“Giữa cánh rừng bụi gai sương mù giăng kín, dường như chẳng có con đường nào thấy ánh mặt trời. ” Buổi sáng, từng đám mây đen kịt tụ lại trên cao, mặt trời vừa ngoi lên lập tức biến mất tăm, không gian trở nên ảm đạm, khiến người ta lầm tưởng rằng trời đã nhá nhem tối rồi. Thành phố Ngô Tây liên tục có mưa ba ngày, không khí ẩm thấp. Hết trận gió này đến trận gió khác nổi lên, quét qua cánh tay lộ bên ngoài, cảm giác lạnh căm căm, không hề giống thời tiết tháng năm. Trịnh Vũ Vi ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời, cô ôm chặt chồng vở bài tập cao cao trong lòng, bước chân vội vàng hơn. Cô vừa ra khỏi toà Bác Học, định tới toà Hoài Bão nộp bài tập. Kỳ thi tháng lần này, lớp họ xếp thứ ba đếm ngược toàn khối môn Vật Lý, giáo viên Vật Lý nổi trận lôi đình, ra rất nhiều bài tập trong cơn nóng giận, hôm nay là hạn cuối cùng để nộp. Hiện giờ đang là học kỳ hai lớp 12, còn chưa đến một tháng nữa sẽ thi đại học, lần thi tháng cuối cùng có thành tích như vậy, uỷ viên Học tập là cô bị vạ lây,…
Chương 18: Chương 18
Thoát Khỏi Bụi Gai - Tứ NghiTác giả: Tứ NghiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Giữa cánh rừng bụi gai sương mù giăng kín, dường như chẳng có con đường nào thấy ánh mặt trời. ” Buổi sáng, từng đám mây đen kịt tụ lại trên cao, mặt trời vừa ngoi lên lập tức biến mất tăm, không gian trở nên ảm đạm, khiến người ta lầm tưởng rằng trời đã nhá nhem tối rồi. Thành phố Ngô Tây liên tục có mưa ba ngày, không khí ẩm thấp. Hết trận gió này đến trận gió khác nổi lên, quét qua cánh tay lộ bên ngoài, cảm giác lạnh căm căm, không hề giống thời tiết tháng năm. Trịnh Vũ Vi ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời, cô ôm chặt chồng vở bài tập cao cao trong lòng, bước chân vội vàng hơn. Cô vừa ra khỏi toà Bác Học, định tới toà Hoài Bão nộp bài tập. Kỳ thi tháng lần này, lớp họ xếp thứ ba đếm ngược toàn khối môn Vật Lý, giáo viên Vật Lý nổi trận lôi đình, ra rất nhiều bài tập trong cơn nóng giận, hôm nay là hạn cuối cùng để nộp. Hiện giờ đang là học kỳ hai lớp 12, còn chưa đến một tháng nữa sẽ thi đại học, lần thi tháng cuối cùng có thành tích như vậy, uỷ viên Học tập là cô bị vạ lây,… Bình thường chỉ cần hai mươi phút là có thể gội đầu tắm xong, lần này lại mất đến bốn mươi phút.Khó khăn lắm mới thay được quần áo, dùng một tay giặt sạch quần áo đã thay ra, định mang đi phơi thì cửa phòng đột ngột bị mở, Trì Duy không mời mà đến.Trịnh Vũ Vi cầm cái mắc quần áo có treo đồ trong tay, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cậu.“Anh…” Trịnh Vũ Vi không ngờ cậu lại đột nhiên đi vào, hơi sững sờ, giữ nguyên tư thế đó không động đậy.Ánh mắt Trì Duy rơi vào tay cô đang cầm mắc quần áo, trên mắc quần áo đó rõ ràng là đồ lót cô vừa giặt xong.Ánh mắt cậu quá nóng bỏng, Trịnh Vũ Vi dù sững sờ cũng phản ứng lại, lập tức giấu đồ ra sau lưng, lúng túng hỏi: “Có… có chuyện gì không?”Trì Duy không nói gì, từng bước từng bước tiến tới.Trịnh Vũ Vi nắm chặt tay cầm mắc quần áo phía sau, cơ thể theo bản năng lùi lại, dựa vào bàn học, không còn đường lui.Tim đập loạn nhịp như được lắp động cơ, không ngừng tăng tốc.Không gian trong phòng chứa đồ không lớn, có một chiếc giường và một chiếc bàn, lại để thêm quần áo và một số đồ khác của cô, khoảng trống còn lại càng nhỏ.Thấy Trì Duy sắp lại gần, trán Trịnh Vũ Vi đổ mồ hôi, mồ hôi tụ lại rồi rơi xuống.