“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 343: Chương 343

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh vào bếp rửa thức ăn, cắt thái thức ăn, Lưu Hiểu Yến lấy một chiếc quạt điện ra hướng về phía cô.“Để cậu vất vả rồi, Tiểu Thanh, tay nghề của tớ không bằng cậu, tớ không tranh với cậu đâu, nghĩ đến món cậu nấu mà tớ đã ***** miếng rồi.”Lưu Hiểu Yến vừa trò chuyện với Vương Tiểu Thanh, vừa chuẩn bị để lát nữa lấy bộ ga giường ra, dọn dẹp phòng cho Vương Tiểu Thanh ngủ.“Cũng không giấu gì cậu, cũng đã lâu rồi tớ không nấu ăn. Kể từ khi lấy Trương Vũ, chỉ cần anh ấy ở nhà thì anh ấy sẽ nấu ăn, nên tay nghệ của tớ đã tụt lùi rồi.” Vương Tiểu Thanh thật thà nói.“Hay lắm, cậu còn dám khoe hạnh phúc trước mặt tớ nữa.”“Hiểu Yến, anh Giả đối xử với cậu thế nào?” Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi.“Rất tốt, anh ấy là người có trách nhiệm. Trước đây tớ còn nghĩ anh ấy hơi trẻ con, sau này mới biết, anh ấy làm vậy để chọc chúng ta vui vẻ mà thôi. Thực tế thì dù đối mặt với bất cứ việc gì, anh ấy đều dốc hết tâm sức và luôn xử lý mọi việc một cách cực kỳ nghiêm túc và có trách nhiệm. Lấy gia đình nhỏ của chúng tôi làm ví dụ, mỗi góc nhà, từng chi tiết đều được anh ấy tỉ mỉ sắp xếp và trang trí.”“Anh ấy có một tâm hồn tinh tế, luôn để ý đến những chi tiết nhỏ mà người khác hay bỏ qua và chăm sóc chúng một cách chu đáo.”Khi nói về Giả Nam Ngọc, trong mắt Lưu Hiểu Yến ánh lên sự hài lòng và ngưỡng mộ.“Vậy là tốt rồi, cậu biết đấy, trong lòng tớ vẫn luôn cảm thấy áy náy với cậu, năm xưa, cậu đã vì tớ mà phải chịu đựng.”“Thôi, chuyện cũ hãy để nó qua đi, bây giờ nhìn thấy hai vợ chồng cậu yêu thương, hạnh phúc như vậy, nỗi lo lắng suốt mấy năm qua của tới cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”Vương Tiểu Thanh vừa nói chuyện vừa tỉ mỉ quan sát ngôi nhà trước mặt.Chỉ thấy trong nhà sạch sẽ, sáng sủa, không một hạt bụi, hiển nhiên đã được dọn dẹp thường xuyên.Còn Lưu Hiểu Yến thì làn da trắng mịn của cô ấy vẫn mịn màng như xưa, không hề có dấu vết của thời gian, có thể thấy được cô ít khi phải tiếp xúc với nắng gió ngoài trời.Hơn nữa, đôi tay thon thả mảnh mai của Lưu Hiểu Yến cũng mịn màng không tì vết, không có một vết chai, một vết xước nào, chắc hẳn ít khi phải lắm việc nhà.“Thôi được rồi, để tớ đi dọn giường cho cậu nhé. Phòng đó thường ngày không có ai ngủ, để tớ đi tìm bộ ga trải giường.”Nói xong, Lưu Hiểu Yến quay người đi về phía tủ quần áo. Cô mở cửa tủ ra tỉ mỉ tìm kiếm đồ bên trong.Chẳng mấy chốc, cô tìm thấy một bộ ga trải giường màu hồng. Cầm bộ ga giường ra, Lưu Hiểu Yến bước vào phòng, bắt đầu cẩn thận trải giường.Vì thời tiết quá nóng, chẳng mấy chốc Lưu Hiểu Yến đã mồ hôi nhễ nhại.Nhưng cô không hề dừng lại, vẫn tiếp tục làm một cách cẩn thận, sắp xếp giường gọn gàng.Trong khi đó, Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu bận rộn. Cô mặc tạp dề, bước vào bếp chuẩn bị nấu ăn.Bữa trưa hôm nay có món chân giò kho, sườn xào chua ngọt, tôm luộc và cải trắng xào.Trong đó, món sườn xào chua ngọt là món ăn yêu thích của Lưu Hiểu Yến. Ở Thượng Hải, người ta thường thích ăn ngọt, và Lưu Hiểu Yến cũng không ngoại lệ.Tuy nhiên, Vương Tiểu Thanh lại không có hứng thú với đồ ngọt. Trước đây cô cũng thường làm món này cho Lưu Hiểu Yến ăn.Sau một giờ, bốn món ăn tinh tế từ màu sắc, hương vị và hình thức hấp dẫn đã hoàn thành!“Oa, thơm quá! Mùi hương này thật khiến người ta phải ***** miếng!Trưa nay tớ nhất định phải ăn cho thỏa thích, ít nhất cũng phải ăn hai bát cơm mới đã.”Lưu Hiểu Yến vừa nói vừa không thể kiềm chế được, múc ra hai bát cơm trắng thơm phức, dáng vẻ thèm thuồng giống như sắp ***** miếng.

