“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 306: Chương 306
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… "Cháu là bạn học cấp ba của cô ấy. Mọi người đang chuẩn bị tổ chức họp lớp, cháu đến tìm cô ấy nhưng không ai ở nhà. Chúng cháu đều không biết cô ấy xuống nông thôn đã quay về hay chưa. Các bà có biết không?" Nhị Cẩu Tử cười trả lời."Ồ, không trở về đâu. Chắc là sẽ không trở về nữa.""Đúng vậy, nhà bọn họ đối xử với con gái lớn không tốt lắm, trọng nam khinh nữ. Con gái xuống nông thôn mà không có đồng nào. Hôm con bé xuống nông thôn, hai mắt đỏ hoe, thật đau lòng "Mấy bà cụ, bà một câu, tôi một câu, không cần Nhị Cẩu hỏi, liền nói ra toàn bộ."Vậy thôi, nếu cô ấy đã không về thì thôi vậy, cảm ơn các bà."Lần này Nhị Cẩu đã thực sự tin rằng Trương Hồng Châu không về nhà, dựa theo những gì mà bà cụ kể lại và thái độ của gia đình họ Trương ngày hôm qua, rõ ràng Trường Hồng Châu sống trong ngôi nhà này không hề dễ dàng gì, chẳng trách cô ấy không muốn trở về.Nhị Cẩu lặng lẽ trở về nhà nghỉ, khi nhìn thấy giờ trả phòng đã gần đến mà vẫn không tìm thấy Trương Hồng Châu.Nhị Cẩu quyết định nghe lời mẹ, trở về quê tìm một người vợ khác. Và thế là, Nhị Cẩu xách túi hành lý, bước chân lên con đường trở về quê nhà.Nhà họ Ngô, từ mấy năm trước, kể từ khi xưởng trưởng Ngô cảnh cáo Lưu Thải Hồng, bà ta đã hoàn toàn thành thật.Ở nhà họ Ngô, ăn uống đầy đủ, sống cũng thoải mái, mỗi tuần còn có thể mang đồ ăn ngon về cho con gái.Lưu Thải Hồng hy vọng bà cụ sẽ sống lâu thêm chút nữa, nếu bà cụ c.h.ế.t thì công việc này của bà ta cũng mất đi.Sức khỏe của bà cụ thực sự là ngày càng kém, bây giờ thì cơ bản chỉ ngồi xem tivi, nằm nghe radio, tinh thần cũng không còn minh mẫn, chân tay không còn linh hoạt nữa.Hôm nay là chủ nhật, nhà họ Ngô có khách đến chơi, Lưu Thải Hồng nấu mười món ăn, vẫn còn thừa lại khá nhiều thức ăn.Cơm nước xong, xưởng trưởng Ngô và vợ lên lầu chơi bài với khách, bà cụ ngồi xem tivi.Lưu Thải Hồng gói một phần thức ăn thừa cho vào hộp cơm, chuẩn bị lát nữa mang về cho Vương Mộng Mộng ăn."Bà ơi, cháu về nhà một lát, trước bữa tối sẽ quay lại."Lưu Thải Hồng dọn dẹp xong nhà bếp liền chào bà cụ một tiếng, sợ rằng bà lão không biết mình đi đâu, lát nữa lại gọi mình.Bà cụ gật đầu, "Còn nhiều thức ăn đấy, mang một ít về cho con gái ăn."Bà cụ biết Lưu Thải Hồng thường mang thức ăn thừa về cho con gái ăn.Mấy năm nay, Lưu Thải Hồng chăm sóc cho bà rất chu đáo, bà cụ cũng thích bà ta, thường xuyên bảo bà ta mang thịt cá về cho Vương Mộng Mộng ăn."Cảm ơn bà lão."Mức lương hiện tại Lưu Thải Hồng là ba mươi đồng, có lẽ cuối năm còn được tăng thêm, cho nên Lưu Thải Hồng rất quý trọng công việc này.Lưu Thái Hồng