“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 307: Chương 307
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Lưu Thải Hồng vừa nghĩ vừa nấu mì, rất nhanh đã xong, tổng cộng có năm miếng giò heo, Lưu Thải Hồng mang ba miếng giò heo cho con gái, còn bát có hai miếng giò heo thì bưng cho Đại Hổ."Anh Đại Hổ, miếng này nhiều thịt hơn, anh ăn đi."Vương Mộng Mộng gắp miếng thịt lớn nhất trong bát mình bỏ vào bát Đại Hổ.Lửa trong mắt Lưu Thải Hồng sắp bay ra, con gái ngốc nghếch của bà, sao lại đối xử tốt với gã đàn ông vô dụng này như vậy chứ.Đại Hổ chải tóc kiểu ba bảy, còn vuốt keo bóng bẩy, khiến Vương Mộng Mộng mê mẩn đến mức không còn biết trời đất.Đại Hổ nhìn ra được Lưu Thải Hồng không vui, vì miếng cơm lâu dài này, anh ta quyết tâm phải liều mạng."Mộng Mộng, dạo này em gầy đi nhiều rồi, em phải ăn nhiều hơn mới được." Đại Hổ dịu dàng trả lại miếng giò heo cho cô.Vương Mộng Mộng nghe Đại Hổ nói vậy, Vương Mộng Mộng có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, cô cứ ngỡ mình thật sự đã gầy đi.Lưu Thải Hồng nhìn chằm chằm hai người ăn xong mì.Ăn xong Đại Hổ đứng dậy chào."Dì ơi, dì nấu mì ngon lắm, làm phiền dì rồi. Mộng Mộng, anh về trước nhé, dì khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến, em ở lại trò chuyện với dì nhé.""Anh Đại Hổ, sao anh về sớm thế?"Vương Mông Mông đứng dây tiễn Đại Hổ ra cửa. trong mắt tràn đầy sự lưu luyến.Lưu Thải Hồng nghe Đại Hồ nói xong, gật đầu mà không giữ lại.Sau khi Đại Hổ đi rồi, Vương Mộng Mộng quay lại trách móc Lưu Thải Hồng."Mẹ, mẹ nhìn lại thái độ của mẹ xem, chẳng nhiệt tình chút nào, mẹ làm người ta sợ mà bỏ chạy rồi!"Vương Mộng Mộng tức tối ngồi xuống sofa."Nhiệt tình? Mẹ hỏi con, hắn ta có gì đáng để mẹ phải nhiệt tình? Hắn có nhà hay có xe không, hay là hắn ta có tiền?"Lưu Thải Hồng không ngờ con gái lại nói mình như vậy."Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ? Bọn con thật lòng yêu nhau, ngoài mẹ ra, anh ấy là người đối xử với con tốt nhất. Không có nhà thì sao, không phải bây giờ chúng ta cũng đang thuê nhà sao."Vương Mộng Mộng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được đàn ông theo đuổi, đây là lần *****ên có người theo đuổi nên Vương Mộng Mộng rất trân trọng."Đứa ngốc, mẹ của con dù là tái hôn cũng lấy được một người có công việc ổn định, có nhà. Mẹ hỏi con, Đại Hổ đang làm việc ở đâu, lương một tháng được bao nhiêu tiền?"Lưu Thải Hồng luôn có mắt nhìn người, người đàn ông bà chọn kết hôn luôn tốt hơn người trước."Anh ấy... anh ấy đang làm ở nhà máy da bên cạnh con, hình như lương một tháng khoảng hơn hai mươi đồng." Vương Mộng Mộng ấp úng trả lời."Hơn hai mươi đồng thì tính là gì? Con hiện giờ một tháng cũng được hai mươi đồng rồi đấy."Lưu Thải Hồng nói trúng tim đen, mặc dù Vương Mộng Mộng chỉ là công nhân tạm