Vương Tiểu Thanh vào bếp rửa thức ăn, cắt thái thức ăn, Lưu Hiểu Yến lấy một chiếc quạt điện ra hướng về phía cô.

“Để cậu vất vả rồi, Tiểu Thanh, tay nghề của tớ không bằng cậu, tớ không tranh với cậu đâu, nghĩ đến món cậu nấu mà tớ đã ***** miếng rồi.”

Lưu Hiểu Yến vừa trò chuyện với Vương Tiểu Thanh, vừa chuẩn bị để lát nữa lấy bộ ga giường ra, dọn dẹp phòng cho Vương Tiểu Thanh ngủ.

“Cũng không giấu gì cậu, cũng đã lâu rồi tớ không nấu ăn. Kể từ khi lấy Trương Vũ, chỉ cần anh ấy ở nhà thì anh ấy sẽ nấu ăn, nên tay nghệ của tớ đã tụt lùi rồi.” Vương Tiểu Thanh thật thà nói.

“Hay lắm, cậu còn dám khoe hạnh phúc trước mặt tớ nữa.”

“Hiểu Yến, anh Giả đối xử với cậu thế nào?” Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi.

“Rất tốt, anh ấy là người có trách nhiệm. Trước đây tớ còn nghĩ anh ấy hơi trẻ con, sau này mới biết, anh ấy làm vậy để chọc chúng ta vui vẻ mà thôi. Thực tế thì dù đối mặt với bất cứ việc gì, anh ấy đều dốc hết tâm sức và luôn xử lý mọi việc một cách cực kỳ nghiêm túc và có trách nhiệm. Lấy gia đình nhỏ của chúng tôi làm ví dụ, mỗi góc nhà, từng chi tiết đều được anh ấy tỉ mỉ sắp xếp và trang trí.”

“Anh ấy có một tâm hồn tinh tế, luôn để ý đến những chi tiết nhỏ mà người khác hay bỏ qua và chăm sóc chúng một cách chu đáo.”

Khi nói về Giả Nam Ngọc, trong mắt Lưu Hiểu Yến ánh lên sự hài lòng và ngưỡng mộ.

“Vậy là tốt rồi, cậu biết đấy, trong lòng tớ vẫn luôn cảm thấy áy náy với cậu, năm xưa, cậu đã vì tớ mà phải chịu đựng.”

“Thôi, chuyện cũ hãy để nó qua đi, bây giờ nhìn thấy hai vợ chồng cậu yêu thương, hạnh phúc như vậy, nỗi lo lắng suốt mấy năm qua của tới cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”

Vương Tiểu Thanh vừa nói chuyện vừa tỉ mỉ quan sát ngôi nhà trước mặt.

