“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 342: Chương 342

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… “Ai đấy? Đến đây!” Giọng nói quen thuộc của Lưu Hiểu Yến vang lên từ bên trong.Vương Tiểu Thanh nghe xong không khỏi mỉm cười.Lưu Hiểu Yến vừa mới ăn sáng ở bên ngoài về. Còn đang băn khoăn không biết ai đến tìm. Lưu Hiểu Yến mở cửa ra liền cảm thấy có chút ngạc nhiên.“A~ Tiểu Thanh, là cậu thật sao! Tớ nhớ cậu lắm, cuối cùng cậu cũng đến!”Lưu Hiểu Yến không kìm được hét lên, sau đó ôm chặt lấy Vương Tiểu Thanh.Vương Tiểu Thanh bất ngờ cảm nhận được một cái bụng tròn vo dang chạm vào mình, vì vậy không dám động đậy.“Tớ cũng nhớ cậu lắm, Hiểu Yến. Chỉ tiếc là trước đây tớ không có thời gian đến Thượng Hải, thật đáng tiếc.”Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng trả lời. đồng thời đỡ lấy Lưu Hiểu Yến. ánh mắt rơi vào bụng căng tròn của cô.Trong lòng thầm nghĩ: “Oa, bụng to thật đấy, trông như sắp sinh đến nơi rồi.”“Nếu không phải vì tớ đang mang bầu, đi lại bất tiện, thì tới đã đi đến thành phố Tương tìm cậu rồi!Ôi trời, nhìn xem cậu kìa, còn mang theo bao nhiêu là trái cây nữa, bây giờ mấy loại trái cây này đắt lắm đấy!Thôi thôi, nhanh vào nhà nghỉ ngơi đi, chắc trên đường đi cậu mệt lắm rồi? Vào đây, uống cốc nước trước đã.”Lưu Hiểu Yến vừa nói vừa thân thiết kéo Vương Tiểu Thanh đi vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.“Ha ha ha, tớ cậu thì khách sáo cái gì chứ! Nhà cậu chẳng phải cũng là nhà tớ sao, chúng ta là chị em thân thiết mà?Bây giờ Cậu là đối tượng trọng điểm cần phải bảo vệ, cậu đang mang thai, tớ nào dám để cậu phục vụ tớ!”Vương Tiểu Thanh tinh nghịch nháy mắt với Lưu Hiểu Yến, lẽ lưỡi trêu đùa, sau đó đặt túi trái cây nặng trịch lên bàn, rồi tự rót hai cốc nước.“Cũng đúng, chúng ta không phải người ngoài mà, Tiểu Thanh, lần này cậu đến đây, thì ở lại chơi lâu một chút nhé.” Lưu Hiểu Yến nắm tay Vương Tiểu Thanh.“Ừm, khoảng nửa tháng thôi.” Vương Tiểu Thanh cảm thấy Thượng Hải cũng khá nóng, không có mong muốn ở lại lâu, nếu không phải vì bạn thân ở đây, cô đã không đến đây rồi.“Ít như vậy à.” Lưu Hiểu Yến bĩu môi.“Cũng không ít đâu, tớ còn phải đi du lịch ở phía Bắc nữa.”Chủ yếu do Vương Tiểu Thanh cảm thấy miền Nam quá nóng, muốn đi phía Bắc nghỉ mát.“Phía Bắc à, tớ chưa từng đến đó, tớ cũng muốn đi, nhưng tiếc là...”Lưu Hiểu Yến sờ bụng, đứa bé giống như nghe được cô nói, liền đá một cái.“Không sao, sinh xong thì đi, chồng cậu đi đâu rồi?” Vương Tiểu Thanh thắc mắc, không phải đang nghỉ hè sao, sao lại không ở nhà.“Anh ấy tới nhà hàng của chú giúp đỡ công việc rồi, chú anh ấy mở nhà hàng lớn, anh ấy cũng muốn kiếm chút tiền, bây giờ anh ấy đang học đại học không kiếm ra tiền, tớ thì sắp sinh rồi, chi tiêu cũng không ít.” Lưu Hiểu Yến giải thích.“Anh ấy cũng rất chăm chỉ đấy, nhưng anh ấy không ở nhà, thế buổi trưa cậu tự nấu cơm à?”Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc đi mua ít đồ ăn, xem trong bếp có thức ăn không.“Đúng vậy, buổi trưa tớ tự xào một món là được, hôm nay cậu đến, tớ lại chưa mua đồ ăn, đi thôi, chúng ta cùng đi mua.”Lưu Hiểu Yến đi vào bếp lấy một cái giỏ đựng thức ăn.“Được rồi, ừm hay là để mình tớ đi thôi, cậu đang mang thai mà” Vương Tiểu Thanh có chút lo lắng.“Không sao đâu, tớ vẫn đi thường xuyên mà.”Lưu Hiểu Yến đã quen rồi, ra ngoài đi bộ cũng giúp tiêu hóa.Hai người nắm tay nhau đi chợ, Vương Tiểu Thanh biết Lưu Hiểu Yến thích ăn chân giò, sườn heo, theo sở thích của cô ấy, mua chân giò, sườn, tôm, cải thảo.Tiền mua thức ăn là Lưu Hiểu Yến trả, Vương Tiểu Thanh không tranh với cô ấy, một phần vì cô ấy có tự thể trả, một phần thì nếu không để cô ấy trả tiền, lát nữa ăn cơm chắc chắn sẽ không vui.Chậm rãi quay về nhà, Vương Tiểu Thanh rửa sạch một đĩa trái cây.“Thiếu phu nhân, mời dùng.”Vương Tiểu Thanh không nhịn được trêu chọc Lưu Hiểu Yến.Lưu Hiểu Yến chỉ đành nhét hai trái nho vào miệng cô.

