Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 77: Chương 77

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Cho dù không có thì chỉ cần dựa vào việc nàng ta thu xác lập bia cho Thẩm gia, hắn cũng phải mua nàng ta về.Trình Hựu không khéo ăn nói như Trình An, gãi đầu, đi xuống làm theo mệnh lệnh.Ngoài cửa, lính gác biết Thẩm Vô Cữu đã nói xong chuyện chính sự mới tiến lên thông báo công chúa đã xách đao đến Hộ bộ.Thẩm Vô Cữu:...*Từ phủ tướng quân đến Hộ bộ phải đi xe ngựa, qua phường Vĩnh An rồi mới đến đường Bắc Đại, sau đó mới đến nha môn.A Quy ngày thường ít khi ra khỏi phủ, vì trong phủ toàn là nữ quyến nên không tiện dẫn hắn ra ngoài, cũng không yên tâm để người bên dưới dẫn đi, chỉ có một lần duy nhất là một năm trước tứ thúc từ biên quan trở về, đã cõng hắn trên cổ đi chơi cả một ngày.Lần này được ra khỏi phủ, cho dù chỉ ngồi trong xe cũng giống như một chú chim nhỏ được ra khỏi lồng, vui vẻ không thôi.Lúc đầu còn ngồi ngoan ngoãn, lúc sau xe ngựa đi ngang qua chợ, nghe thấy tiếng rao hàng, A Quy không ngồi yên được nữa, thân hình nhỏ bé lúc thì nhìn ra cửa sổ bên này, lúc lại nhìn ra cửa sổ bên kia, bận rộn không thôi.Sở Du Ninh cũng vậy, nàng cùng A Quy nhìn ra ngoài cửa sổ, một lớn một bé tụm lại thì thầm to nhỏ."Mấy quả đỏ xuyên lại thành một hàng kia là gì?"Sở Du Ninh nhìn cây kẹo hồ lô trong suốt dưới ánh nắng."Ta biết, là kẹo hồ lô, tứ thúc từng mua cho ta ăn."Trình An đánh xe ngựa bên ngoài nghe thấy cũng không thấy lạ, công chúa vẫn luôn ở trong cung, ăn toàn là sơn hào hải vị, không biết kẹo hồ lô là gì cũng là chuyện bình thường, A Quy cũng ở trong phủ, một lớn một nhỏ vừa vặn hợp ý."Nhìn có vẻ rất ngon."Sở Du Ninh l.i.ế.m môi, nhìn tiểu đậu đinh, vừa lúc tiểu đậu đinh cũng rất muốn ra ngoài đi dạo, nàng đã có quyết định: "A Quy muốn ăn kẹo hồ lô không? Ta dẫn ngươi đi ăn.""A Quy muốn ăn nhưng A Quy không nói."A Quy che miệng, mở to đôi mắt đen láy, đáng yêu vô cùng."Ừ, ta biết ngươi muốn ăn."Phong Nhi nhìn thấy toàn bộ quá trình:... Nô tì nghi ngờ là công chúa muốn ăn.Sở Du Ninh bảo Trình An tìm chỗ dừng xe, nhảy xuống xe trước, sau đó bế tiểu đậu đinh xuống."Công chúa, người không đến Hộ bộ nữa sao?" Trong giọng nói của Trình An mang theo sự vui mừng."Đi chứ, mua kẹo hồ lô cho A Quy trước."Dù sao Hộ bộ cũng ở đó, không chạy đi được, đã đến phố rồi thì... cứ từ từ ngắm đã.Sở Du Ninh hít hà hương thơm thoang thoảng xung quanh, nhìn phố xá san sát nhau, vì có ký ức của nguyên chủ, nàng đều nhận ra chữ phồn thể, có thể nhìn ra các cửa hàng bán gì.Quán trà, quán rượu, cửa hàng lụa là, cửa hàng trang sức và hương liệu, v. v... Có đủ loại sạp hàng từ bán rau, bán ô, bán cao dán tới xem bói.Người đi đường cũng có thương gia, sĩ tử, quan lại, tiểu thương, nhà sư đi chân đất, đủ mọi loại người.Đây đều là những thứ đã biến mất ở mạt thế, bây giờ sống sờ sờ trước mắt, khiến Sở Du Ninh nhìn không kịp."Công chúa thẩm thẩm, thơm quá!"A Quy ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí, phát ra tiếng kinh ngạc non nớt, đôi mắt nhỏ không đủ nhìn."Ta cũng thấy thơm, đi, dẫn ngươi đi ăn."Sở Du Ninh nắm tay A Quy, quầy *****ên là đi thẳng đến kẹo hồ lô tròn vo đỏ au.Trình An đang suy nghĩ về khả năng giấu đại đao của công chúa.