“Tay em đau quá.”Trong lúc hoảng loạn Trịnh Vũ Vi cất giọng, vì quá sợ hãi, giọng nói mang theo nghẹn ngào và run rẩy.Trì Duy dừng lại, cúi đầu nhìn cô.“Đau lắm.”Trịnh Vũ Vi run rẩy đưa tay trái bị thương ra, cúi đầu tỏ ra yếu ớt: "Em cảm thấy như muốn phế vậy.”“Hừ.”Trì Duy cười lạnh, ném cái gì đó lên bàn cô: "Bạn cùng lớp nhờ anh đưa cho em ghi chú, đây là nội dung thầy giáo giảng hôm nay.”Lông mi Trịnh Vũ Vi khẽ run, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng: "Cảm ơn anh.”Ánh mắt Trì Duy rơi vào tay trái bị thương của cô, một lúc lâu sau, cậu gầm lên: “Trịnh Như Ý!”Trịnh Vũ Vi bị tiếng gầm bất ngờ của cậu làm cho toàn thân run lên, chưa kịp phản ứng thì Trịnh Như Ý đã vào phòng.“Thiếu gia tôi đây tôi đây!” Trịnh Như Ý vẫn cái bộ mặt tươi cười nịnh nọt khi đối diện với Trì Duy, dù tối qua cậu mới phạt bà ba ngày không được ăn cơm.“Lời tôi nói là gió thoảng bên tai à? Bảo bà đổi thuốc cho cô ấy, bà nghĩ tôi nói đùa à?” Biểu cảm giận dữ của Trì Duy khiến người ta nghi ngờ anh muốn đánh Trịnh Như Ý.Ánh mắt Trịnh Như Ý nhìn về phía Trịnh Vũ Vi, sự ghét bỏ trong mắt bà làm trái tim Trịnh Vũ Vi đau nhói, cô nhẹ nhàng gọi: “Mẹ…”
Bình thường chỉ cần hai mươi phút là có thể gội đầu tắm xong, lần này lại mất đến bốn mươi phút.
Khó khăn lắm mới thay được quần áo, dùng một tay giặt sạch quần áo đã thay ra, định mang đi phơi thì cửa phòng đột ngột bị mở, Trì Duy không mời mà đến.
Trịnh Vũ Vi cầm cái mắc quần áo có treo đồ trong tay, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Anh…” Trịnh Vũ Vi không ngờ cậu lại đột nhiên đi vào, hơi sững sờ, giữ nguyên tư thế đó không động đậy.
Ánh mắt Trì Duy rơi vào tay cô đang cầm mắc quần áo, trên mắc quần áo đó rõ ràng là đồ lót cô vừa giặt xong.
Ánh mắt cậu quá nóng bỏng, Trịnh Vũ Vi dù sững sờ cũng phản ứng lại, lập tức giấu đồ ra sau lưng, lúng túng hỏi: “Có… có chuyện gì không?”
Trì Duy không nói gì, từng bước từng bước tiến tới.
Trịnh Vũ Vi nắm chặt tay cầm mắc quần áo phía sau, cơ thể theo bản năng lùi lại, dựa vào bàn học, không còn đường lui.
Tim đập loạn nhịp như được lắp động cơ, không ngừng tăng tốc.
Không gian trong phòng chứa đồ không lớn, có một chiếc giường và một chiếc bàn, lại để thêm quần áo và một số đồ khác của cô, khoảng trống còn lại càng nhỏ.
Thấy Trì Duy sắp lại gần, trán Trịnh Vũ Vi đổ mồ hôi, mồ hôi tụ lại rồi rơi xuống.
“Tay em đau quá.
”
Trong lúc hoảng loạn Trịnh Vũ Vi cất giọng, vì quá sợ hãi, giọng nói mang theo nghẹn ngào và run rẩy.
Trì Duy dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
“Đau lắm.
”
Trịnh Vũ Vi run rẩy đưa tay trái bị thương ra, cúi đầu tỏ ra yếu ớt: "Em cảm thấy như muốn phế vậy.
”
“Hừ.
”
Trì Duy cười lạnh, ném cái gì đó lên bàn cô: "Bạn cùng lớp nhờ anh đưa cho em ghi chú, đây là nội dung thầy giáo giảng hôm nay.
”
Lông mi Trịnh Vũ Vi khẽ run, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng: "Cảm ơn anh.
”
Ánh mắt Trì Duy rơi vào tay trái bị thương của cô, một lúc lâu sau, cậu gầm lên: “Trịnh Như Ý!”
Trịnh Vũ Vi bị tiếng gầm bất ngờ của cậu làm cho toàn thân run lên, chưa kịp phản ứng thì Trịnh Như Ý đã vào phòng.
“Thiếu gia tôi đây tôi đây!” Trịnh Như Ý vẫn cái bộ mặt tươi cười nịnh nọt khi đối diện với Trì Duy, dù tối qua cậu mới phạt bà ba ngày không được ăn cơm.
“Lời tôi nói là gió thoảng bên tai à? Bảo bà đổi thuốc cho cô ấy, bà nghĩ tôi nói đùa à?” Biểu cảm giận dữ của Trì Duy khiến người ta nghi ngờ anh muốn đánh Trịnh Như Ý.