“Ai đấy? Đến đây!” Giọng nói quen thuộc của Lưu Hiểu Yến vang lên từ bên trong.

Vương Tiểu Thanh nghe xong không khỏi mỉm cười.

Lưu Hiểu Yến vừa mới ăn sáng ở bên ngoài về. Còn đang băn khoăn không biết ai đến tìm. Lưu Hiểu Yến mở cửa ra liền cảm thấy có chút ngạc nhiên.

“A~ Tiểu Thanh, là cậu thật sao! Tớ nhớ cậu lắm, cuối cùng cậu cũng đến!”

Lưu Hiểu Yến không kìm được hét lên, sau đó ôm chặt lấy Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh bất ngờ cảm nhận được một cái bụng tròn vo dang chạm vào mình, vì vậy không dám động đậy.

“Tớ cũng nhớ cậu lắm, Hiểu Yến. Chỉ tiếc là trước đây tớ không có thời gian đến Thượng Hải, thật đáng tiếc.”

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng trả lời. đồng thời đỡ lấy Lưu Hiểu Yến. ánh mắt rơi vào bụng căng tròn của cô.

Trong lòng thầm nghĩ: “Oa, bụng to thật đấy, trông như sắp sinh đến nơi rồi.”

“Nếu không phải vì tớ đang mang bầu, đi lại bất tiện, thì tới đã đi đến thành phố Tương tìm cậu rồi!

Ôi trời, nhìn xem cậu kìa, còn mang theo bao nhiêu là trái cây nữa, bây giờ mấy loại trái cây này đắt lắm đấy!

Thôi thôi, nhanh vào nhà nghỉ ngơi đi, chắc trên đường đi cậu mệt lắm rồi? Vào đây, uống cốc nước trước đã.”

Lưu Hiểu Yến vừa nói vừa thân thiết kéo Vương Tiểu Thanh đi vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.

“Ha ha ha, tớ cậu thì khách sáo cái gì chứ! Nhà cậu chẳng phải cũng là nhà tớ sao, chúng ta là chị em thân thiết mà?

Bây giờ Cậu là đối tượng trọng điểm cần phải bảo vệ, cậu đang mang thai, tớ nào dám để cậu phục vụ tớ!”

Vương Tiểu Thanh tinh nghịch nháy mắt với Lưu Hiểu Yến, lẽ lưỡi trêu đùa, sau đó đặt túi trái cây nặng trịch lên bàn, rồi tự rót hai cốc nước.

“Cũng đúng, chúng ta không phải người ngoài mà, Tiểu Thanh, lần này cậu đến đây, thì ở lại chơi lâu một chút nhé.” Lưu Hiểu Yến nắm tay Vương Tiểu Thanh.

“Ừm, khoảng nửa tháng thôi.” Vương Tiểu Thanh cảm thấy Thượng Hải cũng khá nóng, không có mong muốn ở lại lâu, nếu không phải vì bạn thân ở đây, cô đã không đến đây rồi.