Cho dù không có thì chỉ cần dựa vào việc nàng ta thu xác lập bia cho Thẩm gia, hắn cũng phải mua nàng ta về.

Trình Hựu không khéo ăn nói như Trình An, gãi đầu, đi xuống làm theo mệnh lệnh.

Ngoài cửa, lính gác biết Thẩm Vô Cữu đã nói xong chuyện chính sự mới tiến lên thông báo công chúa đã xách đao đến Hộ bộ.

Thẩm Vô Cữu:...

*

Từ phủ tướng quân đến Hộ bộ phải đi xe ngựa, qua phường Vĩnh An rồi mới đến đường Bắc Đại, sau đó mới đến nha môn.

A Quy ngày thường ít khi ra khỏi phủ, vì trong phủ toàn là nữ quyến nên không tiện dẫn hắn ra ngoài, cũng không yên tâm để người bên dưới dẫn đi, chỉ có một lần duy nhất là một năm trước tứ thúc từ biên quan trở về, đã cõng hắn trên cổ đi chơi cả một ngày.

Lần này được ra khỏi phủ, cho dù chỉ ngồi trong xe cũng giống như một chú chim nhỏ được ra khỏi lồng, vui vẻ không thôi.

Lúc đầu còn ngồi ngoan ngoãn, lúc sau xe ngựa đi ngang qua chợ, nghe thấy tiếng rao hàng, A Quy không ngồi yên được nữa, thân hình nhỏ bé lúc thì nhìn ra cửa sổ bên này, lúc lại nhìn ra cửa sổ bên kia, bận rộn không thôi.

Sở Du Ninh cũng vậy, nàng cùng A Quy nhìn ra ngoài cửa sổ, một lớn một bé tụm lại thì thầm to nhỏ.

"Mấy quả đỏ xuyên lại thành một hàng kia là gì?"

Sở Du Ninh nhìn cây kẹo hồ lô trong suốt dưới ánh nắng.

"Ta biết, là kẹo hồ lô, tứ thúc từng mua cho ta ăn."

Trình An đánh xe ngựa bên ngoài nghe thấy cũng không thấy lạ, công chúa vẫn luôn ở trong cung, ăn toàn là sơn hào hải vị, không biết kẹo hồ lô là gì cũng là chuyện bình thường, A Quy cũng ở trong phủ, một lớn một nhỏ vừa vặn hợp ý.

"Nhìn có vẻ rất ngon."

Sở Du Ninh l.i.ế.m môi, nhìn tiểu đậu đinh, vừa lúc tiểu đậu đinh cũng rất muốn ra ngoài đi dạo, nàng đã có quyết định: "A Quy muốn ăn kẹo hồ lô không? Ta dẫn ngươi đi ăn."

"A Quy muốn ăn nhưng A Quy không nói."

A Quy che miệng, mở to đôi mắt đen láy, đáng yêu vô cùng.

"Ừ, ta biết ngươi muốn ăn."

Phong Nhi nhìn thấy toàn bộ quá trình:... Nô tì nghi ngờ là công chúa muốn ăn.

Sở Du Ninh bảo Trình An tìm chỗ dừng xe, nhảy xuống xe trước, sau đó bế tiểu đậu đinh xuống.

"Công chúa, người không đến Hộ bộ nữa sao?" Trong giọng nói của Trình An mang theo sự vui mừng.

"Đi chứ, mua kẹo hồ lô cho A Quy trước."

Dù sao Hộ bộ cũng ở đó, không chạy đi được, đã đến phố rồi thì... cứ từ từ ngắm đã.

Sở Du Ninh hít hà hương thơm thoang thoảng xung quanh, nhìn phố xá san sát nhau, vì có ký ức của nguyên chủ, nàng đều nhận ra chữ phồn thể, có thể nhìn ra các cửa hàng bán gì.

Quán trà, quán rượu, cửa hàng lụa là, cửa hàng trang sức và hương liệu, v. v... Có đủ loại sạp hàng từ bán rau, bán ô, bán cao dán tới xem bói.

Người đi đường cũng có thương gia, sĩ tử, quan lại, tiểu thương, nhà sư đi chân đất, đủ mọi loại người.

Đây đều là những thứ đã biến mất ở mạt thế, bây giờ sống sờ sờ trước mắt, khiến Sở Du Ninh nhìn không kịp.

"Công chúa thẩm thẩm, thơm quá!"

A Quy ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí, phát ra tiếng kinh ngạc non nớt, đôi mắt nhỏ không đủ nhìn.

"Ta cũng thấy thơm, đi, dẫn ngươi đi ăn."

Sở Du Ninh nắm tay A Quy, quầy *****ên là đi thẳng đến kẹo hồ lô tròn vo đỏ au.

Trình An đang suy nghĩ về khả năng giấu đại đao của công chúa.