Chỉ thấy trong nhà sạch sẽ, sáng sủa, không một hạt bụi, hiển nhiên đã được dọn dẹp thường xuyên.

Còn Lưu Hiểu Yến thì làn da trắng mịn của cô ấy vẫn mịn màng như xưa, không hề có dấu vết của thời gian, có thể thấy được cô ít khi phải tiếp xúc với nắng gió ngoài trời.

Hơn nữa, đôi tay thon thả mảnh mai của Lưu Hiểu Yến cũng mịn màng không tì vết, không có một vết chai, một vết xước nào, chắc hẳn ít khi phải lắm việc nhà.

“Thôi được rồi, để tớ đi dọn giường cho cậu nhé. Phòng đó thường ngày không có ai ngủ, để tớ đi tìm bộ ga trải giường.”

Nói xong, Lưu Hiểu Yến quay người đi về phía tủ quần áo. Cô mở cửa tủ ra tỉ mỉ tìm kiếm đồ bên trong.

Chẳng mấy chốc, cô tìm thấy một bộ ga trải giường màu hồng. Cầm bộ ga giường ra, Lưu Hiểu Yến bước vào phòng, bắt đầu cẩn thận trải giường.

Vì thời tiết quá nóng, chẳng mấy chốc Lưu Hiểu Yến đã mồ hôi nhễ nhại.

Nhưng cô không hề dừng lại, vẫn tiếp tục làm một cách cẩn thận, sắp xếp giường gọn gàng.

Trong khi đó, Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu bận rộn. Cô mặc tạp dề, bước vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

Bữa trưa hôm nay có món chân giò kho, sườn xào chua ngọt, tôm luộc và cải trắng xào.

Trong đó, món sườn xào chua ngọt là món ăn yêu thích của Lưu Hiểu Yến. Ở Thượng Hải, người ta thường thích ăn ngọt, và Lưu Hiểu Yến cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, Vương Tiểu Thanh lại không có hứng thú với đồ ngọt. Trước đây cô cũng thường làm món này cho Lưu Hiểu Yến ăn.

Sau một giờ, bốn món ăn tinh tế từ màu sắc, hương vị và hình thức hấp dẫn đã hoàn thành!

“Oa, thơm quá! Mùi hương này thật khiến người ta phải ***** miếng!

Trưa nay tớ nhất định phải ăn cho thỏa thích, ít nhất cũng phải ăn hai bát cơm mới đã.”