“Ít như vậy à.” Lưu Hiểu Yến bĩu môi.

“Cũng không ít đâu, tớ còn phải đi du lịch ở phía Bắc nữa.”

Chủ yếu do Vương Tiểu Thanh cảm thấy miền Nam quá nóng, muốn đi phía Bắc nghỉ mát.

“Phía Bắc à, tớ chưa từng đến đó, tớ cũng muốn đi, nhưng tiếc là...”

Lưu Hiểu Yến sờ bụng, đứa bé giống như nghe được cô nói, liền đá một cái.

“Không sao, sinh xong thì đi, chồng cậu đi đâu rồi?” Vương Tiểu Thanh thắc mắc, không phải đang nghỉ hè sao, sao lại không ở nhà.

“Anh ấy tới nhà hàng của chú giúp đỡ công việc rồi, chú anh ấy mở nhà hàng lớn, anh ấy cũng muốn kiếm chút tiền, bây giờ anh ấy đang học đại học không kiếm ra tiền, tớ thì sắp sinh rồi, chi tiêu cũng không ít.” Lưu Hiểu Yến giải thích.

“Anh ấy cũng rất chăm chỉ đấy, nhưng anh ấy không ở nhà, thế buổi trưa cậu tự nấu cơm à?”

Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc đi mua ít đồ ăn, xem trong bếp có thức ăn không.

“Đúng vậy, buổi trưa tớ tự xào một món là được, hôm nay cậu đến, tớ lại chưa mua đồ ăn, đi thôi, chúng ta cùng đi mua.”

Lưu Hiểu Yến đi vào bếp lấy một cái giỏ đựng thức ăn.

“Được rồi, ừm hay là để mình tớ đi thôi, cậu đang mang thai mà” Vương Tiểu Thanh có chút lo lắng.

“Không sao đâu, tớ vẫn đi thường xuyên mà.”

Lưu Hiểu Yến đã quen rồi, ra ngoài đi bộ cũng giúp tiêu hóa.

Hai người nắm tay nhau đi chợ, Vương Tiểu Thanh biết Lưu Hiểu Yến thích ăn chân giò, sườn heo, theo sở thích của cô ấy, mua chân giò, sườn, tôm, cải thảo.

Tiền mua thức ăn là Lưu Hiểu Yến trả, Vương Tiểu Thanh không tranh với cô ấy, một phần vì cô ấy có tự thể trả, một phần thì nếu không để cô ấy trả tiền, lát nữa ăn cơm chắc chắn sẽ không vui.

Chậm rãi quay về nhà, Vương Tiểu Thanh rửa sạch một đĩa trái cây.

“Thiếu phu nhân, mời dùng.”

Vương Tiểu Thanh không nhịn được trêu chọc Lưu Hiểu Yến.