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Cho dù không có thì chỉ cần dựa vào việc nàng ta thu xác lập bia cho Thẩm gia, hắn cũng phải mua nàng ta về.Trình Hựu không khéo ăn nói như Trình An, gãi đầu, đi xuống làm theo mệnh lệnh.Ngoài cửa, lính gác biết Thẩm Vô Cữu đã nói xong chuyện chính sự mới tiến lên thông báo công chúa đã xách đao đến Hộ bộ.Thẩm Vô Cữu:...*Từ phủ tướng quân đến Hộ bộ phải đi xe ngựa, qua phường Vĩnh An rồi mới đến đường Bắc Đại, sau đó mới đến nha môn.A Quy ngày thường ít khi ra khỏi phủ, vì trong phủ toàn là nữ quyến nên không tiện dẫn hắn ra ngoài, cũng không yên tâm để người bên dưới dẫn đi, chỉ có một lần duy nhất là một năm trước tứ thúc từ biên quan trở về, đã cõng hắn trên cổ đi chơi cả một ngày.Lần này được ra khỏi phủ, cho dù chỉ ngồi trong xe cũng giống như một chú chim nhỏ được ra khỏi lồng, vui vẻ không thôi.Lúc đầu còn ngồi ngoan ngoãn, lúc sau xe ngựa đi ngang qua chợ, nghe thấy tiếng rao hàng, A Quy không ngồi yên được nữa, thân hình nhỏ bé lúc thì nhìn ra cửa sổ bên này, lúc lại nhìn ra cửa sổ bên kia, bận rộn không thôi.Sở Du Ninh cũng vậy, nàng cùng A Quy nhìn ra ngoài cửa sổ, một lớn một bé tụm lại thì thầm to nhỏ."Mấy quả đỏ xuyên lại thành một hàng kia là gì?"Sở Du Ninh nhìn cây kẹo hồ lô trong suốt dưới ánh nắng."Ta biết, là kẹo hồ lô, tứ thúc từng mua cho ta ăn."Trình An đánh xe ngựa bên ngoài nghe thấy cũng không thấy lạ, công chúa vẫn luôn ở trong cung, ăn toàn là sơn hào hải vị, không biết kẹo hồ lô là gì cũng là chuyện bình thường, A Quy cũng ở trong phủ, một lớn một nhỏ vừa vặn hợp ý."Nhìn có vẻ rất ngon."Sở Du Ninh l.i.ế.m môi, nhìn tiểu đậu đinh, vừa lúc tiểu đậu đinh cũng rất muốn ra ngoài đi dạo, nàng đã có quyết định: "A Quy muốn ăn kẹo hồ lô không? Ta dẫn ngươi đi ăn.""A Quy muốn ăn nhưng A Quy không nói."A Quy che miệng, mở to đôi mắt đen láy, đáng yêu vô cùng."Ừ, ta biết ngươi muốn ăn."Phong Nhi nhìn thấy toàn bộ quá trình:... Nô tì nghi ngờ là công chúa muốn ăn.Sở Du Ninh bảo Trình An tìm chỗ dừng xe, nhảy xuống xe trước, sau đó bế tiểu đậu đinh xuống."Công chúa, người không đến Hộ bộ nữa sao?" Trong giọng nói của Trình An mang theo sự vui mừng."Đi chứ, mua kẹo hồ lô cho A Quy trước."Dù sao Hộ bộ cũng ở đó, không chạy đi được, đã đến phố rồi thì... cứ từ từ ngắm đã.Sở Du Ninh hít hà hương thơm thoang thoảng xung quanh, nhìn phố xá san sát nhau, vì có ký ức của nguyên chủ, nàng đều nhận ra chữ phồn thể, có thể nhìn ra các cửa hàng bán gì.Quán trà, quán rượu, cửa hàng lụa là, cửa hàng trang sức và hương liệu, v. v... Có đủ loại sạp hàng từ bán rau, bán ô, bán cao dán tới xem bói.Người đi đường cũng có thương gia, sĩ tử, quan lại, tiểu thương, nhà sư đi chân đất, đủ mọi loại người.Đây đều là những thứ đã biến mất ở mạt thế, bây giờ sống sờ sờ trước mắt, khiến Sở Du Ninh nhìn không kịp."Công chúa thẩm thẩm, thơm quá!"A Quy ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí, phát ra tiếng kinh ngạc non nớt, đôi mắt nhỏ không đủ nhìn."Ta cũng thấy thơm, đi, dẫn ngươi đi ăn."Sở Du Ninh nắm tay A Quy, quầy *****ên là đi thẳng đến kẹo hồ lô tròn vo đỏ au.Trình An đang suy nghĩ về khả năng giấu đại đao của công chúa.

Chương 77: Chương 77