Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa điện, Diêm Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi chân trời. Trăng tàn đã lặn, mây đêm tạm dừng. Nơi đây đã là phía đông nhất của hoàng cung, lẽ ra là nơi sớm nhất có thể nhìn thấy mặt trời nhưng hôm nay trời lại u ám mãi không thấy ánh sáng, có lẽ là sắp mưa rồi. Mỗi trận mưa thu là một trận lạnh, cũng chẳng trách gần đây chứng đau đầu của Vệ Sóc lại tái phát dữ dội hơn. Mỗi khi thân thể thái tử điện hạ không khỏe, ngài lại càng khó chiều hơn bình thường, vì vậy cứ mỗi độ thu về, cuộc sống của nàng cũng luôn khó khăn hơn một chút. Diêm Vũ không biết đang nghĩ gì, cứ ngẩn người nhìn về phía xa xăm. Mọi người trong Đông Cung từ lâu đã bị Vệ Sóc dạy dỗ nghiêm túc, cẩn thận, không bao giờ nói nhiều, vì vậy cũng không ai lên tiếng thúc giục hay hỏi han, chỉ lặng lẽ nhìn Diêm Vũ thẫn thờ. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh trắng, hòa mình vào buổi sớm thu ấm áp cùng sắc điệu ấy, tựa như men trên gốm Thiên Thanh. Có lẽ vì quá lâu quên chớp mắt nên mắt thấy hơi cay,…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...