“Giữa cánh rừng bụi gai sương mù giăng kín, dường như chẳng có con đường nào thấy ánh mặt trời. ” Buổi sáng, từng đám mây đen kịt tụ lại trên cao, mặt trời vừa ngoi lên lập tức biến mất tăm, không gian trở nên ảm đạm, khiến người ta lầm tưởng rằng trời đã nhá nhem tối rồi. Thành phố Ngô Tây liên tục có mưa ba ngày, không khí ẩm thấp. Hết trận gió này đến trận gió khác nổi lên, quét qua cánh tay lộ bên ngoài, cảm giác lạnh căm căm, không hề giống thời tiết tháng năm. Trịnh Vũ Vi ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời, cô ôm chặt chồng vở bài tập cao cao trong lòng, bước chân vội vàng hơn. Cô vừa ra khỏi toà Bác Học, định tới toà Hoài Bão nộp bài tập. Kỳ thi tháng lần này, lớp họ xếp thứ ba đếm ngược toàn khối môn Vật Lý, giáo viên Vật Lý nổi trận lôi đình, ra rất nhiều bài tập trong cơn nóng giận, hôm nay là hạn cuối cùng để nộp. Hiện giờ đang là học kỳ hai lớp 12, còn chưa đến một tháng nữa sẽ thi đại học, lần thi tháng cuối cùng có thành tích như vậy, uỷ viên Học tập là cô bị vạ lây,…
Chương 40: Chương 40
Thoát Khỏi Bụi Gai - Tứ NghiTác giả: Tứ NghiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Giữa cánh rừng bụi gai sương mù giăng kín, dường như chẳng có con đường nào thấy ánh mặt trời. ” Buổi sáng, từng đám mây đen kịt tụ lại trên cao, mặt trời vừa ngoi lên lập tức biến mất tăm, không gian trở nên ảm đạm, khiến người ta lầm tưởng rằng trời đã nhá nhem tối rồi. Thành phố Ngô Tây liên tục có mưa ba ngày, không khí ẩm thấp. Hết trận gió này đến trận gió khác nổi lên, quét qua cánh tay lộ bên ngoài, cảm giác lạnh căm căm, không hề giống thời tiết tháng năm. Trịnh Vũ Vi ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời, cô ôm chặt chồng vở bài tập cao cao trong lòng, bước chân vội vàng hơn. Cô vừa ra khỏi toà Bác Học, định tới toà Hoài Bão nộp bài tập. Kỳ thi tháng lần này, lớp họ xếp thứ ba đếm ngược toàn khối môn Vật Lý, giáo viên Vật Lý nổi trận lôi đình, ra rất nhiều bài tập trong cơn nóng giận, hôm nay là hạn cuối cùng để nộp. Hiện giờ đang là học kỳ hai lớp 12, còn chưa đến một tháng nữa sẽ thi đại học, lần thi tháng cuối cùng có thành tích như vậy, uỷ viên Học tập là cô bị vạ lây,… Cho đến khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, có một em học sinh lớp dưới đến tặng hoa, mỗi khi tặng một bông, em ấy lại nói: "Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi!"Cô đột nhiên đứng yên tại chỗ.Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi…Thì ra là vì, thanh xuân tươi đẹp của cô sắp kết thúc nên trong lòng cô mới cảm thấy buồn và không muốn rời xa.Hiểu ra điều này, Trịnh Vũ Vi lại không cảm thấy buồn nữa.Sau khi rửa tay xong, cô đi ra ngoài, em học sinh kia vẫn chưa đi, tặng cho cô một cành hoa ly, nở một nụ cười ngọt ngào: "Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi, chị Trịnh Vũ Vi."Trịnh Vũ Vi dừng tay, tò mò hỏi: "Em biết chị sao?""