúng ta có g.i.ế.c người phóng hỏa đâu, hơn nữa lần này chúng ta đến đây là có việc chính đáng.”Cố Kỳ Việt lại rất bình tĩnh, sau đó giơ túi đồ ăn trong tay lên cho Thẩm Triều Triều xem, vẻ mặt tự tin giống như đang cầm thánh chỉ vậy.Đúng lúc này không biết là do cửa mỏng hay do âm thanh quá lớn, những lời nói trong văn phòng vẫn truyền ra ngoài rất rõ ràng.“Quản đốc! Trong số công nhân được tuyển dụng ở xưởng cũng có sinh viên đại học, nhưng trình độ của sinh viên tốt nghiệp đại học công nông binh còn chưa đến nửa vời, chọn mãi cũng không ra được một người!”“Trong xưởng không có thì ra ngoài tìm chứ, cô Lucy đến thăm xưởng sắt thép chúng ta lần này không phải người thường mà là nhân viên được công ty Thuringia của Mỹ cử đến, nếu chúng ta có thể kết giao với cô ấy, biết đâu xưởng sắt thép chúng ta cũng có thể kiếm ngoại tệ cho đất nước!”“Tìm cũng không thấy, quản đốc ông cũng biết đấy, thị trưởng Lý Nam của thành phố Giang Lâm chúng ta dạo này đang dốc sức tìm người có trình độ tiếng Anh cao, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi... Ngay cả thị trưởng cũng không tìm được ai, tôi đâu phải thần thánh, làm sao có bản lĩnh lớn như vậy để giải quyết vấn đề này.”“...”Nghe thấy hai chữ “tiếng Anh”, Cố Kỳ Việt không khỏi nhướn mày, thầm nghĩ sao mọi chuyện lại cùng lúc ập đến như vậy, thật là trùng hợp!Có điều tuy đều là cần người có trình độ tiếng Anh cao nhưng bên thị trưởng chỉ cần phiên dịch tài liệu, còn bên xưởng sắt thép lại cần phiên dịch đi cùng. Hai việc này khác nhau.Chuyện giao tiếp với người khác Cố Kỳ Việt đương nhiên sẽ không khuyên Thẩm Triều Triều giúp đỡ, chỉ có thể âm thầm thương cảm cho ba mình, hi vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ!Thẩm Triều Triều vô thức đưa tay nắm chặt vạt áo, chiếc khẩu trang che đi biểu cảm trên mặt nhưng không thể che giấu sự do dự thoáng qua trong mắt cô, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt cô trở nên kiên định, dường như đã đưa ra quyết định gì đó.Cuộc họp lãnh đạo trong văn phòng không kéo dài lâu, khi mọi người sắp ra ngoài, Cố Kỳ Việt nhanh tay kéo Thẩm Triều Triều ra sau lưng mình, che chắn cho cô thật kỹ.
Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đưa cơm xong, sau đó đưa Thẩm Triều Triều rời đi, hai người tiếp tục hẹn hò dưới trăng.
Có điều anh chưa kịp đưa tay đẩy cửa văn phòng thì từ bên trong vang lên một tiếng quát: “Cả xưởng sắt thép lớn như vậy, thế mà không có một ai biết tiếng Anh?”
“Tôn Diễm, mấy năm nay cô phụ trách tuyển dụng nhân sự làm ăn kiểu gì vậy, còn có cả lão Vương nữa, bộ phận tuyên truyền toàn là họ hàng nhà ông phải không, ngày nào cũng viết cái gì vậy, ngay cả một cái bảng tin cũng không vẽ ra hồn, cứ tiếp tục thế này ông cũng cút xéo cho tôi!”
Nghe thấy âm thanh vang lên trong văn phòng, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều không khỏi nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Quản đốc Cố làm việc rất nghiêm túc, kiên nhẫn, vậy mà bây giờ lại đập bàn, có thể thấy là ông thật sự rất tức giận.