Lưu Hiểu Yến chỉ đành nhét hai trái nho vào miệng cô.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… “Ai đấy? Đến đây!” Giọng nói quen thuộc của Lưu Hiểu Yến vang lên từ bên trong.Vương Tiểu Thanh nghe xong không khỏi mỉm cười.Lưu Hiểu Yến vừa mới ăn sáng ở bên ngoài về. Còn đang băn khoăn không biết ai đến tìm. Lưu Hiểu Yến mở cửa ra liền cảm thấy có chút ngạc nhiên.“A~ Tiểu Thanh, là cậu thật sao! Tớ nhớ cậu lắm, cuối cùng cậu cũng đến!”Lưu Hiểu Yến không kìm được hét lên, sau đó ôm chặt lấy Vương Tiểu Thanh.Vương Tiểu Thanh bất ngờ cảm nhận được một cái bụng tròn vo dang chạm vào mình, vì vậy không dám động đậy.“Tớ cũng nhớ cậu lắm, Hiểu Yến. Chỉ tiếc là trước đây tớ không có thời gian đến Thượng Hải, thật đáng tiếc.”Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng trả lời. đồng thời đỡ lấy Lưu Hiểu Yến. ánh mắt rơi vào bụng căng tròn của cô.Trong lòng thầm nghĩ: “Oa, bụng to thật đấy, trông như sắp sinh đến nơi rồi.”“Nếu không phải vì tớ đang mang bầu, đi lại bất tiện, thì tới đã đi đến thành phố Tương tìm cậu rồi!Ôi trời, nhìn xem cậu kìa, còn mang theo bao nhiêu là trái cây nữa, bây giờ mấy loại trái cây này đắt lắm đấy!Thôi thôi, nhanh vào nhà nghỉ ngơi đi, chắc trên đường đi cậu mệt lắm rồi? Vào đây, uống cốc nước trước đã.”Lưu Hiểu Yến vừa nói vừa thân thiết kéo Vương Tiểu Thanh đi vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.“Ha ha ha, tớ cậu thì khách sáo cái gì chứ! Nhà cậu chẳng phải cũng là nhà tớ sao, chúng ta là chị em thân thiết mà?Bây giờ Cậu là đối tượng trọng điểm cần phải bảo vệ, cậu đang mang thai, tớ nào dám để cậu phục vụ tớ!”Vương Tiểu Thanh tinh nghịch nháy mắt với Lưu Hiểu Yến, lẽ lưỡi trêu đùa, sau đó đặt túi trái cây nặng trịch lên bàn, rồi tự rót hai cốc nước.“Cũng đúng, chúng ta không phải người ngoài mà, Tiểu Thanh, lần này cậu đến đây, thì ở lại chơi lâu một chút nhé.” Lưu Hiểu Yến nắm tay Vương Tiểu Thanh.“Ừm, khoảng nửa tháng thôi.” Vương Tiểu Thanh cảm thấy Thượng Hải cũng khá nóng, không có mong muốn ở lại lâu, nếu không phải vì bạn thân ở đây, cô đã không đến đây rồi.“Ít như vậy à.” Lưu Hiểu Yến bĩu môi.“Cũng không ít đâu, tớ còn phải đi du lịch ở phía Bắc nữa.”Chủ yếu do Vương Tiểu Thanh cảm thấy miền Nam quá nóng, muốn đi phía Bắc nghỉ mát.“Phía Bắc à, tớ chưa từng đến đó, tớ cũng muốn đi, nhưng tiếc là...”Lưu Hiểu Yến sờ bụng, đứa bé giống như nghe được cô nói, liền đá một cái.“Không sao, sinh xong thì đi, chồng cậu đi đâu rồi?” Vương Tiểu Thanh thắc mắc, không phải đang nghỉ hè sao, sao lại không ở nhà.“Anh ấy tới nhà hàng của chú giúp đỡ công việc rồi, chú anh ấy mở nhà hàng lớn, anh ấy cũng muốn kiếm chút tiền, bây giờ anh ấy đang học đại học không kiếm ra tiền, tớ thì sắp sinh rồi, chi tiêu cũng không ít.” Lưu Hiểu Yến giải thích.“Anh ấy cũng rất chăm chỉ đấy, nhưng anh ấy không ở nhà, thế buổi trưa cậu tự nấu cơm à?”Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc đi mua ít đồ ăn, xem trong bếp có thức ăn không.“Đúng vậy, buổi trưa tớ tự xào một món là được, hôm nay cậu đến, tớ lại chưa mua đồ ăn, đi thôi, chúng ta cùng đi mua.”Lưu Hiểu Yến đi vào bếp lấy một cái giỏ đựng thức ăn.“Được rồi, ừm hay là để mình tớ đi thôi, cậu đang mang thai mà” Vương Tiểu Thanh có chút lo lắng.“Không sao đâu, tớ vẫn đi thường xuyên mà.”Lưu Hiểu Yến đã quen rồi, ra ngoài đi bộ cũng giúp tiêu hóa.Hai người nắm tay nhau đi chợ, Vương Tiểu Thanh biết Lưu Hiểu Yến thích ăn chân giò, sườn heo, theo sở thích của cô ấy, mua chân giò, sườn, tôm, cải thảo.Tiền mua thức ăn là Lưu Hiểu Yến trả, Vương Tiểu Thanh không tranh với cô ấy, một phần vì cô ấy có tự thể trả, một phần thì nếu không để cô ấy trả tiền, lát nữa ăn cơm chắc chắn sẽ không vui.Chậm rãi quay về nhà, Vương Tiểu Thanh rửa sạch một đĩa trái cây.“Thiếu phu nhân, mời dùng.”Vương Tiểu Thanh không nhịn được trêu chọc Lưu Hiểu Yến.Lưu Hiểu Yến chỉ đành nhét hai trái nho vào miệng cô.

Chương 342: Chương 342