Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 353: Chương 353

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Vì vậy sau khi suy nghĩ rất nhiều, cô quyết định đưa Cố Kỳ Việt ra ngoài chơi, cho dù chỉ là tạm thời quên đi nỗi buồn phiền cũng rất tốt.Cô thích nhìn thấy nụ cười của Cố Kỳ Việt, rạng rỡ như ánh mặt trời. Thẩm Triều Triều chưa bao giờ nói ra bên ngoài, trước đây cô rất ngưỡng mộ vẻ tự do của Cố Kỳ Việt, anh sẽ không vì người khác mà làm khó bản thân, hình thành sự tương phản rõ rệt với cô...Loại sức sống này cô không có, có lẽ cũng chính vì vậy mà dần dần cô bị Cố Kỳ Việt thu hút. Hơn nữa Cố Kỳ Việt là một người rất tốt. Có thể thấy được từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, cùng với việc tích cực giúp cô thoát khỏi nỗi sợ hãi do bóng ma thời thơ ấu mang lại, để cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài một lần nữa, không còn sợ hãi người khác nữa...Cố Kỳ Việt đã dùng chính bản thân mình để chứng minh tình yêu không phải là chiếm hữu và áp bức mà là giúp đỡ đối phương trở thành người tốt hơn.Cho nên bây giờ Thẩm Triều Triều rất muốn giúp đỡ Cố Kỳ Việt, để anh vứt bỏ những u ám đó.“Không cần đi xe đạp sao?”Sáng sớm đã ăn mặc rất chỉnh tề, Cố Kỳ Việt khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều, đôi mắt hoa đào mang theo vài phần mong đợi, dáng người anh cao ráo đứng bên cạnh cô giống như một cây bạch dương nhỏ thẳng tắp, đẹp trai vô cùng.Có điều Thẩm Triều Triều lại không tiết lộ trước mà giơ ngón trỏ lên đặt bên môi, ra hiệu giữ bí mật!Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài hoa nhí, mái tóc đen dài được tết thành b.í.m tóc dài, lúc này được vắt chéo trước ngực, dây buộc tóc cùng kiểu dáng hoa nhí được buộc quanh đuôi tóc, trông rất tinh nghịch.Đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời như mặt hồ gợn sóng, chỉ cần nhìn một cái là đã in sâu vào trong lòng.Có điều vì ngoại hình quá nổi bật, Thẩm Triều Triều vẫn đeo khẩu trang, có điều dù che đi nửa khuôn mặt nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta say đắm.Khi đứng cùng Cố Kỳ Việt, thấy hai người trai tài gái sắc rất xứng đôi.Lúc này Thẩm Triều Triều cẩn thận móc một ngón tay của Cố Kỳ Việt, không dễ bị người khác phát hiện, hai người đã lâu không ra ngoài, bây giờ đứng trên đường phố nhộn nhịp, tâm trạng đều rất vui vẻ.Lý do không cần Cố Kỳ Việt đi xe đạp là vì sẽ đi xe buýt, chỉ cần bỏ ra vài đồng tiền vé là có thể đến nơi.Lúc này hành khách cũng không nhiều, xe buýt lại kỳ lạ trống trải, không giống như lần trước đi xe buýt chen chúc đến mức gần như không có chỗ đặt chân.DTVĐợi đến khi Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt ngồi xuống, bác gái ngồi bên cạnh nhịn không được nhìn đi nhìn lại, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ôi chao, thằng nhóc và cô bé này đều là trai xinh gái đẹp, hai cháu là anh em à? Bao nhiêu tuổi rồi, đã kết hôn chưa?”Những người lớn tuổi thường thích làm mai mối, thích nhìn những người trẻ tuổi đến với nhau.Nghe vậy, Cố Kỳ Việt không khỏi nhướn mày, trả lời dứt khoát: “Chúng cháu là vợ chồng.”Trong lúc nói chuyện, sự tự hào kiêu ngạo trong lời nói của Cố Kỳ Việt không thể che giấu, Thẩm Triều Triều nghe mà mặt đỏ tai hồng nhưng không lên tiếng mà dùng sức gật đầu, chứng minh Cố Kỳ Việt không nói dối.Chuyện này khiến cho tâm trạng tiếc nuối của bác gái vốn vì mất đi cơ hội làm mai mối mà lập tức tiêu tan bảy tám phần, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười nói với hai người: “Ha ha, nhìn ra hai cháu rất ân ái, chàng trai cố gắng lên nhé, tranh thủ ba năm bế hai đứa.”

