Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 295: Chương 295

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Khi cửa văn phòng mở ra, mọi người nhìn thấy Cố Kỳ Việt đứng đợi bên ngoài thì không khỏi ngẩn người nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, vội vàng chào hỏi anh.“Là Kỳ Việt à! Lâu rồi không gặp, cháu chững chạc hơn nhiều rồi đấy, tốt lắm!”“Cậu nhóc càng ngày càng có tinh thần.”“Nghe nói cháu đã bắt được băng nhóm buôn người, quả không hổ danh là con cháu nhà họ Cố, thật giỏi giang.”Vì trong văn phòng còn có Cố Hằng, vì thế nên những người khác cũng không dám nói nhiều, sau khi chào hỏi qua loa, họ lại mang theo vẻ mặt buồn rầu rời đi.Khi mọi người đã đi hết, hành lang lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Triều Triều mới từ phía sau Cố Kỳ Việt bước ra.Hai người bước vào văn phòng, thấy Cố Hằng mặt mày ủ rũ ngồi bên bàn làm việc, Cố Kỳ Việt không nói hai lời, lập tức mở túi đồ ăn ra, lấy hộp cơm nặng trịch bên trong ra.Thấy vậy, Cố Hằng cau mày xua tay, nói: “Ba không đói, con...”Có điều lời còn chưa dứt, một mùi thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp văn phòng, khiến người ta thèm ăn, đến nỗi Cố Hằng vừa nói mình không đói thì bụng đã réo lên ọt ọt.Chỉ cần ngửi mùi thơm cũng biết là đồ ăn do Thẩm Triều Triều nấu!Tiếng bụng kêu khiến Cố Hằng đỏ mặt, ông xoa cái bụng đang đói cồn cào của mình, rồi nhìn đồng hồ, thấy đã hơn chín giờ tối rồi.Khụ khụ, mải làm việc quên cả thời gian, đói bụng cũng là chuyện bình thường.Thế nhưng Cố Kỳ Việt lại cười hì hì nói: “Ơ kìa, ba không đói à, vậy thì thôi, con ăn khuya luôn vậy, chúng con xin phép về trước nhé, chào ba.”“Thằng nhóc này, đặt hộp cơm xuống!”Mặt Cố Hằng càng đen hơn, vội vàng lên tiếng ngăn cản, sau đó nhanh tay giật lấy hộp cơm, lấy đũa từ trong túi đồ ăn ra, tâm trạng bực bội ban nãy nhanh chóng tan biến trước món ăn ngon, tâm trạng ông cũng tốt lên không ít.Nhìn ba mình ăn ngon lành, Cố Kỳ Việt thầm nghĩ làm quản đốc thật sự vừa mệt vừa vất vả, lương cũng chẳng được bao nhiêu, anh nhận bừa một đơn sửa chữa cũng bằng mấy tháng lương của ông rồi. Quả nhiên, đi làm sẽ khiến con người ta bất hạnh!Trên bàn ăn nhà họ Cố không có quy củ ăn không nói, ngủ không nói. Vì vậy, vừa ăn cơm Cố Hằng vừa dặn dò Cố Kỳ Việt vài câu: “Tối nay mang cơm đến vất vả rồi, lần sau đừng để vợ con vất vả như vậy, con tự đến là được rồi.”“...”Cố Kỳ Việt cố nhịn không trợn mắt, nói: “Lần sau là do con trai ba nấu đấy, ba có muốn thử không?”“Thôi khỏi, ba không muốn phải nằm viện.”Cố Hằng ăn cơm xong nhưng vẫn còn việc phải làm, vì thế nên phải ở lại xưởng tăng ca, sau khi Cố Kỳ Việt cất hộp cơm vào túi, ông lập tức phẩy tay bảo hai người về trước.Về chuyện công việc, nếu không thể giúp được gì thì tốt nhất là im lặng. Đừng xen vào.Có điều Cố Kỳ Việt nghĩ vậy nhưng Thẩm Triều Triều lại hoàn toàn ngược lại.DTVChưa kịp rời đi, Thẩm Triều Triều đã lo lắng nói với Cố Hằng: “Quản đốc Cố, con... con biết một chút tiếng Anh, nếu như...”“Cái gì!!”Cố Kỳ Việt kinh ngạc, Cố Hằng thì kích động đứng bật dậy, đập bàn một cái “rầm” khiến Thẩm Triều Triều giật mình, mặt mày tái mét.Cố Kỳ Việt vội vàng kéo cô lại, vỗ nhẹ vào lưng cô, rồi nhìn ba mình với ánh mắt không đồng ý: “Ba, có gì từ từ nói, sao phải đập bàn chứ, chúng con không phải là cấp dưới của ba!”Lúc này Cố Hằng mới nhớ ra Thẩm Triều Triều không giống người khác, ông hối hận trong lòng, không cố chấp giữ thể diện nữa mà thành thật xin lỗi: “Xin lỗi, ba hơi nóng nảy, Triều Triều à, lời con vừa nói là thật sao?”

