1. Tần Vọng là một người rất thích “tác động vật lý”. Anh ấy thích bóp eo tôi khi hôn. Khi làm bài tập, anh ấy thích nắm tay tôi. Thậm chí khi dạy tôi học, anh ấy còn yêu cầu tôi ngồi trên đùi anh ấy. Dù cho anh ấy có nhiều danh hiệu như "Thủ khoa toàn tỉnh", "Siêu trí tuệ" v.v. Cũng không thể che đậy được sự thật rằng anh ấy rất b/i/ế/n t/h/á/i. Sau này, tôi sợ cái sự b/i/ế/n t/h/á/i của anh ấy đến phát khiếp. Ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi liền chặn anh ấy ngay lập tức. Tôi tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Không ngờ vào ngày khai giảng, chúng tôi lại gặp nhau. Thậm chí tình huống còn có chút rắc rối. "Tên." Lúc này, trong tay Tần Vọng đang cầm một cuốn sổ điểm danh, mặt không cảm xúc đứng ở cửa. Tận tâm ghi chép những người đến muộn. Phong thái của anh ấy chẳng khác gì giám thị cấp ba. Tôi không ngờ buổi học đầu tiên đã bị anh ấy bắt gặp đến muộn. Người này không phải ai khác, chính là bạn trai cũ một năm của tôi! Tôi không muốn vừa khai giảng đã bị…
Chương 5: Bonus: Nội dung của bức thư
Sau Khi Đỗ Bắc Đại Tôi Chạy RồiTác giả: Đinh Thập Tam/丁十三Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tần Vọng là một người rất thích “tác động vật lý”. Anh ấy thích bóp eo tôi khi hôn. Khi làm bài tập, anh ấy thích nắm tay tôi. Thậm chí khi dạy tôi học, anh ấy còn yêu cầu tôi ngồi trên đùi anh ấy. Dù cho anh ấy có nhiều danh hiệu như "Thủ khoa toàn tỉnh", "Siêu trí tuệ" v.v. Cũng không thể che đậy được sự thật rằng anh ấy rất b/i/ế/n t/h/á/i. Sau này, tôi sợ cái sự b/i/ế/n t/h/á/i của anh ấy đến phát khiếp. Ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi liền chặn anh ấy ngay lập tức. Tôi tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Không ngờ vào ngày khai giảng, chúng tôi lại gặp nhau. Thậm chí tình huống còn có chút rắc rối. "Tên." Lúc này, trong tay Tần Vọng đang cầm một cuốn sổ điểm danh, mặt không cảm xúc đứng ở cửa. Tận tâm ghi chép những người đến muộn. Phong thái của anh ấy chẳng khác gì giám thị cấp ba. Tôi không ngờ buổi học đầu tiên đã bị anh ấy bắt gặp đến muộn. Người này không phải ai khác, chính là bạn trai cũ một năm của tôi! Tôi không muốn vừa khai giảng đã bị… Thư gửi Tần VọngThân gửi Tần Vọng,Từ trước đến giờ, em luôn trưởng thành trong sự áp đặt.Bố mẹ em không quan tâm đ ến thành tích của em, không quan tâm đ ến sự phát triển của em, mọi tài nguyên trong gia đình đều hướng về người chị thông minhhơn của em.Vì vậy, em nghĩ rằng cuộc đời này của mình cũng sẽ chẳng có gì nổi bật.Tương lai của em, thậm chí sẽ phải dựa vào chị gái để có cuộc sống tốt, giống như bố mẹ vậy.Trước khi gặp anh vào năm lớp 12, mục tiêu của em chỉ là thi đỗ một trường đại học càng xa nhà càng tốt.Em chỉ muốn thoát khỏi họ, để trải nghiệm thế giới bên ngoài.Nhưng sau đó anh nói với em rằng, nếu mục tiêu và tầm nhìn của em chỉ dừng lại ở việc vào được một trường đại học bất kỳ, thì em sẽ không bao giờ thành công.Vì vậy, em đã chọn Bắc Đại. Một mục tiêu mà lúc đó tất cả mọi người đều cho là xa vời đến mức nực cười.Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm nói với em, con người cần phải thực tế.Kết quả học tập của em nếu có thể vào được trường 211, thì đã được coi là vượt trội rồi.Nhưng chỉ có anh kiên định nói với em rằng, cách ta nhìn nhận bản thân sẽ là cách thế giới nhìn nhận ta.Chỉ cần em tin rằng mình có thể thành công, thì anh nhất định sẽ giúp em thực hiện điều đó.Cuối cùng, em đã thực sự làm được. Trở thành “ngựa ô” trong mắt thầy cô, trở thành tấm gương sáng cho các em học sinh noi theo.Tần Vọng, em rất biết ơn anh. Anh như một tia sáng chiếu sáng cuộc đời em vậy.Cũng nhờ có anh, em trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.Lần đó, khi quyết định đi dạy học, anh hỏi em có lý do gì mà em nhất định phải đi.Thực ra, đây chính là lý do, em muốn trở thành một người dẫn đường.Có thể em không có năng lực như anh, để đưa học sinh vào những trường đại học hàng đầu.Nhưng ít nhất em có thể cho những đứa trẻ tự ti giống em biết rằng, bầu trời đầy sao, ánh đèn neon lấp lánh, chúng không tỏa sáng vì ai cả.Nhưng sự tồn tại của chúng tự thân đã là điều tuyệt vời rồi.Yêu anh,Thư Nhan.
Thư gửi Tần Vọng
Thân gửi Tần Vọng,
Từ trước đến giờ, em luôn trưởng thành trong sự áp đặt.
Bố mẹ em không quan tâm đ ến thành tích của em, không quan tâm đ ến sự phát triển của em, mọi tài nguyên trong gia đình đều hướng về người chị thông minh
hơn của em.
Vì vậy, em nghĩ rằng cuộc đời này của mình cũng sẽ chẳng có gì nổi bật.
Tương lai của em, thậm chí sẽ phải dựa vào chị gái để có cuộc sống tốt, giống như bố mẹ vậy.
Trước khi gặp anh vào năm lớp 12, mục tiêu của em chỉ là thi đỗ một trường đại học càng xa nhà càng tốt.
Em chỉ muốn thoát khỏi họ, để trải nghiệm thế giới bên ngoài.
Nhưng sau đó anh nói với em rằng, nếu mục tiêu và tầm nhìn của em chỉ dừng lại ở việc vào được một trường đại học bất kỳ, thì em sẽ không bao giờ thành công.
Vì vậy, em đã chọn Bắc Đại. Một mục tiêu mà lúc đó tất cả mọi người đều cho là xa vời đến mức nực cười.
Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm nói với em, con người cần phải thực tế.
Kết quả học tập của em nếu có thể vào được trường 211, thì đã được coi là vượt trội rồi.
Nhưng chỉ có anh kiên định nói với em rằng, cách ta nhìn nhận bản thân sẽ là cách thế giới nhìn nhận ta.
Chỉ cần em tin rằng mình có thể thành công, thì anh nhất định sẽ giúp em thực hiện điều đó.
Cuối cùng, em đã thực sự làm được. Trở thành “ngựa ô” trong mắt thầy cô, trở thành tấm gương sáng cho các em học sinh noi theo.
Tần Vọng, em rất biết ơn anh. Anh như một tia sáng chiếu sáng cuộc đời em vậy.
Cũng nhờ có anh, em trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Lần đó, khi quyết định đi dạy học, anh hỏi em có lý do gì mà em nhất định phải đi.
Thực ra, đây chính là lý do, em muốn trở thành một người dẫn đường.
Có thể em không có năng lực như anh, để đưa học sinh vào những trường đại học hàng đầu.
Nhưng ít nhất em có thể cho những đứa trẻ tự ti giống em biết rằng, bầu trời đầy sao, ánh đèn neon lấp lánh, chúng không tỏa sáng vì ai cả.
Nhưng sự tồn tại của chúng tự thân đã là điều tuyệt vời rồi.
Yêu anh,
Thư Nhan.
