Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 58: Chương 58
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Rõ ràng là viện nghiên cứu không đến mức cấp bách phải biết ngay, chỉ vì những kẻ điên cuồng chỉ biết nghiên cứu mà hại người ta tàn phế.Nàng không phủ nhận rằng trong thời mạt thế, viện nghiên cứu có công rất lớn trong việc giúp loài người tồn tại. Nhưng có những người không cần thiết phải hy sinh lại bị hy sinh một cách tùy tiện.Ánh mắt Thẩm Vô Cữu lóe lên, trong giấc mơ của hắn, người không coi người khác ra gì nhất lại có thể nói ra những lời như vậy sao?Hắn cong môi: "Bất kể công chúa xuất phát từ nguyên nhân gì, ta đã nhận ân tình ngày hôm nay."Sở Du Ninh nào quan tâm hắn nhận hay không, một lòng đắm chìm trong biển mỹ thực.Rất nhanh sau đó, thái y đến, người đến vẫn là Lục thái y, vốn dĩ phải bắt mạch cho Sở Du Ninh trước, Sở Du Ninh lại bảo ông ta đến xem vết thương của Thẩm Vô Cữu trước.Lục thái y quan sát vết thương của Thẩm Vô Cữu có chảy m.á.u hay không, thấy hắn đang sốt, lại châm cứu cho hắn để hạ sốt."Tướng quân, vết thương này tuyệt đối không thể vận động mạnh nữa, nếu cứ tái đi tái lại như vậy, đừng nói là không lên được chiến trường, ngay cả giường cũng không xuống được.""Đa tạ Lục thái y, ta đã biết." Thẩm Vô Cữu chắp tay.Lục thái y cũng biết thánh chỉ khó trái, không tiện nói thêm gì nữa, thu kim châm, lấy ra mấy viên thuốc, nói là có tác dụng hạ sốt, bảo hắn uống vào.Thẩm Vô Cữu vừa cầm lấy thì một bàn tay trắng nõn đưa ra lấy mất viên thuốc.Sở Du Ninh nhìn viên thuốc màu nâu, khó hiểu hỏi: "Có thuốc viên rồi tại sao còn phải sắc thuốc?""Bởi vì thuốc thang có thể gia giảm linh hoạt, có hiệu quả nhanh hơn thuốc viên, cũng không phải tất cả các đơn thuốc đều có thể làm thành thuốc viên." Lục thái y nói.Sở Du Ninh gật đầu, trả lại thuốc viên cho Thẩm Vô Cữu.Lục thái y lại bảo Sở Du Ninh đưa tay ra bắt mạch, lần trước Sở Du Ninh được bắt mạch là khi còn hôn mê, nàng cũng khá tò mò không biết thái y bắt mạch thế nào, thoải mái xắn tay áo đặt tay lên bàn.Cổ tay trắng nõn thon thả làm người ta hoa mắt, Thẩm Vô Cữu giật mình, giơ tay kéo tay áo nàng xuống một chút, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Sở Du Ninh, hắn hắng giọng: "Cẩn thận bị lạnh."Sở Du Ninh thấy hắn làm quá, ở thời mạt thế, trong căn cứ còn mặc áo cộc quần đùi, nếu không phải môi trường quá khắc nghiệt, chỉ hận không thể mặc áo ba lỗ đi làm nhiệm vụ.Thấy thái y đang lấy một chiếc khăn tay đặt lên cổ tay nàng, Sở Du Ninh ngẩng đầu hỏi Lục thái y: "Ngươi cũng sợ ta bị lạnh sao?"Khụ!Tay Lục thái y run lên, khăn tay tuột ra, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, ý bảo hắn giải thích.Thẩm Vô Cữu nhìn nàng: "Hậu cung để tránh điều tiếng thường bắt mạch qua khăn tay, chẳng lẽ công chúa quên rồi sao?"Sở Du Ninh chớp mắt: "Đùa ngươi thôi."Nàng lục lại ký ức của nguyên chủ, đúng là có chuyện này.Lại là một chuyện không thể hiểu nổi, liên quan đến cơ thể, không sợ cách khăn tay bắt mạch không ra bệnh chính xác sao?Trong mắt Thẩm Vô Cữu hiện lên ý cười, là đùa hắn hay thật sự không biết?"Không cần khăn tay, cứ thế bắt mạch đi."Sở Du Ninh bỏ chiếc khăn tay đó ra, không muốn câu nệ chuyện này, nàng cũng muốn biết liệu thái y ở đây có thể bắt ra được tinh thần lực cạn kiệt của mình hay không.Lục thái y nhìn Thẩm Vô Cữu, thấy Thẩm Vô Cữu gật đầu mới đặt tay lên cổ tay Sở Du Ninh.