Ánh mắt Trịnh Như Ý nhìn về phía Trịnh Vũ Vi, sự ghét bỏ trong mắt bà làm trái tim Trịnh Vũ Vi đau nhói, cô nhẹ nhàng gọi: “Mẹ…”
Thoát Khỏi Bụi Gai - Tứ NghiTác giả: Tứ NghiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Giữa cánh rừng bụi gai sương mù giăng kín, dường như chẳng có con đường nào thấy ánh mặt trời. ” Buổi sáng, từng đám mây đen kịt tụ lại trên cao, mặt trời vừa ngoi lên lập tức biến mất tăm, không gian trở nên ảm đạm, khiến người ta lầm tưởng rằng trời đã nhá nhem tối rồi. Thành phố Ngô Tây liên tục có mưa ba ngày, không khí ẩm thấp. Hết trận gió này đến trận gió khác nổi lên, quét qua cánh tay lộ bên ngoài, cảm giác lạnh căm căm, không hề giống thời tiết tháng năm. Trịnh Vũ Vi ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời, cô ôm chặt chồng vở bài tập cao cao trong lòng, bước chân vội vàng hơn. Cô vừa ra khỏi toà Bác Học, định tới toà Hoài Bão nộp bài tập. Kỳ thi tháng lần này, lớp họ xếp thứ ba đếm ngược toàn khối môn Vật Lý, giáo viên Vật Lý nổi trận lôi đình, ra rất nhiều bài tập trong cơn nóng giận, hôm nay là hạn cuối cùng để nộp. Hiện giờ đang là học kỳ hai lớp 12, còn chưa đến một tháng nữa sẽ thi đại học, lần thi tháng cuối cùng có thành tích như vậy, uỷ viên Học tập là cô bị vạ lây,… Bình thường chỉ cần hai mươi phút là có thể gội đầu tắm xong, lần này lại mất đến bốn mươi phút.Khó khăn lắm mới thay được quần áo, dùng một tay giặt sạch quần áo đã thay ra, định mang đi phơi thì cửa phòng đột ngột bị mở, Trì Duy không mời mà đến.Trịnh Vũ Vi cầm cái mắc quần áo có treo đồ trong tay, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cậu.“Anh…” Trịnh Vũ Vi không ngờ cậu lại đột nhiên đi vào, hơi sững sờ, giữ nguyên tư thế đó không động đậy.Ánh mắt Trì Duy rơi vào tay cô đang cầm mắc quần áo, trên mắc quần áo đó rõ ràng là đồ lót cô vừa giặt xong.Ánh mắt cậu quá nóng bỏng, Trịnh Vũ Vi dù sững sờ cũng phản ứng lại, lập tức giấu đồ ra sau lưng, lúng túng hỏi: “Có… có chuyện gì không?”Trì Duy không nói gì, từng bước từng bước tiến tới.Trịnh Vũ Vi nắm chặt tay cầm mắc quần áo phía sau, cơ thể theo bản năng lùi lại, dựa vào bàn học, không còn đường lui.Tim đập loạn nhịp như được lắp động cơ, không ngừng tăng tốc.Không gian trong phòng chứa đồ không lớn, có một chiếc giường và một chiếc bàn, lại để thêm quần áo và một số đồ khác của cô, khoảng trống còn lại càng nhỏ.Thấy Trì Duy sắp lại gần, trán Trịnh Vũ Vi đổ mồ hôi, mồ hôi tụ lại rồi rơi xuống.“Tay em đau quá.”Trong lúc hoảng loạn Trịnh Vũ Vi cất giọng, vì quá sợ hãi, giọng nói mang theo nghẹn ngào và run rẩy.Trì Duy dừng lại, cúi đầu nhìn cô.“Đau lắm.”Trịnh Vũ Vi run rẩy đưa tay trái bị thương ra, cúi đầu tỏ ra yếu ớt: "Em cảm thấy như muốn phế vậy.”“Hừ.”Trì Duy cười lạnh, ném cái gì đó lên bàn cô: "Bạn cùng lớp nhờ anh đưa cho em ghi chú, đây là nội dung thầy giáo giảng hôm nay.”Lông mi Trịnh Vũ Vi khẽ run, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng: "Cảm ơn anh.”Ánh mắt Trì Duy rơi vào tay trái bị thương của cô, một lúc lâu sau, cậu gầm lên: “Trịnh Như Ý!”Trịnh Vũ Vi bị tiếng gầm bất ngờ của cậu làm cho toàn thân run lên, chưa kịp phản ứng thì Trịnh Như Ý đã vào phòng.“Thiếu gia tôi đây tôi đây!” Trịnh Như Ý vẫn cái bộ mặt tươi cười nịnh nọt khi đối diện với Trì Duy, dù tối qua cậu mới phạt bà ba ngày không được ăn cơm.“Lời tôi nói là gió thoảng bên tai à? Bảo bà đổi thuốc cho cô ấy, bà nghĩ tôi nói đùa à?” Biểu cảm giận dữ của Trì Duy khiến người ta nghi ngờ anh muốn đánh Trịnh Như Ý.Ánh mắt Trịnh Như Ý nhìn về phía Trịnh Vũ Vi, sự ghét bỏ trong mắt bà làm trái tim Trịnh Vũ Vi đau nhói, cô nhẹ nhàng gọi: “Mẹ…”