thời, nhưng làm việc được vài năm, hiện tại đã có mức lương hai mươi đồng rồi."Mẹ, anh ấy đối xử với con rất tốt, con không muốn chia tay với anh ấy."Lần *****ên Vương Mộng Mộng trải qua cảm giác yêu đương, nên vô cùng say đắm."Vậy mẹ hỏi con, hắn ta có từng mời con đi ăn, hay đi xem phim không?" Lưu Thải Hồng bắt đầu truy vấn."Có..."Vương Mộng Mộng không dám nói rằng mỗi lần đi ăn đều là cô trả tiền, vì Đại Hổ luôn nói quên mang theo ví.Hôm nay cũng vậy, Đại Hổ rủ ra ngoài ăn cơm nhưng Vương Mộng Mộng cũng không còn tiền nên đành về nhà ăn cơm."Con gái, con nghe lời mẹ được không? Mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông có tiền, để con suốt đời này không phải lo lắng về chuyện ăn uống. Ngày mai, Mẹ sẽ bắt đầu tìm cho con."Lưu Thải Hồng bắt đầu thấy lo lắng, đây là hạnh phúc cả đời của con gái bà, tuyệt đối không thể chôn vùi vào tay tên lười biếng này được.Vương Mộng Mộng không nói gì, trong lòng cũng có chút phân vân, không biết có nên nghe lời mẹ đi xem mắt hay không. Không lấy người có tiền thì không có hạnh phúc sao?
Lưu Thải Hồng vừa nghĩ vừa nấu mì, rất nhanh đã xong, tổng cộng có năm miếng giò heo, Lưu Thải Hồng mang ba miếng giò heo cho con gái, còn bát có hai miếng giò heo thì bưng cho Đại Hổ.
"Anh Đại Hổ, miếng này nhiều thịt hơn, anh ăn đi."
Vương Mộng Mộng gắp miếng thịt lớn nhất trong bát mình bỏ vào bát Đại Hổ.
Lửa trong mắt Lưu Thải Hồng sắp bay ra, con gái ngốc nghếch của bà, sao lại đối xử tốt với gã đàn ông vô dụng này như vậy chứ.
Đại Hổ chải tóc kiểu ba bảy, còn vuốt keo bóng bẩy, khiến Vương Mộng Mộng mê mẩn đến mức không còn biết trời đất.
Đại Hổ nhìn ra được Lưu Thải Hồng không vui, vì miếng cơm lâu dài này, anh ta quyết tâm phải liều mạng.
"Mộng Mộng, dạo này em gầy đi nhiều rồi, em phải ăn nhiều hơn mới được." Đại Hổ dịu dàng trả lại miếng giò heo cho cô.
Vương Mộng Mộng nghe Đại Hổ nói vậy, Vương Mộng Mộng có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, cô cứ ngỡ mình thật sự đã gầy đi.
Lưu Thải Hồng nhìn chằm chằm hai người ăn xong mì.
Ăn xong Đại Hổ đứng dậy chào.
"Dì ơi, dì nấu mì ngon lắm, làm phiền dì rồi. Mộng Mộng, anh về trước nhé, dì khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến, em ở lại trò chuyện với dì nhé."
"Anh Đại Hổ, sao anh về sớm thế?"
Vương Mông Mông đứng dây tiễn Đại Hổ ra cửa. trong mắt tràn đầy sự lưu luyến.
Lưu Thải Hồng nghe Đại Hồ nói xong, gật đầu mà không giữ lại.
Sau khi Đại Hổ đi rồi, Vương Mộng Mộng quay lại trách móc Lưu Thải Hồng.
"Mẹ, mẹ nhìn lại thái độ của mẹ xem, chẳng nhiệt tình chút nào, mẹ làm người ta sợ mà bỏ chạy rồi!"
Vương Mộng Mộng tức tối ngồi xuống sofa.
"Nhiệt tình? Mẹ hỏi con, hắn ta có gì đáng để mẹ phải nhiệt tình? Hắn có nhà hay có xe không, hay là hắn ta có tiền?"
Lưu Thải Hồng không ngờ con gái lại nói mình như vậy.
"Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ? Bọn con thật lòng yêu nhau, ngoài mẹ ra, anh ấy là người đối xử với con tốt nhất. Không có nhà thì sao, không phải bây giờ chúng ta cũng đang thuê nhà sao."
Vương Mộng Mộng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được đàn ông theo đuổi, đây là lần *****ên có người theo đuổi nên Vương Mộng Mộng rất trân trọng.
"Đứa ngốc, mẹ của con dù là tái hôn cũng lấy được một người có công việc ổn định, có nhà. Mẹ hỏi con, Đại Hổ đang làm việc ở đâu, lương một tháng được bao nhiêu tiền?"
Lưu Thải Hồng luôn có mắt nhìn người, người đàn ông bà chọn kết hôn luôn tốt hơn người trước.
"Anh ấy... anh ấy đang làm ở nhà máy da bên cạnh con, hình như lương một tháng khoảng hơn hai mươi đồng." Vương Mộng Mộng ấp úng trả lời.
"Hơn hai mươi đồng thì tính là gì? Con hiện giờ một tháng cũng được hai mươi đồng rồi đấy."
Lưu Thải Hồng nói trúng tim đen, mặc dù Vương Mộng Mộng chỉ là công nhân tạm thời, nhưng làm việc được vài năm, hiện tại đã có mức lương hai mươi đồng rồi.
"Mẹ, anh ấy đối xử với con rất tốt, con không muốn chia tay với anh ấy."
Lần *****ên Vương Mộng Mộng trải qua cảm giác yêu đương, nên vô cùng say đắm.
"Vậy mẹ hỏi con, hắn ta có từng mời con đi ăn, hay đi xem phim không?" Lưu Thải Hồng bắt đầu truy vấn.
"Có..."
Vương Mộng Mộng không dám nói rằng mỗi lần đi ăn đều là cô trả tiền, vì Đại Hổ luôn nói quên mang theo ví.
Hôm nay cũng vậy, Đại Hổ rủ ra ngoài ăn cơm nhưng Vương Mộng Mộng cũng không còn tiền nên đành về nhà ăn cơm.
"Con gái, con nghe lời mẹ được không? Mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông có tiền, để con suốt đời này không phải lo lắng về chuyện ăn uống. Ngày mai, Mẹ sẽ bắt đầu tìm cho con."
Lưu Thải Hồng bắt đầu thấy lo lắng, đây là hạnh phúc cả đời của con gái bà, tuyệt đối không thể chôn vùi vào tay tên lười biếng này được.
Vương Mộng Mộng không nói gì, trong lòng cũng có chút phân vân, không biết có nên nghe lời mẹ đi xem mắt hay không. Không lấy người có tiền thì không có hạnh phúc sao?
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Lưu Thải Hồng vừa nghĩ vừa nấu mì, rất nhanh đã xong, tổng cộng có năm miếng giò heo, Lưu Thải Hồng mang ba miếng giò heo cho con gái, còn bát có hai miếng giò heo thì bưng cho Đại Hổ."Anh Đại Hổ, miếng này nhiều thịt hơn, anh ăn đi."Vương Mộng Mộng gắp miếng thịt lớn nhất trong bát mình bỏ vào bát Đại Hổ.Lửa trong mắt Lưu Thải Hồng sắp bay ra, con gái ngốc nghếch của bà, sao lại đối xử tốt với gã đàn ông vô dụng này như vậy chứ.Đại Hổ chải tóc kiểu ba bảy, còn vuốt keo bóng bẩy, khiến Vương Mộng Mộng mê mẩn đến mức không còn biết trời đất.Đại Hổ nhìn ra được Lưu Thải Hồng không vui, vì miếng cơm lâu dài này, anh ta quyết tâm phải liều mạng."Mộng Mộng, dạo này em gầy đi nhiều rồi, em phải ăn nhiều hơn mới được." Đại Hổ dịu dàng trả lại miếng giò heo cho cô.Vương Mộng Mộng nghe Đại Hổ nói vậy, Vương Mộng Mộng có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, cô cứ ngỡ mình thật sự đã gầy đi.Lưu Thải Hồng nhìn chằm chằm hai người ăn xong mì.