Lưu Hiểu Yến vừa nói vừa không thể kiềm chế được, múc ra hai bát cơm trắng thơm phức, dáng vẻ thèm thuồng giống như sắp ***** miếng.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh vào bếp rửa thức ăn, cắt thái thức ăn, Lưu Hiểu Yến lấy một chiếc quạt điện ra hướng về phía cô.“Để cậu vất vả rồi, Tiểu Thanh, tay nghề của tớ không bằng cậu, tớ không tranh với cậu đâu, nghĩ đến món cậu nấu mà tớ đã ***** miếng rồi.”Lưu Hiểu Yến vừa trò chuyện với Vương Tiểu Thanh, vừa chuẩn bị để lát nữa lấy bộ ga giường ra, dọn dẹp phòng cho Vương Tiểu Thanh ngủ.“Cũng không giấu gì cậu, cũng đã lâu rồi tớ không nấu ăn. Kể từ khi lấy Trương Vũ, chỉ cần anh ấy ở nhà thì anh ấy sẽ nấu ăn, nên tay nghệ của tớ đã tụt lùi rồi.” Vương Tiểu Thanh thật thà nói.“Hay lắm, cậu còn dám khoe hạnh phúc trước mặt tớ nữa.”“Hiểu Yến, anh Giả đối xử với cậu thế nào?” Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi.“Rất tốt, anh ấy là người có trách nhiệm. Trước đây tớ còn nghĩ anh ấy hơi trẻ con, sau này mới biết, anh ấy làm vậy để chọc chúng ta vui vẻ mà thôi. Thực tế thì dù đối mặt với bất cứ việc gì, anh ấy đều dốc hết tâm sức và luôn xử lý mọi việc một cách cực kỳ nghiêm túc và có trách nhiệm. Lấy gia đình nhỏ của chúng tôi làm ví dụ, mỗi góc nhà, từng chi tiết đều được anh ấy tỉ mỉ sắp xếp và trang trí.”“Anh ấy có một tâm hồn tinh tế, luôn để ý đến những chi tiết nhỏ mà người khác hay bỏ qua và chăm sóc chúng một cách chu đáo.”Khi nói về Giả Nam Ngọc, trong mắt Lưu Hiểu Yến ánh lên sự hài lòng và ngưỡng mộ.“Vậy là tốt rồi, cậu biết đấy, trong lòng tớ vẫn luôn cảm thấy áy náy với cậu, năm xưa, cậu đã vì tớ mà phải chịu đựng.”“Thôi, chuyện cũ hãy để nó qua đi, bây giờ nhìn thấy hai vợ chồng cậu yêu thương, hạnh phúc như vậy, nỗi lo lắng suốt mấy năm qua của tới cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”Vương Tiểu Thanh vừa nói chuyện vừa tỉ mỉ quan sát ngôi nhà trước mặt.Chỉ thấy trong nhà sạch sẽ, sáng sủa, không một hạt bụi, hiển nhiên đã được dọn dẹp thường xuyên.Còn Lưu Hiểu Yến thì làn da trắng mịn của cô ấy vẫn mịn màng như xưa, không hề có dấu vết của thời gian, có thể thấy được cô ít khi phải tiếp xúc với nắng gió ngoài trời.Hơn nữa, đôi tay thon thả mảnh mai của Lưu Hiểu Yến cũng mịn màng không tì vết, không có một vết chai, một vết xước nào, chắc hẳn ít khi phải lắm việc nhà.“Thôi được rồi, để tớ đi dọn giường cho cậu nhé. Phòng đó thường ngày không có ai ngủ, để tớ đi tìm bộ ga trải giường.”Nói xong, Lưu Hiểu Yến quay người đi về phía tủ quần áo. Cô mở cửa tủ ra tỉ mỉ tìm kiếm đồ bên trong.Chẳng mấy chốc, cô tìm thấy một bộ ga trải giường màu hồng. Cầm bộ ga giường ra, Lưu Hiểu Yến bước vào phòng, bắt đầu cẩn thận trải giường.Vì thời tiết quá nóng, chẳng mấy chốc Lưu Hiểu Yến đã mồ hôi nhễ nhại.Nhưng cô không hề dừng lại, vẫn tiếp tục làm một cách cẩn thận, sắp xếp giường gọn gàng.Trong khi đó, Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu bận rộn. Cô mặc tạp dề, bước vào bếp chuẩn bị nấu ăn.Bữa trưa hôm nay có món chân giò kho, sườn xào chua ngọt, tôm luộc và cải trắng xào.Trong đó, món sườn xào chua ngọt là món ăn yêu thích của Lưu Hiểu Yến. Ở Thượng Hải, người ta thường thích ăn ngọt, và Lưu Hiểu Yến cũng không ngoại lệ.Tuy nhiên, Vương Tiểu Thanh lại không có hứng thú với đồ ngọt. Trước đây cô cũng thường làm món này cho Lưu Hiểu Yến ăn.Sau một giờ, bốn món ăn tinh tế từ màu sắc, hương vị và hình thức hấp dẫn đã hoàn thành!“Oa, thơm quá! Mùi hương này thật khiến người ta phải ***** miếng!Trưa nay tớ nhất định phải ăn cho thỏa thích, ít nhất cũng phải ăn hai bát cơm mới đã.”Lưu Hiểu Yến vừa nói vừa không thể kiềm chế được, múc ra hai bát cơm trắng thơm phức, dáng vẻ thèm thuồng giống như sắp ***** miếng.

Chương 343: Chương 343