Trong tình huống này đương nhiên không thể tùy tiện đi vào, nhưng họ cũng không rời đi, dù sao xung quanh cũng không có ai khác, Cố Kỳ Việt cứ đứng ngoài cửa văn phòng mà nghe.
Thẩm Triều Triều đứng bên cạnh lại hơi bất an, cô như kẻ trộm làm việc xấu mà nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh chóng kéo vạt áo Cố Kỳ Việt, giọng nói hơi lo lắng: “Cố Kỳ Việt, chúng ta đứng đây nghe lén không hay đâu, đi thôi!”
DTV
“Sợ gì chứ, chúng ta có g.i.ế.c người phóng hỏa đâu, hơn nữa lần này chúng ta đến đây là có việc chính đáng.”
Cố Kỳ Việt lại rất bình tĩnh, sau đó giơ túi đồ ăn trong tay lên cho Thẩm Triều Triều xem, vẻ mặt tự tin giống như đang cầm thánh chỉ vậy.
Đúng lúc này không biết là do cửa mỏng hay do âm thanh quá lớn, những lời nói trong văn phòng vẫn truyền ra ngoài rất rõ ràng.
“Quản đốc! Trong số công nhân được tuyển dụng ở xưởng cũng có sinh viên đại học, nhưng trình độ của sinh viên tốt nghiệp đại học công nông binh còn chưa đến nửa vời, chọn mãi cũng không ra được một người!”
“Trong xưởng không có thì ra ngoài tìm chứ, cô Lucy đến thăm xưởng sắt thép chúng ta lần này không phải người thường mà là nhân viên được công ty Thuringia của Mỹ cử đến, nếu chúng ta có thể kết giao với cô ấy, biết đâu xưởng sắt thép chúng ta cũng có thể kiếm ngoại tệ cho đất nước!”
“Tìm cũng không thấy, quản đốc ông cũng biết đấy, thị trưởng Lý Nam của thành phố Giang Lâm chúng ta dạo này đang dốc sức tìm người có trình độ tiếng Anh cao, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi... Ngay cả thị trưởng cũng không tìm được ai, tôi đâu phải thần thánh, làm sao có bản lĩnh lớn như vậy để giải quyết vấn đề này.”
“...”
Nghe thấy hai chữ “tiếng Anh”, Cố Kỳ Việt không khỏi nhướn mày, thầm nghĩ sao mọi chuyện lại cùng lúc ập đến như vậy, thật là trùng hợp!
Có điều tuy đều là cần người có trình độ tiếng Anh cao nhưng bên thị trưởng chỉ cần phiên dịch tài liệu, còn bên xưởng sắt thép lại cần phiên dịch đi cùng. Hai việc này khác nhau.
Chuyện giao tiếp với người khác Cố Kỳ Việt đương nhiên sẽ không khuyên Thẩm Triều Triều giúp đỡ, chỉ có thể âm thầm thương cảm cho ba mình, hi vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ!
Thẩm Triều Triều vô thức đưa tay nắm chặt vạt áo, chiếc khẩu trang che đi biểu cảm trên mặt nhưng không thể che giấu sự do dự thoáng qua trong mắt cô, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt cô trở nên kiên định, dường như đã đưa ra quyết định gì đó.