Sau Khi Đỗ Bắc Đại Tôi Chạy RồiTác giả: Đinh Thập Tam/丁十三Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tần Vọng là một người rất thích “tác động vật lý”. Anh ấy thích bóp eo tôi khi hôn. Khi làm bài tập, anh ấy thích nắm tay tôi. Thậm chí khi dạy tôi học, anh ấy còn yêu cầu tôi ngồi trên đùi anh ấy. Dù cho anh ấy có nhiều danh hiệu như "Thủ khoa toàn tỉnh", "Siêu trí tuệ" v.v. Cũng không thể che đậy được sự thật rằng anh ấy rất b/i/ế/n t/h/á/i. Sau này, tôi sợ cái sự b/i/ế/n t/h/á/i của anh ấy đến phát khiếp. Ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi liền chặn anh ấy ngay lập tức. Tôi tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Không ngờ vào ngày khai giảng, chúng tôi lại gặp nhau. Thậm chí tình huống còn có chút rắc rối. "Tên." Lúc này, trong tay Tần Vọng đang cầm một cuốn sổ điểm danh, mặt không cảm xúc đứng ở cửa. Tận tâm ghi chép những người đến muộn. Phong thái của anh ấy chẳng khác gì giám thị cấp ba. Tôi không ngờ buổi học đầu tiên đã bị anh ấy bắt gặp đến muộn. Người này không phải ai khác, chính là bạn trai cũ một năm của tôi! Tôi không muốn vừa khai giảng đã bị… Thư gửi Tần VọngThân gửi Tần Vọng,Từ trước đến giờ, em luôn trưởng thành trong sự áp đặt.Bố mẹ em không quan tâm đ ến thành tích của em, không quan tâm đ ến sự phát triển của em, mọi tài nguyên trong gia đình đều hướng về người chị thông minhhơn của em.Vì vậy, em nghĩ rằng cuộc đời này của mình cũng sẽ chẳng có gì nổi bật.Tương lai của em, thậm chí sẽ phải dựa vào chị gái để có cuộc sống tốt, giống như bố mẹ vậy.Trước khi gặp anh vào năm lớp 12, mục tiêu của em chỉ là thi đỗ một trường đại học càng xa nhà càng tốt.Em chỉ muốn thoát khỏi họ, để trải nghiệm thế giới bên ngoài.Nhưng sau đó anh nói với em rằng, nếu mục tiêu và tầm nhìn của em chỉ dừng lại ở việc vào được một trường đại học bất kỳ, thì em sẽ không bao giờ thành công.Vì vậy, em đã chọn Bắc Đại. Một mục tiêu mà lúc đó tất cả mọi người đều cho là xa vời đến mức nực cười.Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm nói với em, con người cần phải thực tế.Kết quả học tập của em nếu có thể vào được trường 211, thì đã được coi là vượt trội rồi.Nhưng chỉ có anh kiên định nói với em rằng, cách ta nhìn nhận bản thân sẽ là cách thế giới nhìn nhận ta.Chỉ cần em tin rằng mình có thể thành công, thì anh nhất định sẽ giúp em thực hiện điều đó.Cuối cùng, em đã thực sự làm được. Trở thành “ngựa ô” trong mắt thầy cô, trở thành tấm gương sáng cho các em học sinh noi theo.Tần Vọng, em rất biết ơn anh. Anh như một tia sáng chiếu sáng cuộc đời em vậy.Cũng nhờ có anh, em trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.Lần đó, khi quyết định đi dạy học, anh hỏi em có lý do gì mà em nhất định phải đi.Thực ra, đây chính là lý do, em muốn trở thành một người dẫn đường.Có thể em không có năng lực như anh, để đưa học sinh vào những trường đại học hàng đầu.Nhưng ít nhất em có thể cho những đứa trẻ tự ti giống em biết rằng, bầu trời đầy sao, ánh đèn neon lấp lánh, chúng không tỏa sáng vì ai cả.Nhưng sự tồn tại của chúng tự thân đã là điều tuyệt vời rồi.Yêu anh,Thư Nhan.