Lúc Tiêu Vu ra khỏi Long Kiền Cung của hoàng đế thì trời đã xế chiều. Phía chân trời rực rỡ các đám mây ngũ sắc. Diễm lệ mà chói mắt. Nhưng tâm trạng ai đó không vì cảnh đẹp trước mắt mà hào hứng lên. Mặc dù vừa xong tiểu hoàng đế có kéo kéo tay y, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu thúc người đừng nghĩ nhiều, cho dù tất cả người trong thiên hạ này đều bỏ người đi, trẫm cũng sẽ không bao giờ rời xa người." Nhưng câu nói này cũng chỉ có thể an ủi nhất thời thôi. Y biết đứa nhỏ Tiêu Ngôn này quý y. Các ca ca đều mất sớm, đại ca Tiêu Ngôn chỉ để lại cho nó một cây độc miêu miêu. Hai thúc cháu sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm rồi. Cho dù đứa nhỏ vì chính trị nên không thể thường xuyên ở bên y mà dây phân với nước tiểu chỗ y , nhưng về mặt tinh thần thì việc y vừa làm cha lẫn làm mẹ của nó cũng là sự thật. Cũng chỉ có đứa nhỏ này là không sợ cái mệnh thiên sát cô tinh của y. "Aiiiiiiiii" Nghĩ đến cái mệnh của mình, Tiêu vương gia không khỏi lại than một tiếng. Lết từng bước từng bước xuống…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...