Vì vậy sau khi suy nghĩ rất nhiều, cô quyết định đưa Cố Kỳ Việt ra ngoài chơi, cho dù chỉ là tạm thời quên đi nỗi buồn phiền cũng rất tốt.

Cô thích nhìn thấy nụ cười của Cố Kỳ Việt, rạng rỡ như ánh mặt trời. Thẩm Triều Triều chưa bao giờ nói ra bên ngoài, trước đây cô rất ngưỡng mộ vẻ tự do của Cố Kỳ Việt, anh sẽ không vì người khác mà làm khó bản thân, hình thành sự tương phản rõ rệt với cô...

Loại sức sống này cô không có, có lẽ cũng chính vì vậy mà dần dần cô bị Cố Kỳ Việt thu hút. Hơn nữa Cố Kỳ Việt là một người rất tốt. Có thể thấy được từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, cùng với việc tích cực giúp cô thoát khỏi nỗi sợ hãi do bóng ma thời thơ ấu mang lại, để cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài một lần nữa, không còn sợ hãi người khác nữa...

Cố Kỳ Việt đã dùng chính bản thân mình để chứng minh tình yêu không phải là chiếm hữu và áp bức mà là giúp đỡ đối phương trở thành người tốt hơn.

Cho nên bây giờ Thẩm Triều Triều rất muốn giúp đỡ Cố Kỳ Việt, để anh vứt bỏ những u ám đó.

“Không cần đi xe đạp sao?”

Sáng sớm đã ăn mặc rất chỉnh tề, Cố Kỳ Việt khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều, đôi mắt hoa đào mang theo vài phần mong đợi, dáng người anh cao ráo đứng bên cạnh cô giống như một cây bạch dương nhỏ thẳng tắp, đẹp trai vô cùng.

Có điều Thẩm Triều Triều lại không tiết lộ trước mà giơ ngón trỏ lên đặt bên môi, ra hiệu giữ bí mật!

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài hoa nhí, mái tóc đen dài được tết thành b.í.m tóc dài, lúc này được vắt chéo trước ngực, dây buộc tóc cùng kiểu dáng hoa nhí được buộc quanh đuôi tóc, trông rất tinh nghịch.

Đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời như mặt hồ gợn sóng, chỉ cần nhìn một cái là đã in sâu vào trong lòng.

Có điều vì ngoại hình quá nổi bật, Thẩm Triều Triều vẫn đeo khẩu trang, có điều dù che đi nửa khuôn mặt nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta say đắm.

Khi đứng cùng Cố Kỳ Việt, thấy hai người trai tài gái sắc rất xứng đôi.

Lúc này Thẩm Triều Triều cẩn thận móc một ngón tay của Cố Kỳ Việt, không dễ bị người khác phát hiện, hai người đã lâu không ra ngoài, bây giờ đứng trên đường phố nhộn nhịp, tâm trạng đều rất vui vẻ.

Lý do không cần Cố Kỳ Việt đi xe đạp là vì sẽ đi xe buýt, chỉ cần bỏ ra vài đồng tiền vé là có thể đến nơi.

Lúc này hành khách cũng không nhiều, xe buýt lại kỳ lạ trống trải, không giống như lần trước đi xe buýt chen chúc đến mức gần như không có chỗ đặt chân.

DTV

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt ngồi xuống, bác gái ngồi bên cạnh nhịn không được nhìn đi nhìn lại, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ôi chao, thằng nhóc và cô bé này đều là trai xinh gái đẹp, hai cháu là anh em à? Bao nhiêu tuổi rồi, đã kết hôn chưa?”

Những người lớn tuổi thường thích làm mai mối, thích nhìn những người trẻ tuổi đến với nhau.

Nghe vậy, Cố Kỳ Việt không khỏi nhướn mày, trả lời dứt khoát: “Chúng cháu là vợ chồng.”

Trong lúc nói chuyện, sự tự hào kiêu ngạo trong lời nói của Cố Kỳ Việt không thể che giấu, Thẩm Triều Triều nghe mà mặt đỏ tai hồng nhưng không lên tiếng mà dùng sức gật đầu, chứng minh Cố Kỳ Việt không nói dối.

Chuyện này khiến cho tâm trạng tiếc nuối của bác gái vốn vì mất đi cơ hội làm mai mối mà lập tức tiêu tan bảy tám phần, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười nói với hai người: “Ha ha, nhìn ra hai cháu rất ân ái, chàng trai cố gắng lên nhé, tranh thủ ba năm bế hai đứa.”