vui vẻ mang thịt cá về nhà, cầm chìa khóa mở cửa phòng trọ ra, liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.Lưu Thải Hồng và người đàn ông đó nhìn nhau."Cậu là ai?" Lưu Thải Hồng cảnh giác."Mẹ, mẹ về rồi, tốt quá, bọn con vẫn chưa ăn cơm, mẹ nấu cho bọn con ăn đi, đây là bạn trai của con, Đại Hổ."Vương Mộng Mộng đang cầm một cọng hành, chuẩn bị nấu mì ăn, may mà mẹ về rồi, có đồ ăn ngon rồi."Bạn trai của con?"Lưu Thải Hồng còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Vương Mộng Mộng đẩy vào phòng bếp.Lưu Thải Hồng nhìn đồng hồ đã hơn một giờ, thương con gái vẫn chưa ăn cơm nên quyết định nấu cơm trước đã.Trong lòng Lưu Thải Hồng có chút ích kỷ, từ nhà họ Ngô mang về ba món thịt, nhưng bà ta chỉ mở hộp có món giò heo để cho vào nồi mì.Những món còn lại để dành cho Mộng Mộng ăn vào buổi tối, còn cái tên Đại Hổ kia, nhìn là biết không có tiền.Bà ta tuyệt đối không đồng ý cho hai người đến với nhau.
"Cháu là bạn học cấp ba của cô ấy. Mọi người đang chuẩn bị tổ chức họp lớp, cháu đến tìm cô ấy nhưng không ai ở nhà. Chúng cháu đều không biết cô ấy xuống nông thôn đã quay về hay chưa. Các bà có biết không?" Nhị Cẩu Tử cười trả lời.
"Ồ, không trở về đâu. Chắc là sẽ không trở về nữa."
"Đúng vậy, nhà bọn họ đối xử với con gái lớn không tốt lắm, trọng nam khinh nữ. Con gái xuống nông thôn mà không có đồng nào. Hôm con bé xuống nông thôn, hai mắt đỏ hoe, thật đau lòng "
Mấy bà cụ, bà một câu, tôi một câu, không cần Nhị Cẩu hỏi, liền nói ra toàn bộ.
"Vậy thôi, nếu cô ấy đã không về thì thôi vậy, cảm ơn các bà."
Lần này Nhị Cẩu đã thực sự tin rằng Trương Hồng Châu không về nhà, dựa theo những gì mà bà cụ kể lại và thái độ của gia đình họ Trương ngày hôm qua, rõ ràng Trường Hồng Châu sống trong ngôi nhà này không hề dễ dàng gì, chẳng trách cô ấy không muốn trở về.
Nhị Cẩu lặng lẽ trở về nhà nghỉ, khi nhìn thấy giờ trả phòng đã gần đến mà vẫn không tìm thấy Trương Hồng Châu.
Nhị Cẩu quyết định nghe lời mẹ, trở về quê tìm một người vợ khác. Và thế là, Nhị Cẩu xách túi hành lý, bước chân lên con đường trở về quê nhà.
Nhà họ Ngô, từ mấy năm trước, kể từ khi xưởng trưởng Ngô cảnh cáo Lưu Thải Hồng, bà ta đã hoàn toàn thành thật.
Ở nhà họ Ngô, ăn uống đầy đủ, sống cũng thoải mái, mỗi tuần còn có thể mang đồ ăn ngon về cho con gái.
Lưu Thải Hồng hy vọng bà cụ sẽ sống lâu thêm chút nữa, nếu bà cụ c.h.ế.t thì công việc này của bà ta cũng mất đi.
Sức khỏe của bà cụ thực sự là ngày càng kém, bây giờ thì cơ bản chỉ ngồi xem tivi, nằm nghe radio, tinh thần cũng không còn minh mẫn, chân tay không còn linh hoạt nữa.
Hôm nay là chủ nhật, nhà họ Ngô có khách đến chơi, Lưu Thải Hồng nấu mười món ăn, vẫn còn thừa lại khá nhiều thức ăn.
