Khi Thời Miên xách con thỏ đến trước mặt ông lão được gọi là [Trưởng thôn], ông ta vẫn đang nghịch cái tẩu thuốc trên tay, thấy Thời Miên tới thì lập tức tỉnh táo hẳn. Thời Miên lạnh lùng đưa con thỏ cho ông ta để hoàn thành nhiệm vụ, lần trước cô chỉ hỏi nhiều hơn vài câu, ông lão này liền lừa cô mất mười đồng tiền, lần này cô quyết định không nói một lời nào. Trưởng thôn: "Người chơi vô danh thân mến, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ - Bắt thỏ (1/1), xin hãy nhận phần thưởng. " [Phần thưởng nhiệm vụ chính tuyến 1 đã hoàn thành, kinh nghiệm +30, tiền đồng +20, vũ khí +1] Sau khi nhận phần thưởng quan trọng nhất của nhiệm vụ lần này từ tay Trưởng thôn - một con dao găm huyền thiết, việc đầu tiên Thời Miên làm là xem thuộc tính: Tấn công +1, Phòng thủ +1. Trông có vẻ là thuộc tính khá phế, nhưng trong khu vực dành cho người mới nơi mà khắp nơi đều là người chơi cấp 1 thì đây chắc chắn là báu vật. Mười đồng mất đi cũng được bù lại, trong lòng Thời Miên có chút an tâm, từ khi vào game đến giờ…
Chương 42: Chương 42
Thiên Hạ Đệ Nhất Trữ HàngTác giả: Thanh TểTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngKhi Thời Miên xách con thỏ đến trước mặt ông lão được gọi là [Trưởng thôn], ông ta vẫn đang nghịch cái tẩu thuốc trên tay, thấy Thời Miên tới thì lập tức tỉnh táo hẳn. Thời Miên lạnh lùng đưa con thỏ cho ông ta để hoàn thành nhiệm vụ, lần trước cô chỉ hỏi nhiều hơn vài câu, ông lão này liền lừa cô mất mười đồng tiền, lần này cô quyết định không nói một lời nào. Trưởng thôn: "Người chơi vô danh thân mến, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ - Bắt thỏ (1/1), xin hãy nhận phần thưởng. " [Phần thưởng nhiệm vụ chính tuyến 1 đã hoàn thành, kinh nghiệm +30, tiền đồng +20, vũ khí +1] Sau khi nhận phần thưởng quan trọng nhất của nhiệm vụ lần này từ tay Trưởng thôn - một con dao găm huyền thiết, việc đầu tiên Thời Miên làm là xem thuộc tính: Tấn công +1, Phòng thủ +1. Trông có vẻ là thuộc tính khá phế, nhưng trong khu vực dành cho người mới nơi mà khắp nơi đều là người chơi cấp 1 thì đây chắc chắn là báu vật. Mười đồng mất đi cũng được bù lại, trong lòng Thời Miên có chút an tâm, từ khi vào game đến giờ… Thời Miên không đứng dậy mà tiếp tục lăn người theo tư thế vừa rồi, tuy bị ngã một cái nhưng cũng né được đòn tấn công từ phía sau.Đánh hụt một chiêu, tên sơn tặc cầm gậy sau lưng ngẩn người ra.Thời Miên lùi về sau hai bước mới đứng dậy, cuối cùng phát hiện ra thiết lập của NPC này hình như có vấn đề, đầu óc không linh hoạt.Thấy hắn ta đứng im tại chỗ, Thời Miên cẩn thận di chuyển ra sau lưng hắn, dùng hai nắm cỏ vừa nhặt được siết chặt cổ hắn: "Nói! Anh là ai?""Cướp, cướp của!" Tên NPC lắp bắp nói.Đúng như cô dự đoán, Thời Miên đánh rớt cây gậy trong tay hắn: “Ai phái anh tới đây cướp bóc?”“Đại vương trên núi.”Thời Miên phát hiện tên sơn tặc này thật sự hơi ngốc, hỏi gì cũng nói, hơn nữa còn không giống trưởng thôn phải tốn tiền mua chuộc, còn có chuyện nào tốt hơn chuyện này nữa sao? Thời Miên trực tiếp kéo hắn ta đến bên tảng đá, bảo hắn ta ngồi xổm xuống, cô ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi chuyện.“Tên?”“Đại Ngốc.”Thời Miên thầm nghĩ, quả nhiên người như tên, hỏi gì đáp nấy, cô tiếp tục hỏi: “Đại vương sai anh tới đây làm gì?”“Cướp của.”Đột nhiên nhớ ra vừa nãy đã hỏi câu này rồi, Thời Miên đổi câu khác: “Trên núi các ngươi có bao nhiêu người?”“Bốn."Bốn người, Thời Miên nhìn thanh HP trên đầu hắn ta - 250.Lượng HP này, Thời Miên cảm thấy mình có thể cân cả bốn: "Đại vương lợi hại không?”“Lợi hại."“Trên núi các người có thứ gì tốt không?” Nếu không có thì lần này cứ xuống núi thẳng luôn, coi như mười đồng xu đưa cho trưởng thôn là vứt đi.“Trên núi có mỏ than.”“Hả?” Thời Miên giật mình, không ngờ một tên sơn tặc lại có mỏ than trong nhà, nhưng mà, nấu ăn chẳng phải cần tới nhiên liệu sao?Quả nhiên là quà trên trời rớt xuống, Thời Miên thậm chí hoài nghi có phải thôn trưởng có ý tốt nên mới đưa phó bản này cho cô không.“Vậy anh có biết đào mỏ không?” Thời Miên hỏi.“Biết, tôi đào mỏ là giỏi nhất cái núi này đó.” Gã to xác bỗng nhiên kiêu ngạo.“Đừng có manh động, ngồi xổm xuống.” Thời Miên giữ hắn lại hỏi thêm vài vấn đề, bảo hắn dẫn mình đến chỗ đào mỏ.Lực chiến của đại vương trên núi này không rõ là bao nhiêu, Thời Miên quyết định có cơ hội sẽ solo với hắn, chỉ là trước khi đánh nhau có thể mang một ít đồ về trước.Áp gã to xác đến nơi, Thời Miên bảo hắn đào.“Thấy cái rương này không? Hôm nay không đào đầy rương thì không được về.” Thời Miên vừa hỏi xong, vị trí ba người còn lại trên núi cách khá xa đây, NPC trừ phi có tình huống đặc biệt thì không thể rời khỏi vị trí của mình, cho nên hiện tại cô rất an toàn.