Khi cửa văn phòng mở ra, mọi người nhìn thấy Cố Kỳ Việt đứng đợi bên ngoài thì không khỏi ngẩn người nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, vội vàng chào hỏi anh.

“Là Kỳ Việt à! Lâu rồi không gặp, cháu chững chạc hơn nhiều rồi đấy, tốt lắm!”

“Cậu nhóc càng ngày càng có tinh thần.”

“Nghe nói cháu đã bắt được băng nhóm buôn người, quả không hổ danh là con cháu nhà họ Cố, thật giỏi giang.”

Vì trong văn phòng còn có Cố Hằng, vì thế nên những người khác cũng không dám nói nhiều, sau khi chào hỏi qua loa, họ lại mang theo vẻ mặt buồn rầu rời đi.

Khi mọi người đã đi hết, hành lang lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Triều Triều mới từ phía sau Cố Kỳ Việt bước ra.

Hai người bước vào văn phòng, thấy Cố Hằng mặt mày ủ rũ ngồi bên bàn làm việc, Cố Kỳ Việt không nói hai lời, lập tức mở túi đồ ăn ra, lấy hộp cơm nặng trịch bên trong ra.

Thấy vậy, Cố Hằng cau mày xua tay, nói: “Ba không đói, con...”

Có điều lời còn chưa dứt, một mùi thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp văn phòng, khiến người ta thèm ăn, đến nỗi Cố Hằng vừa nói mình không đói thì bụng đã réo lên ọt ọt.

Chỉ cần ngửi mùi thơm cũng biết là đồ ăn do Thẩm Triều Triều nấu!

Tiếng bụng kêu khiến Cố Hằng đỏ mặt, ông xoa cái bụng đang đói cồn cào của mình, rồi nhìn đồng hồ, thấy đã hơn chín giờ tối rồi.

Khụ khụ, mải làm việc quên cả thời gian, đói bụng cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng Cố Kỳ Việt lại cười hì hì nói: “Ơ kìa, ba không đói à, vậy thì thôi, con ăn khuya luôn vậy, chúng con xin phép về trước nhé, chào ba.”

“Thằng nhóc này, đặt hộp cơm xuống!”

Mặt Cố Hằng càng đen hơn, vội vàng lên tiếng ngăn cản, sau đó nhanh tay giật lấy hộp cơm, lấy đũa từ trong túi đồ ăn ra, tâm trạng bực bội ban nãy nhanh chóng tan biến trước món ăn ngon, tâm trạng ông cũng tốt lên không ít.

Nhìn ba mình ăn ngon lành, Cố Kỳ Việt thầm nghĩ làm quản đốc thật sự vừa mệt vừa vất vả, lương cũng chẳng được bao nhiêu, anh nhận bừa một đơn sửa chữa cũng bằng mấy tháng lương của ông rồi. Quả nhiên, đi làm sẽ khiến con người ta bất hạnh!

Trên bàn ăn nhà họ Cố không có quy củ ăn không nói, ngủ không nói. Vì vậy, vừa ăn cơm Cố Hằng vừa dặn dò Cố Kỳ Việt vài câu: “Tối nay mang cơm đến vất vả rồi, lần sau đừng để vợ con vất vả như vậy, con tự đến là được rồi.”

“...”

Cố Kỳ Việt cố nhịn không trợn mắt, nói: “Lần sau là do con trai ba nấu đấy, ba có muốn thử không?”

“Thôi khỏi, ba không muốn phải nằm viện.”

Cố Hằng ăn cơm xong nhưng vẫn còn việc phải làm, vì thế nên phải ở lại xưởng tăng ca, sau khi Cố Kỳ Việt cất hộp cơm vào túi, ông lập tức phẩy tay bảo hai người về trước.

Về chuyện công việc, nếu không thể giúp được gì thì tốt nhất là im lặng. Đừng xen vào.

Có điều Cố Kỳ Việt nghĩ vậy nhưng Thẩm Triều Triều lại hoàn toàn ngược lại.

DTV

Chưa kịp rời đi, Thẩm Triều Triều đã lo lắng nói với Cố Hằng: “Quản đốc Cố, con... con biết một chút tiếng Anh, nếu như...”

“Cái gì!!”

Cố Kỳ Việt kinh ngạc, Cố Hằng thì kích động đứng bật dậy, đập bàn một cái “rầm” khiến Thẩm Triều Triều giật mình, mặt mày tái mét.

Cố Kỳ Việt vội vàng kéo cô lại, vỗ nhẹ vào lưng cô, rồi nhìn ba mình với ánh mắt không đồng ý: “Ba, có gì từ từ nói, sao phải đập bàn chứ, chúng con không phải là cấp dưới của ba!”

Lúc này Cố Hằng mới nhớ ra Thẩm Triều Triều không giống người khác, ông hối hận trong lòng, không cố chấp giữ thể diện nữa mà thành thật xin lỗi: “Xin lỗi, ba hơi nóng nảy, Triều Triều à, lời con vừa nói là thật sao?”