Cơm nước xong, xưởng trưởng Ngô và vợ lên lầu chơi bài với khách, bà cụ ngồi xem tivi.
Lưu Thải Hồng gói một phần thức ăn thừa cho vào hộp cơm, chuẩn bị lát nữa mang về cho Vương Mộng Mộng ăn.
"Bà ơi, cháu về nhà một lát, trước bữa tối sẽ quay lại."
Lưu Thải Hồng dọn dẹp xong nhà bếp liền chào bà cụ một tiếng, sợ rằng bà lão không biết mình đi đâu, lát nữa lại gọi mình.
Bà cụ gật đầu, "Còn nhiều thức ăn đấy, mang một ít về cho con gái ăn."
Bà cụ biết Lưu Thải Hồng thường mang thức ăn thừa về cho con gái ăn.
Mấy năm nay, Lưu Thải Hồng chăm sóc cho bà rất chu đáo, bà cụ cũng thích bà ta, thường xuyên bảo bà ta mang thịt cá về cho Vương Mộng Mộng ăn.
"Cảm ơn bà lão."
Mức lương hiện tại Lưu Thải Hồng là ba mươi đồng, có lẽ cuối năm còn được tăng thêm, cho nên Lưu Thải Hồng rất quý trọng công việc này.
Lưu Thái Hồng vui vẻ mang thịt cá về nhà, cầm chìa khóa mở cửa phòng trọ ra, liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Lưu Thải Hồng và người đàn ông đó nhìn nhau.
"Cậu là ai?" Lưu Thải Hồng cảnh giác.
"Mẹ, mẹ về rồi, tốt quá, bọn con vẫn chưa ăn cơm, mẹ nấu cho bọn con ăn đi, đây là bạn trai của con, Đại Hổ."
Vương Mộng Mộng đang cầm một cọng hành, chuẩn bị nấu mì ăn, may mà mẹ về rồi, có đồ ăn ngon rồi.
"Bạn trai của con?"
Lưu Thải Hồng còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Vương Mộng Mộng đẩy vào phòng bếp.
Lưu Thải Hồng nhìn đồng hồ đã hơn một giờ, thương con gái vẫn chưa ăn cơm nên quyết định nấu cơm trước đã.
Trong lòng Lưu Thải Hồng có chút ích kỷ, từ nhà họ Ngô mang về ba món thịt, nhưng bà ta chỉ mở hộp có món giò heo để cho vào nồi mì.
Những món còn lại để dành cho Mộng Mộng ăn vào buổi tối, còn cái tên Đại Hổ kia, nhìn là biết không có tiền.
Bà ta tuyệt đối không đồng ý cho hai người đến với nhau.
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… "Cháu là bạn học cấp ba của cô ấy. Mọi người đang chuẩn bị tổ chức họp lớp, cháu đến tìm cô ấy nhưng không ai ở nhà. Chúng cháu đều không biết cô ấy xuống nông thôn đã quay về hay chưa. Các bà có biết không?" Nhị Cẩu Tử cười trả lời."Ồ, không trở về đâu. Chắc là sẽ không trở về nữa.""Đúng vậy, nhà bọn họ đối xử với con gái lớn không tốt lắm, trọng nam khinh nữ. Con gái xuống nông thôn mà không có đồng nào. Hôm con bé xuống nông thôn, hai mắt đỏ hoe, thật đau lòng "Mấy bà cụ, bà một câu, tôi một câu, không cần Nhị Cẩu hỏi, liền nói ra toàn bộ."Vậy thôi, nếu cô ấy đã không về thì thôi vậy, cảm ơn các bà."Lần này Nhị Cẩu đã thực sự tin rằng Trương Hồng Châu không về nhà, dựa theo những gì mà bà cụ kể lại và thái độ của gia đình họ Trương ngày hôm qua, rõ ràng Trường Hồng Châu sống trong ngôi nhà này không hề dễ dàng