Đúng vậy."Em học sinh vừa nói vừa đưa thêm một cành hoa hồng đỏ cho cô: "Chị hợp với hoa ly hơn nhưng mà, con gái nào lại không thích hoa hồng, em tặng thêm cho chị một cành nữa, mong rằng sinh nhật 18 tuổi của chị sẽ được nhân đôi niềm vui.""Chị cảm ơn."Trịnh Vũ Vi rất cảm động trước lời nói của em ấy, cô mỉm cười: "Em mua nhiều hoa như vậy chắc tốn không ít tiền nhỉ?""Cũng không tốn lắm, em có người tài trợ mà."Em học sinh nháy mắt với cô, nở một nụ cười bí ẩn: "Nhưng mà, điều này là bí mật."Trịnh Vũ Vi không hiểu chuyện này có ý nghĩa gì, còn muốn hỏi thêm vài câu thì Trì Duy đột nhiên gọi cô: "Em đang làm gì vậy?"Cô đành phải cười xin lỗi với em học sinh kia: "Chị phải đi trước đây, cảm ơn em vì bó hoa, chị rất thích.""Chào chị, chúc chị may mắn trong kỳ thi đại học!"Trịnh Vũ Vi định chạy nhanh qua nhưng vì gót giày hơi cao, cô chưa từng đi giày như vậy trước đây, đành phải đổi sang đi bộ để tránh bị ngã.Trì Duy nhìn thấy bó hoa trong tay cô, nhíu mày, tỏ vẻ không vui: "Lấy từ đâu ra thế?""Em học sinh lớp dưới tặng em."Trịnh Vũ Vi chỉ cho cậu xem, ở đó em học sinh đang tặng hoa cho một cô gái khác: "Anh xem, ở đó, em ấy tặng cho tất cả các bạn gái."Trì Duy nhìn theo hướng cô chỉ, cũng không nói gì thêm.***Trong khách sạn gần trường, Lục Quân Bạch thu lại ống nhòm, gửi tin nhắn báo cáo cho Yến Hồi qua WeChat: 【Tam ca, hoa đã được tặng, cô ấy đã nhận được rồi.】Yến Hồi trả lời ngay lập tức nhưng chỉ có một chữ: 【Ừm.】Lục Quân Bạch không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi: 【Hôm nay anh có đến không? Đã ba giờ chiều rồi, hôm qua anh nhắn để lúc nào sẽ nói, giờ này vẫn chưa phải lúc à?】
Cho đến khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, có một em học sinh lớp dưới đến tặng hoa, mỗi khi tặng một bông, em ấy lại nói: "Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi!"
Cô đột nhiên đứng yên tại chỗ.
Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi…
Thì ra là vì, thanh xuân tươi đẹp của cô sắp kết thúc nên trong lòng cô mới cảm thấy buồn và không muốn rời xa.
Hiểu ra điều này, Trịnh Vũ Vi lại không cảm thấy buồn nữa.
Sau khi rửa tay xong, cô đi ra ngoài, em học sinh kia vẫn chưa đi, tặng cho cô một cành hoa ly, nở một nụ cười ngọt ngào: "Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi, chị Trịnh Vũ Vi.
"
Trịnh Vũ Vi dừng tay, tò mò hỏi: "Em biết chị sao?"
"Đúng vậy.
"
Em học sinh vừa nói vừa đưa thêm một cành hoa hồng đỏ cho cô: "Chị hợp với hoa ly hơn nhưng mà, con gái nào lại không thích hoa hồng, em tặng thêm cho chị một cành nữa, mong rằng sinh nhật 18 tuổi của chị sẽ được nhân đôi niềm vui.
"
"Chị cảm ơn.
"
Trịnh Vũ Vi rất cảm động trước lời nói của em ấy, cô mỉm cười: "Em mua nhiều hoa như vậy chắc tốn không ít tiền nhỉ?"
"Cũng không tốn lắm, em có người tài trợ mà.
"
Em học sinh nháy mắt với cô, nở một nụ cười bí ẩn: "Nhưng mà, điều này là bí mật.
"
Trịnh Vũ Vi không hiểu chuyện này có ý nghĩa gì, còn muốn hỏi thêm vài câu thì Trì Duy đột nhiên gọi cô: "Em đang làm gì vậy?"
Cô đành phải cười xin lỗi với em học sinh kia: "Chị phải đi trước đây, cảm ơn em vì bó hoa, chị rất thích.
"
"Chào chị, chúc chị may mắn trong kỳ thi đại học!"
Trịnh Vũ Vi định chạy nhanh qua nhưng vì gót giày hơi cao, cô chưa từng đi giày như vậy trước đây, đành phải đổi sang đi bộ để tránh bị ngã.
Trì Duy nhìn thấy bó hoa trong tay cô, nhíu mày, tỏ vẻ không vui: "Lấy từ đâu ra thế?"
"Em học sinh lớp dưới tặng em.
"
Trịnh Vũ Vi chỉ cho cậu xem, ở đó em học sinh đang tặng hoa cho một cô gái khác: "Anh xem, ở đó, em ấy tặng cho tất cả các bạn gái.
"
Trì Duy nhìn theo hướng cô chỉ, cũng không nói gì thêm.
***
Trong khách sạn gần trường, Lục Quân Bạch thu lại ống nhòm, gửi tin nhắn báo cáo cho Yến Hồi qua WeChat: 【Tam ca, hoa đã được tặng, cô ấy đã nhận được rồi.
】
Yến Hồi trả lời ngay lập tức nhưng chỉ có một chữ: 【Ừm.