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Khi cửa văn phòng mở ra, mọi người nhìn thấy Cố Kỳ Việt đứng đợi bên ngoài thì không khỏi ngẩn người nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, vội vàng chào hỏi anh.“Là Kỳ Việt à! Lâu rồi không gặp, cháu chững chạc hơn nhiều rồi đấy, tốt lắm!”“Cậu nhóc càng ngày càng có tinh thần.”“Nghe nói cháu đã bắt được băng nhóm buôn người, quả không hổ danh là con cháu nhà họ Cố, thật giỏi giang.”Vì trong văn phòng còn có Cố Hằng, vì thế nên những người khác cũng không dám nói nhiều, sau khi chào hỏi qua loa, họ lại mang theo vẻ mặt buồn rầu rời đi.Khi mọi người đã đi hết, hành lang lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Triều Triều mới từ phía sau Cố Kỳ Việt bước ra.Hai người bước vào văn phòng, thấy Cố Hằng mặt mày ủ rũ ngồi bên bàn làm việc, Cố Kỳ Việt không nói hai lời, lập tức mở túi đồ ăn ra, lấy hộp cơm nặng trịch bên trong ra.Thấy vậy, Cố Hằng cau mày xua tay, nói: “Ba không đói, con...”Có điều lời còn chưa dứt, một mùi thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp văn phòng, khiến người ta thèm ăn, đến nỗi Cố Hằng vừa nói mình không đói thì bụng đã réo lên ọt ọt.Chỉ cần ngửi mùi thơm cũng biết là đồ ăn do Thẩm Triều Triều nấu!Tiếng bụng kêu khiến Cố Hằng đỏ mặt, ông xoa cái bụng đang đói cồn cào của mình, rồi nhìn đồng hồ, thấy đã hơn chín giờ tối rồi.Khụ khụ, mải làm việc quên cả thời gian, đói bụng cũng là chuyện bình thường.Thế nhưng Cố Kỳ Việt lại cười hì hì nói: “Ơ kìa, ba không đói à, vậy thì thôi, con ăn khuya luôn vậy, chúng con xin phép về trước nhé, chào ba.”“Thằng nhóc này, đặt hộp cơm xuống!”Mặt Cố Hằng càng đen hơn, vội vàng lên tiếng ngăn cản, sau đó nhanh tay giật lấy hộp cơm, lấy đũa từ trong túi đồ ăn ra, tâm trạng bực bội ban nãy nhanh chóng tan biến trước món ăn ngon, tâm trạng ông cũng tốt lên không ít.Nhìn ba mình ăn ngon lành, Cố Kỳ Việt thầm nghĩ làm quản đốc thật sự vừa mệt vừa vất vả, lương cũng chẳng được bao nhiêu, anh nhận bừa một đơn sửa chữa cũng bằng mấy tháng lương của ông rồi. Quả nhiên, đi làm sẽ khiến con người ta bất hạnh!Trên bàn ăn nhà họ Cố không có quy củ ăn không nói, ngủ không nói. Vì vậy, vừa ăn cơm Cố Hằng vừa dặn dò Cố Kỳ Việt vài câu: “Tối nay mang cơm đến vất vả rồi, lần sau đừng để vợ con vất vả như vậy, con tự đến là được rồi.”“...”Cố Kỳ Việt cố nhịn không trợn mắt, nói: “Lần sau là do con trai ba nấu đấy, ba có muốn thử không?”“Thôi khỏi, ba không muốn phải nằm viện.”Cố Hằng ăn cơm xong nhưng vẫn còn việc phải làm, vì thế nên phải ở lại xưởng tăng ca, sau khi Cố Kỳ Việt cất hộp cơm vào túi, ông lập tức phẩy tay bảo hai người về trước.Về chuyện công việc, nếu không thể giúp được gì thì tốt nhất là im lặng. Đừng xen vào.Có điều Cố Kỳ Việt nghĩ vậy nhưng Thẩm Triều Triều lại hoàn toàn ngược lại.DTVChưa kịp rời đi, Thẩm Triều Triều đã lo lắng nói với Cố Hằng: “Quản đốc Cố, con... con biết một chút tiếng Anh, nếu như...”“Cái gì!!”Cố Kỳ Việt kinh ngạc, Cố Hằng thì kích động đứng bật dậy, đập bàn một cái “rầm” khiến Thẩm Triều Triều giật mình, mặt mày tái mét.Cố Kỳ Việt vội vàng kéo cô lại, vỗ nhẹ vào lưng cô, rồi nhìn ba mình với ánh mắt không đồng ý: “Ba, có gì từ từ nói, sao phải đập bàn chứ, chúng con không phải là cấp dưới của ba!”Lúc này Cố Hằng mới nhớ ra Thẩm Triều Triều không giống người khác, ông hối hận trong lòng, không cố chấp giữ thể diện nữa mà thành thật xin lỗi: “Xin lỗi, ba hơi nóng nảy, Triều Triều à, lời con vừa nói là thật sao?”

Chương 295: Chương 295