gì, chẳng trách cô ấy không muốn trở về.Nhị Cẩu lặng lẽ trở về nhà nghỉ, khi nhìn thấy giờ trả phòng đã gần đến mà vẫn không tìm thấy Trương Hồng Châu.Nhị Cẩu quyết định nghe lời mẹ, trở về quê tìm một người vợ khác. Và thế là, Nhị Cẩu xách túi hành lý, bước chân lên con đường trở về quê nhà.Nhà họ Ngô, từ mấy năm trước, kể từ khi xưởng trưởng Ngô cảnh cáo Lưu Thải Hồng, bà ta đã hoàn toàn thành thật.Ở nhà họ Ngô, ăn uống đầy đủ, sống cũng thoải mái, mỗi tuần còn có thể mang đồ ăn ngon về cho con gái.Lưu Thải Hồng hy vọng bà cụ sẽ sống lâu thêm chút nữa, nếu bà cụ c.h.ế.t thì công việc này của bà ta cũng mất đi.Sức khỏe của bà cụ thực sự là ngày càng kém, bây giờ thì cơ bản chỉ ngồi xem tivi, nằm nghe radio, tinh thần cũng không còn minh mẫn, chân tay không còn linh hoạt nữa.Hôm nay là chủ nhật, nhà họ Ngô có khách đến chơi, Lưu Thải Hồng nấu mười món ăn, vẫn còn thừa lại khá nhiều thức ăn.Cơm nước xong, xưởng trưởng Ngô và vợ lên lầu chơi bài với khách, bà cụ ngồi xem tivi.Lưu Thải Hồng gói một phần thức ăn thừa cho vào hộp cơm, chuẩn bị lát nữa mang về cho Vương Mộng Mộng ăn."Bà ơi, cháu về nhà một lát, trước bữa tối sẽ quay lại."Lưu Thải Hồng dọn dẹp xong nhà bếp liền chào bà cụ một tiếng, sợ rằng bà lão không biết mình đi đâu, lát nữa lại gọi mình.Bà cụ gật đầu, "Còn nhiều thức ăn đấy, mang một ít về cho con gái ăn."Bà cụ biết Lưu Thải Hồng thường mang thức ăn thừa về cho con gái ăn.Mấy năm nay, Lưu Thải Hồng chăm sóc cho bà rất chu đáo, bà cụ cũng thích bà ta, thường xuyên bảo bà ta mang thịt cá về cho Vương Mộng Mộng ăn."Cảm ơn bà lão."Mức lương hiện tại Lưu Thải Hồng là ba mươi đồng, có lẽ cuối năm còn được tăng thêm, cho nên Lưu Thải Hồng rất quý trọng công việc này.Lưu Thái Hồng vui vẻ mang thịt cá về nhà, cầm chìa khóa mở cửa phòng trọ ra, liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.Lưu Thải Hồng và người đàn ông đó nhìn nhau."Cậu là ai?" Lưu Thải Hồng cảnh giác."Mẹ, mẹ về rồi, tốt quá, bọn con vẫn chưa ăn cơm, mẹ nấu cho bọn con ăn đi, đây là bạn trai của con, Đại Hổ."Vương Mộng Mộng đang cầm một cọng hành, chuẩn bị nấu mì ăn, may mà mẹ về rồi, có đồ ăn ngon rồi."Bạn trai của con?"Lưu Thải Hồng còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Vương Mộng Mộng đẩy vào phòng bếp.Lưu Thải Hồng nhìn đồng hồ đã hơn một giờ, thương con gái vẫn chưa ăn cơm nên quyết định nấu cơm trước đã.Trong lòng Lưu Thải Hồng có chút ích kỷ, từ nhà họ Ngô mang về ba món thịt, nhưng bà ta chỉ mở hộp có món giò heo để cho vào nồi mì.Những món còn lại để dành cho Mộng Mộng ăn vào buổi tối, còn cái tên Đại Hổ kia, nhìn là biết không có tiền.Bà ta tuyệt đối không đồng ý cho hai người đến với nhau.