Thời Miên không đứng dậy mà tiếp tục lăn người theo tư thế vừa rồi, tuy bị ngã một cái nhưng cũng né được đòn tấn công từ phía sau.
Đánh hụt một chiêu, tên sơn tặc cầm gậy sau lưng ngẩn người ra.
Thời Miên lùi về sau hai bước mới đứng dậy, cuối cùng phát hiện ra thiết lập của NPC này hình như có vấn đề, đầu óc không linh hoạt.
Thấy hắn ta đứng im tại chỗ, Thời Miên cẩn thận di chuyển ra sau lưng hắn, dùng hai nắm cỏ vừa nhặt được siết chặt cổ hắn: "Nói! Anh là ai?"
"Cướp, cướp của!" Tên NPC lắp bắp nói.
Đúng như cô dự đoán, Thời Miên đánh rớt cây gậy trong tay hắn: “Ai phái anh tới đây cướp bóc?”
“Đại vương trên núi.
”
Thời Miên phát hiện tên sơn tặc này thật sự hơi ngốc, hỏi gì cũng nói, hơn nữa còn không giống trưởng thôn phải tốn tiền mua chuộc, còn có chuyện nào tốt hơn chuyện này nữa sao? Thời Miên trực tiếp kéo hắn ta đến bên tảng đá, bảo hắn ta ngồi xổm xuống, cô ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi chuyện.
“Tên?”
“Đại Ngốc.
”
Thời Miên thầm nghĩ, quả nhiên người như tên, hỏi gì đáp nấy, cô tiếp tục hỏi: “Đại vương sai anh tới đây làm gì?”
“Cướp của.
”
Đột nhiên nhớ ra vừa nãy đã hỏi câu này rồi, Thời Miên đổi câu khác: “Trên núi các ngươi có bao nhiêu người?”
“Bốn.
"
Bốn người, Thời Miên nhìn thanh HP trên đầu hắn ta - 250.
Lượng HP này, Thời Miên cảm thấy mình có thể cân cả bốn: "Đại vương lợi hại không?”
“Lợi hại.
"
“Trên núi các người có thứ gì tốt không?” Nếu không có thì lần này cứ xuống núi thẳng luôn, coi như mười đồng xu đưa cho trưởng thôn là vứt đi.
“Trên núi có mỏ than.
”
“Hả?” Thời Miên giật mình, không ngờ một tên sơn tặc lại có mỏ than trong nhà, nhưng mà, nấu ăn chẳng phải cần tới nhiên liệu sao?
Quả nhiên là quà trên trời rớt xuống, Thời Miên thậm chí hoài nghi có phải thôn trưởng có ý tốt nên mới đưa phó bản này cho cô không.
“Vậy anh có biết đào mỏ không?” Thời Miên hỏi.
“Biết, tôi đào mỏ là giỏi nhất cái núi này đó.
” Gã to xác bỗng nhiên kiêu ngạo.
“Đừng có manh động, ngồi xổm xuống.
” Thời Miên giữ hắn lại hỏi thêm vài vấn đề, bảo hắn dẫn mình đến chỗ đào mỏ.
Lực chiến của đại vương trên núi này không rõ là bao nhiêu, Thời Miên quyết định có cơ hội sẽ solo với hắn, chỉ là trước khi đánh nhau có thể mang một ít đồ về trước.
Áp gã to xác đến nơi, Thời Miên bảo hắn đào.
“Thấy cái rương này không? Hôm nay không đào đầy rương thì không được về.
” Thời Miên vừa hỏi xong, vị trí ba người còn lại trên núi cách khá xa đây, NPC trừ phi có tình huống đặc biệt thì không thể rời khỏi vị trí của mình, cho nên hiện tại cô rất an toàn.