Cuộc họp lãnh đạo trong văn phòng không kéo dài lâu, khi mọi người sắp ra ngoài, Cố Kỳ Việt nhanh tay kéo Thẩm Triều Triều ra sau lưng mình, che chắn cho cô thật kỹ.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đưa cơm xong, sau đó đưa Thẩm Triều Triều rời đi, hai người tiếp tục hẹn hò dưới trăng.Có điều anh chưa kịp đưa tay đẩy cửa văn phòng thì từ bên trong vang lên một tiếng quát: “Cả xưởng sắt thép lớn như vậy, thế mà không có một ai biết tiếng Anh?”“Tôn Diễm, mấy năm nay cô phụ trách tuyển dụng nhân sự làm ăn kiểu gì vậy, còn có cả lão Vương nữa, bộ phận tuyên truyền toàn là họ hàng nhà ông phải không, ngày nào cũng viết cái gì vậy, ngay cả một cái bảng tin cũng không vẽ ra hồn, cứ tiếp tục thế này ông cũng cút xéo cho tôi!”Nghe thấy âm thanh vang lên trong văn phòng, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều không khỏi nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.Quản đốc Cố làm việc rất nghiêm túc, kiên nhẫn, vậy mà bây giờ lại đập bàn, có thể thấy là ông thật sự rất tức giận.Trong tình huống này đương nhiên không thể tùy tiện đi vào, nhưng họ cũng không rời đi, dù sao xung quanh cũng không có ai khác, Cố Kỳ Việt cứ đứng ngoài cửa văn phòng mà nghe.Thẩm Triều Triều đứng bên cạnh lại hơi bất an, cô như kẻ trộm làm việc xấu mà nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh chóng kéo vạt áo Cố Kỳ Việt, giọng nói hơi lo lắng: “Cố Kỳ Việt, chúng ta đứng đây nghe lén không hay đâu, đi thôi!”DTV“Sợ gì chứ, chúng ta có g.i.ế.c người phóng hỏa đâu, hơn nữa lần này chúng ta đến đây là có việc chính đáng.”Cố Kỳ Việt lại rất bình tĩnh, sau đó giơ túi đồ ăn trong tay lên cho Thẩm Triều Triều xem, vẻ mặt tự tin giống như đang cầm thánh chỉ vậy.Đúng lúc này không biết là do cửa mỏng hay do âm thanh quá lớn, những lời nói trong văn phòng vẫn truyền ra ngoài rất rõ ràng.“Quản đốc! Trong số công nhân được tuyển dụng ở xưởng cũng có sinh viên đại học, nhưng trình độ của sinh viên tốt nghiệp đại học công nông binh còn chưa đến nửa vời, chọn mãi cũng không ra được một người!”“Trong xưởng không có thì ra ngoài tìm chứ, cô Lucy đến thăm xưởng sắt thép chúng ta lần này không phải người thường mà là nhân viên được công ty Thuringia của Mỹ cử đến, nếu chúng ta có thể kết giao với cô ấy, biết đâu xưởng sắt thép chúng ta cũng có thể kiếm ngoại tệ cho đất nước!”“Tìm cũng không thấy, quản đốc ông cũng biết đấy, thị trưởng Lý Nam của thành phố Giang Lâm chúng ta dạo này đang dốc sức tìm người có trình độ tiếng Anh cao, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi... Ngay cả thị trưởng cũng không tìm được ai, tôi đâu phải thần thánh, làm sao có bản lĩnh lớn như vậy để giải quyết vấn đề này.”“...”Nghe thấy hai chữ “tiếng Anh”, Cố Kỳ Việt không khỏi nhướn mày, thầm nghĩ sao mọi chuyện lại cùng lúc ập đến như vậy, thật là trùng hợp!Có điều tuy đều là cần người có trình độ tiếng Anh cao nhưng bên thị trưởng chỉ cần phiên dịch tài liệu, còn bên xưởng sắt thép lại cần phiên dịch đi cùng. Hai việc này khác nhau.Chuyện giao tiếp với người khác Cố Kỳ Việt đương nhiên sẽ không khuyên Thẩm Triều Triều giúp đỡ, chỉ có thể âm thầm thương cảm cho ba mình, hi vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ!Thẩm Triều Triều vô thức đưa tay nắm chặt vạt áo, chiếc khẩu trang che đi biểu cảm trên mặt nhưng không thể che giấu sự do dự thoáng qua trong mắt cô, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt cô trở nên kiên định, dường như đã đưa ra quyết định gì đó.Cuộc họp lãnh đạo trong văn phòng không kéo dài lâu, khi mọi người sắp ra ngoài, Cố Kỳ Việt nhanh tay kéo Thẩm Triều Triều ra sau lưng mình, che chắn cho cô thật kỹ.