Ăn xong Đại Hổ đứng dậy chào."Dì ơi, dì nấu mì ngon lắm, làm phiền dì rồi. Mộng Mộng, anh về trước nhé, dì khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến, em ở lại trò chuyện với dì nhé.""Anh Đại Hổ, sao anh về sớm thế?"Vương Mông Mông đứng dây tiễn Đại Hổ ra cửa. trong mắt tràn đầy sự lưu luyến.Lưu Thải Hồng nghe Đại Hồ nói xong, gật đầu mà không giữ lại.Sau khi Đại Hổ đi rồi, Vương Mộng Mộng quay lại trách móc Lưu Thải Hồng."Mẹ, mẹ nhìn lại thái độ của mẹ xem, chẳng nhiệt tình chút nào, mẹ làm người ta sợ mà bỏ chạy rồi!"Vương Mộng Mộng tức tối ngồi xuống sofa."Nhiệt tình? Mẹ hỏi con, hắn ta có gì đáng để mẹ phải nhiệt tình? Hắn có nhà hay có xe không, hay là hắn ta có tiền?"Lưu Thải Hồng không ngờ con gái lại nói mình như vậy."Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ? Bọn con thật lòng yêu nhau, ngoài mẹ ra, anh ấy là người đối xử với con tốt nhất. Không có nhà thì sao, không phải bây giờ chúng ta cũng đang thuê nhà sao."Vương Mộng Mộng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được đàn ông theo đuổi, đây là lần *****ên có người theo đuổi nên Vương Mộng Mộng rất trân trọng."Đứa ngốc, mẹ của con dù là tái hôn cũng lấy được một người có công việc ổn định, có nhà. Mẹ hỏi con, Đại Hổ đang làm việc ở đâu, lương một tháng được bao nhiêu tiền?"Lưu Thải Hồng luôn có mắt nhìn người, người đàn ông bà chọn kết hôn luôn tốt hơn người trước."Anh ấy... anh ấy đang làm ở nhà máy da bên cạnh con, hình như lương một tháng khoảng hơn hai mươi đồng." Vương Mộng Mộng ấp úng trả lời."Hơn hai mươi đồng thì tính là gì? Con hiện giờ một tháng cũng được hai mươi đồng rồi đấy."Lưu Thải Hồng nói trúng tim đen, mặc dù Vương Mộng Mộng chỉ là công nhân tạm thời, nhưng làm việc được vài năm, hiện tại đã có mức lương hai mươi đồng rồi."Mẹ, anh ấy đối xử với con rất tốt, con không muốn chia tay với anh ấy."Lần *****ên Vương Mộng Mộng trải qua cảm giác yêu đương, nên vô cùng say đắm."Vậy mẹ hỏi con, hắn ta có từng mời con đi ăn, hay đi xem phim không?" Lưu Thải Hồng bắt đầu truy vấn."Có..."Vương Mộng Mộng không dám nói rằng mỗi lần đi ăn đều là cô trả tiền, vì Đại Hổ luôn nói quên mang theo ví.Hôm nay cũng vậy, Đại Hổ rủ ra ngoài ăn cơm nhưng Vương Mộng Mộng cũng không còn tiền nên đành về nhà ăn cơm."Con gái, con nghe lời mẹ được không? Mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông có tiền, để con suốt đời này không phải lo lắng về chuyện ăn uống. Ngày mai, Mẹ sẽ bắt đầu tìm cho con."Lưu Thải Hồng bắt đầu thấy lo lắng, đây là hạnh phúc cả đời của con gái bà, tuyệt đối không thể chôn vùi vào tay tên lười biếng này được.Vương Mộng Mộng không nói gì, trong lòng cũng có chút phân vân, không biết có nên nghe lời mẹ đi xem mắt hay không. Không lấy người có tiền thì không có hạnh phúc sao?