Thiên Hạ Đệ Nhất Trữ HàngTác giả: Thanh TểTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngKhi Thời Miên xách con thỏ đến trước mặt ông lão được gọi là [Trưởng thôn], ông ta vẫn đang nghịch cái tẩu thuốc trên tay, thấy Thời Miên tới thì lập tức tỉnh táo hẳn. Thời Miên lạnh lùng đưa con thỏ cho ông ta để hoàn thành nhiệm vụ, lần trước cô chỉ hỏi nhiều hơn vài câu, ông lão này liền lừa cô mất mười đồng tiền, lần này cô quyết định không nói một lời nào. Trưởng thôn: "Người chơi vô danh thân mến, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ - Bắt thỏ (1/1), xin hãy nhận phần thưởng. " [Phần thưởng nhiệm vụ chính tuyến 1 đã hoàn thành, kinh nghiệm +30, tiền đồng +20, vũ khí +1] Sau khi nhận phần thưởng quan trọng nhất của nhiệm vụ lần này từ tay Trưởng thôn - một con dao găm huyền thiết, việc đầu tiên Thời Miên làm là xem thuộc tính: Tấn công +1, Phòng thủ +1. Trông có vẻ là thuộc tính khá phế, nhưng trong khu vực dành cho người mới nơi mà khắp nơi đều là người chơi cấp 1 thì đây chắc chắn là báu vật. Mười đồng mất đi cũng được bù lại, trong lòng Thời Miên có chút an tâm, từ khi vào game đến giờ… Thời Miên không đứng dậy mà tiếp tục lăn người theo tư thế vừa rồi, tuy bị ngã một cái nhưng cũng né được đòn tấn công từ phía sau.Đánh hụt một chiêu, tên sơn tặc cầm gậy sau lưng ngẩn người ra.Thời Miên lùi về sau hai bước mới đứng dậy, cuối cùng phát hiện ra thiết lập của NPC này hình như có vấn đề, đầu óc không linh hoạt.Thấy hắn ta đứng im tại chỗ, Thời Miên cẩn thận di chuyển ra sau lưng hắn, dùng hai nắm cỏ vừa nhặt được siết chặt cổ hắn: "Nói! Anh là ai?""Cướp, cướp của!" Tên NPC lắp bắp nói.Đúng như cô dự đoán, Thời Miên đánh rớt cây gậy trong tay hắn: “Ai phái anh tới đây cướp bóc?”“Đại vương trên núi.”Thời Miên phát hiện tên sơn tặc này thật sự hơi ngốc, hỏi gì cũng nói, hơn nữa còn không giống trưởng thôn phải tốn tiền mua chuộc, còn có chuyện nào tốt hơn chuyện này nữa sao? Thời Miên trực tiếp kéo hắn ta đến bên tảng đá, bảo hắn ta ngồi xổm xuống, cô ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi chuyện.“Tên?”“Đại Ngốc.”Thời Miên thầm nghĩ, quả nhiên người như tên, hỏi gì đáp nấy, cô tiếp tục hỏi: “Đại vương sai anh tới đây làm gì?”“Cướp của.”Đột nhiên nhớ ra vừa nãy đã hỏi câu này rồi, Thời Miên đổi câu khác: “Trên núi các ngươi có bao nhiêu người?”“Bốn."Bốn người, Thời Miên nhìn thanh HP trên đầu hắn ta - 250.Lượng HP này, Thời Miên cảm thấy mình có thể cân cả bốn: "Đại vương lợi hại không?”“Lợi hại."“Trên núi các người có thứ gì tốt không?” Nếu không có thì lần này cứ xuống núi thẳng luôn, coi như mười đồng xu đưa cho trưởng thôn là vứt đi.“Trên núi có mỏ than.”“Hả?” Thời Miên giật mình, không ngờ một tên sơn tặc lại có mỏ than trong nhà, nhưng mà, nấu ăn chẳng phải cần tới nhiên liệu sao?Quả nhiên là quà trên trời rớt xuống, Thời Miên thậm chí hoài nghi có phải thôn trưởng có ý tốt nên mới đưa phó bản này cho cô không.“Vậy anh có biết đào mỏ không?” Thời Miên hỏi.“Biết, tôi đào mỏ là giỏi nhất cái núi này đó.” Gã to xác bỗng nhiên kiêu ngạo.“Đừng có manh động, ngồi xổm xuống.” Thời Miên giữ hắn lại hỏi thêm vài vấn đề, bảo hắn dẫn mình đến chỗ đào mỏ.Lực chiến của đại vương trên núi này không rõ là bao nhiêu, Thời Miên quyết định có cơ hội sẽ solo với hắn, chỉ là trước khi đánh nhau có thể mang một ít đồ về trước.Áp gã to xác đến nơi, Thời Miên bảo hắn đào.“Thấy cái rương này không? Hôm nay không đào đầy rương thì không được về.” Thời Miên vừa hỏi xong, vị trí ba người còn lại trên núi cách khá xa đây, NPC trừ phi có tình huống đặc biệt thì không thể rời khỏi vị trí của mình, cho nên hiện tại cô rất an toàn.