Rõ ràng là viện nghiên cứu không đến mức cấp bách phải biết ngay, chỉ vì những kẻ điên cuồng chỉ biết nghiên cứu mà hại người ta tàn phế.
Nàng không phủ nhận rằng trong thời mạt thế, viện nghiên cứu có công rất lớn trong việc giúp loài người tồn tại. Nhưng có những người không cần thiết phải hy sinh lại bị hy sinh một cách tùy tiện.
Ánh mắt Thẩm Vô Cữu lóe lên, trong giấc mơ của hắn, người không coi người khác ra gì nhất lại có thể nói ra những lời như vậy sao?
Hắn cong môi: "Bất kể công chúa xuất phát từ nguyên nhân gì, ta đã nhận ân tình ngày hôm nay."
Sở Du Ninh nào quan tâm hắn nhận hay không, một lòng đắm chìm trong biển mỹ thực.
Rất nhanh sau đó, thái y đến, người đến vẫn là Lục thái y, vốn dĩ phải bắt mạch cho Sở Du Ninh trước, Sở Du Ninh lại bảo ông ta đến xem vết thương của Thẩm Vô Cữu trước.
Lục thái y quan sát vết thương của Thẩm Vô Cữu có chảy m.á.u hay không, thấy hắn đang sốt, lại châm cứu cho hắn để hạ sốt.
"Tướng quân, vết thương này tuyệt đối không thể vận động mạnh nữa, nếu cứ tái đi tái lại như vậy, đừng nói là không lên được chiến trường, ngay cả giường cũng không xuống được."
"Đa tạ Lục thái y, ta đã biết." Thẩm Vô Cữu chắp tay.
Lục thái y cũng biết thánh chỉ khó trái, không tiện nói thêm gì nữa, thu kim châm, lấy ra mấy viên thuốc, nói là có tác dụng hạ sốt, bảo hắn uống vào.
Thẩm Vô Cữu vừa cầm lấy thì một bàn tay trắng nõn đưa ra lấy mất viên thuốc.
Sở Du Ninh nhìn viên thuốc màu nâu, khó hiểu hỏi: "Có thuốc viên rồi tại sao còn phải sắc thuốc?"
"Bởi vì thuốc thang có thể gia giảm linh hoạt, có hiệu quả nhanh hơn thuốc viên, cũng không phải tất cả các đơn thuốc đều có thể làm thành thuốc viên." Lục thái y nói.
Sở Du Ninh gật đầu, trả lại thuốc viên cho Thẩm Vô Cữu.
Lục thái y lại bảo Sở Du Ninh đưa tay ra bắt mạch, lần trước Sở Du Ninh được bắt mạch là khi còn hôn mê, nàng cũng khá tò mò không biết thái y bắt mạch thế nào, thoải mái xắn tay áo đặt tay lên bàn.
Cổ tay trắng nõn thon thả làm người ta hoa mắt, Thẩm Vô Cữu giật mình, giơ tay kéo tay áo nàng xuống một chút, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Sở Du Ninh, hắn hắng giọng: "Cẩn thận bị lạnh."
Sở Du Ninh thấy hắn làm quá, ở thời mạt thế, trong căn cứ còn mặc áo cộc quần đùi, nếu không phải môi trường quá khắc nghiệt, chỉ hận không thể mặc áo ba lỗ đi làm nhiệm vụ.
Thấy thái y đang lấy một chiếc khăn tay đặt lên cổ tay nàng, Sở Du Ninh ngẩng đầu hỏi Lục thái y: "Ngươi cũng sợ ta bị lạnh sao?"
Khụ!
Tay Lục thái y run lên, khăn tay tuột ra, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, ý bảo hắn giải thích.
Thẩm Vô Cữu nhìn nàng: "Hậu cung để tránh điều tiếng thường bắt mạch qua khăn tay, chẳng lẽ công chúa quên rồi sao?"
Sở Du Ninh chớp mắt: "Đùa ngươi thôi."
Nàng lục lại ký ức của nguyên chủ, đúng là có chuyện này.
Lại là một chuyện không thể hiểu nổi, liên quan đến cơ thể, không sợ cách khăn tay bắt mạch không ra bệnh chính xác sao?
Trong mắt Thẩm Vô Cữu hiện lên ý cười, là đùa hắn hay thật sự không biết?
"Không cần khăn tay, cứ thế bắt mạch đi."
Sở Du Ninh bỏ chiếc khăn tay đó ra, không muốn câu nệ chuyện này, nàng cũng muốn biết liệu thái y ở đây có thể bắt ra được tinh thần lực cạn kiệt của mình hay không.