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Vì vậy sau khi suy nghĩ rất nhiều, cô quyết định đưa Cố Kỳ Việt ra ngoài chơi, cho dù chỉ là tạm thời quên đi nỗi buồn phiền cũng rất tốt.Cô thích nhìn thấy nụ cười của Cố Kỳ Việt, rạng rỡ như ánh mặt trời. Thẩm Triều Triều chưa bao giờ nói ra bên ngoài, trước đây cô rất ngưỡng mộ vẻ tự do của Cố Kỳ Việt, anh sẽ không vì người khác mà làm khó bản thân, hình thành sự tương phản rõ rệt với cô...Loại sức sống này cô không có, có lẽ cũng chính vì vậy mà dần dần cô bị Cố Kỳ Việt thu hút. Hơn nữa Cố Kỳ Việt là một người rất tốt. Có thể thấy được từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, cùng với việc tích cực giúp cô thoát khỏi nỗi sợ hãi do bóng ma thời thơ ấu mang lại, để cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài một lần nữa, không còn sợ hãi người khác nữa...Cố Kỳ Việt đã dùng chính bản thân mình để chứng minh tình yêu không phải là chiếm hữu và áp bức mà là giúp đỡ đối phương trở thành người tốt hơn.Cho nên bây giờ Thẩm Triều Triều rất muốn giúp đỡ Cố Kỳ Việt, để anh vứt bỏ những u ám đó.“Không cần đi xe đạp sao?”Sáng sớm đã ăn mặc rất chỉnh tề, Cố Kỳ Việt khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều, đôi mắt hoa đào mang theo vài phần mong đợi, dáng người anh cao ráo đứng bên cạnh cô giống như một cây bạch dương nhỏ thẳng tắp, đẹp trai vô cùng.Có điều Thẩm Triều Triều lại không tiết lộ trước mà giơ ngón trỏ lên đặt bên môi, ra hiệu giữ bí mật!Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài hoa nhí, mái tóc đen dài được tết thành b.í.m tóc dài, lúc này được vắt chéo trước ngực, dây buộc tóc cùng kiểu dáng hoa nhí được buộc quanh đuôi tóc, trông rất tinh nghịch.Đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời như mặt hồ gợn sóng, chỉ cần nhìn một cái là đã in sâu vào trong lòng.Có điều vì ngoại hình quá nổi bật, Thẩm Triều Triều vẫn đeo khẩu trang, có điều dù che đi nửa khuôn mặt nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta say đắm.Khi đứng cùng Cố Kỳ Việt, thấy hai người trai tài gái sắc rất xứng đôi.Lúc này Thẩm Triều Triều cẩn thận móc một ngón tay của Cố Kỳ Việt, không dễ bị người khác phát hiện, hai người đã lâu không ra ngoài, bây giờ đứng trên đường phố nhộn nhịp, tâm trạng đều rất vui vẻ.Lý do không cần Cố Kỳ Việt đi xe đạp là vì sẽ đi xe buýt, chỉ cần bỏ ra vài đồng tiền vé là có thể đến nơi.Lúc này hành khách cũng không nhiều, xe buýt lại kỳ lạ trống trải, không giống như lần trước đi xe buýt chen chúc đến mức gần như không có chỗ đặt chân.DTVĐợi đến khi Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt ngồi xuống, bác gái ngồi bên cạnh nhịn không được nhìn đi nhìn lại, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ôi chao, thằng nhóc và cô bé này đều là trai xinh gái đẹp, hai cháu là anh em à? Bao nhiêu tuổi rồi, đã kết hôn chưa?”Những người lớn tuổi thường thích làm mai mối, thích nhìn những người trẻ tuổi đến với nhau.Nghe vậy, Cố Kỳ Việt không khỏi nhướn mày, trả lời dứt khoát: “Chúng cháu là vợ chồng.”Trong lúc nói chuyện, sự tự hào kiêu ngạo trong lời nói của Cố Kỳ Việt không thể che giấu, Thẩm Triều Triều nghe mà mặt đỏ tai hồng nhưng không lên tiếng mà dùng sức gật đầu, chứng minh Cố Kỳ Việt không nói dối.Chuyện này khiến cho tâm trạng tiếc nuối của bác gái vốn vì mất đi cơ hội làm mai mối mà lập tức tiêu tan bảy tám phần, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười nói với hai người: “Ha ha, nhìn ra hai cháu rất ân ái, chàng trai cố gắng lên nhé, tranh thủ ba năm bế hai đứa.”

Chương 353: Chương 353