】
Lục Quân Bạch không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi: 【Hôm nay anh có đến không? Đã ba giờ chiều rồi, hôm qua anh nhắn để lúc nào sẽ nói, giờ này vẫn chưa phải lúc à?】
Thoát Khỏi Bụi Gai - Tứ NghiTác giả: Tứ NghiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Giữa cánh rừng bụi gai sương mù giăng kín, dường như chẳng có con đường nào thấy ánh mặt trời. ” Buổi sáng, từng đám mây đen kịt tụ lại trên cao, mặt trời vừa ngoi lên lập tức biến mất tăm, không gian trở nên ảm đạm, khiến người ta lầm tưởng rằng trời đã nhá nhem tối rồi. Thành phố Ngô Tây liên tục có mưa ba ngày, không khí ẩm thấp. Hết trận gió này đến trận gió khác nổi lên, quét qua cánh tay lộ bên ngoài, cảm giác lạnh căm căm, không hề giống thời tiết tháng năm. Trịnh Vũ Vi ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời, cô ôm chặt chồng vở bài tập cao cao trong lòng, bước chân vội vàng hơn. Cô vừa ra khỏi toà Bác Học, định tới toà Hoài Bão nộp bài tập. Kỳ thi tháng lần này, lớp họ xếp thứ ba đếm ngược toàn khối môn Vật Lý, giáo viên Vật Lý nổi trận lôi đình, ra rất nhiều bài tập trong cơn nóng giận, hôm nay là hạn cuối cùng để nộp. Hiện giờ đang là học kỳ hai lớp 12, còn chưa đến một tháng nữa sẽ thi đại học, lần thi tháng cuối cùng có thành tích như vậy, uỷ viên Học tập là cô bị vạ lây,… Cho đến khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, có một em học sinh lớp dưới đến tặng hoa, mỗi khi tặng một bông, em ấy lại nói: "Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi!"Cô đột nhiên đứng yên tại chỗ.Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi…Thì ra là vì, thanh xuân tươi đẹp của cô sắp kết thúc nên trong lòng cô mới cảm thấy buồn và không muốn rời xa.Hiểu ra điều này, Trịnh Vũ Vi lại không cảm thấy buồn nữa.Sau khi rửa tay xong, cô đi ra ngoài, em học sinh kia vẫn chưa đi, tặng cho cô một cành hoa ly, nở một nụ cười ngọt ngào: "Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi, chị Trịnh Vũ Vi."Trịnh Vũ Vi dừng tay, tò mò hỏi: "Em biết chị sao?""Đúng vậy."Em học sinh vừa nói vừa đưa thêm một cành hoa hồng đỏ cho cô: "Chị hợp với hoa ly hơn nhưng mà, con gái nào lại không thích hoa hồng, em tặng thêm cho chị một cành nữa, mong rằng sinh nhật 18 tuổi của chị sẽ được nhân đôi niềm vui.""Chị cảm ơn."Trịnh Vũ Vi rất cảm động trước lời nói của em ấy, cô mỉm cười: "Em mua nhiều hoa như vậy chắc tốn không ít tiền nhỉ?""Cũng không tốn lắm, em có người tài trợ mà."Em học sinh nháy mắt với cô, nở một nụ cười bí ẩn: "Nhưng mà, điều này là bí mật."Trịnh Vũ Vi không hiểu chuyện này có ý nghĩa gì, còn muốn hỏi thêm vài câu thì Trì Duy đột nhiên gọi cô: "Em đang làm gì vậy?"Cô đành phải cười xin lỗi với em học sinh kia: "Chị phải đi trước đây, cảm ơn em vì bó hoa, chị rất thích.""Chào chị, chúc chị may mắn trong kỳ thi đại học!"Trịnh Vũ Vi định chạy nhanh qua nhưng vì gót giày hơi cao, cô chưa từng đi giày như vậy trước đây, đành phải đổi sang đi bộ để tránh bị ngã.Trì Duy nhìn thấy bó hoa trong tay cô, nhíu mày, tỏ vẻ không vui: "Lấy từ đâu ra thế?""Em học sinh lớp dưới tặng em."Trịnh Vũ Vi chỉ cho cậu xem, ở đó em học sinh đang tặng hoa cho một cô gái khác: "Anh xem, ở đó, em ấy tặng cho tất cả các bạn gái."Trì Duy nhìn theo hướng cô chỉ, cũng không nói gì thêm.***Trong khách sạn gần trường, Lục Quân Bạch thu lại ống nhòm, gửi tin nhắn báo cáo cho Yến Hồi qua WeChat: 【Tam ca, hoa đã được tặng, cô ấy đã nhận được rồi.】Yến Hồi trả lời ngay lập tức nhưng chỉ có một chữ: 【Ừm.】Lục Quân Bạch không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi: 【Hôm nay anh có đến không? Đã ba giờ chiều rồi, hôm qua anh nhắn để lúc nào sẽ nói, giờ này vẫn chưa phải lúc à?】