Lục thái y nhìn Thẩm Vô Cữu, thấy Thẩm Vô Cữu gật đầu mới đặt tay lên cổ tay Sở Du Ninh.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Rõ ràng là viện nghiên cứu không đến mức cấp bách phải biết ngay, chỉ vì những kẻ điên cuồng chỉ biết nghiên cứu mà hại người ta tàn phế.Nàng không phủ nhận rằng trong thời mạt thế, viện nghiên cứu có công rất lớn trong việc giúp loài người tồn tại. Nhưng có những người không cần thiết phải hy sinh lại bị hy sinh một cách tùy tiện.Ánh mắt Thẩm Vô Cữu lóe lên, trong giấc mơ của hắn, người không coi người khác ra gì nhất lại có thể nói ra những lời như vậy sao?Hắn cong môi: "Bất kể công chúa xuất phát từ nguyên nhân gì, ta đã nhận ân tình ngày hôm nay."Sở Du Ninh nào quan tâm hắn nhận hay không, một lòng đắm chìm trong biển mỹ thực.Rất nhanh sau đó, thái y đến, người đến vẫn là Lục thái y, vốn dĩ phải bắt mạch cho Sở Du Ninh trước, Sở Du Ninh lại bảo ông ta đến xem vết thương của Thẩm Vô Cữu trước.Lục thái y quan sát vết thương của Thẩm Vô Cữu có chảy m.á.u hay không, thấy hắn đang sốt, lại châm cứu cho hắn để hạ sốt."Tướng quân, vết thương này tuyệt đối không thể vận động mạnh nữa, nếu cứ tái đi tái lại như vậy, đừng nói là không lên được chiến trường, ngay cả giường cũng không xuống được.""Đa tạ Lục thái y, ta đã biết." Thẩm Vô Cữu chắp tay.Lục thái y cũng biết thánh chỉ khó trái, không tiện nói thêm gì nữa, thu kim châm, lấy ra mấy viên thuốc, nói là có tác dụng hạ sốt, bảo hắn uống vào.Thẩm Vô Cữu vừa cầm lấy thì một bàn tay trắng nõn đưa ra lấy mất viên thuốc.Sở Du Ninh nhìn viên thuốc màu nâu, khó hiểu hỏi: "Có thuốc viên rồi tại sao còn phải sắc thuốc?""Bởi vì thuốc thang có thể gia giảm linh hoạt, có hiệu quả nhanh hơn thuốc viên, cũng không phải tất cả các đơn thuốc đều có thể làm thành thuốc viên." Lục thái y nói.Sở Du Ninh gật đầu, trả lại thuốc viên cho Thẩm Vô Cữu.Lục thái y lại bảo Sở Du Ninh đưa tay ra bắt mạch, lần trước Sở Du Ninh được bắt mạch là khi còn hôn mê, nàng cũng khá tò mò không biết thái y bắt mạch thế nào, thoải mái xắn tay áo đặt tay lên bàn.Cổ tay trắng nõn thon thả làm người ta hoa mắt, Thẩm Vô Cữu giật mình, giơ tay kéo tay áo nàng xuống một chút, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Sở Du Ninh, hắn hắng giọng: "Cẩn thận bị lạnh."Sở Du Ninh thấy hắn làm quá, ở thời mạt thế, trong căn cứ còn mặc áo cộc quần đùi, nếu không phải môi trường quá khắc nghiệt, chỉ hận không thể mặc áo ba lỗ đi làm nhiệm vụ.Thấy thái y đang lấy một chiếc khăn tay đặt lên cổ tay nàng, Sở Du Ninh ngẩng đầu hỏi Lục thái y: "Ngươi cũng sợ ta bị lạnh sao?"Khụ!Tay Lục thái y run lên, khăn tay tuột ra, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, ý bảo hắn giải thích.Thẩm Vô Cữu nhìn nàng: "Hậu cung để tránh điều tiếng thường bắt mạch qua khăn tay, chẳng lẽ công chúa quên rồi sao?"Sở Du Ninh chớp mắt: "Đùa ngươi thôi."Nàng lục lại ký ức của nguyên chủ, đúng là có chuyện này.Lại là một chuyện không thể hiểu nổi, liên quan đến cơ thể, không sợ cách khăn tay bắt mạch không ra bệnh chính xác sao?Trong mắt Thẩm Vô Cữu hiện lên ý cười, là đùa hắn hay thật sự không biết?"Không cần khăn tay, cứ thế bắt mạch đi."Sở Du Ninh bỏ chiếc khăn tay đó ra, không muốn câu nệ chuyện này, nàng cũng muốn biết liệu thái y ở đây có thể bắt ra được tinh thần lực cạn kiệt của mình hay không.Lục thái y nhìn Thẩm Vô Cữu, thấy Thẩm Vô Cữu gật đầu mới đặt tay lên cổ tay Sở Du Ninh.