Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 157: Chương 157

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Chủ tử!"Trình An buông A Quy xuống, cùng Trình Hựu vội vàng khiêng xe lăn đuổi theo.A Quy nghe nói công chúa thẩm thẩm xảy ra chuyện cũng muốn đuổi theo, bị Thẩm Tư Lạc kịp thời ngăn lại.Lúc này đi qua chỉ thêm loạn, mặc dù nàng ta cũng lo lắng cho tứ tẩu, nhưng cũng phải dỗ dành mấy đứa nhỏ cho tốt.Trương ma ma bế Tứ hoàng tử xuống xe, nghe tin này thì vội vàng nhét Tứ hoàng tử cho v.ú nuôi của nó, bước nhanh đuổi theo.Bà ta cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị công chúa dọa chết, sao lại không có lúc nào nghỉ ngơi chứ?Trần Tử Thiện ngồi trên xe ngựa lắc lư theo sau, vừa nghe nói Du Ninh công chúa xảy ra chuyện, cả người hắn đều không ổn.Hắn vất vả lắm mới bám được vào đùi công chúa, chỉ cần công chúa che chở cho hắn, những người trong Trần gia có không ưa hắn cũng chỉ đành nhẫn nhịn.Tuy nhiên, hắn cũng lo lắng từ tận đáy lòng, dù sao Du Ninh công chúa thực sự rất khác với vị công chúa trong truyền thuyết, nàng không chỉ hòa nhã mà còn rất nghĩa khí, nếu nàng không phải thân phận công chúa, hắn còn muốn coi nàng như muội muội mà đối đãi.Bên tiểu viện, Sở Du Ninh cảm nhận được mặt đất rung chuyển do vụ nổ dưới chân, nhìn vào mái nhà bị nổ thủng một lỗ do nắp hồ lô văng ra, căn phòng cũng bị nổ tan tành.Cái này, hẳn là, không cần nàng đền chứ?"Cô nương, có thể thả ta xuống được chưa?" Khương đạo trưởng bị treo ngược trên vai kích động lên tiếng."Ồ."Sở Du Ninh thả người xuống, thấy hắn đứng không vững còn đỡ một cái, chỉ vào căn phòng, vẻ mặt vô tội nói: "Cái nồi hồ lô của ngươi làm nổ tung phòng người ta rồi."Khương đạo trưởng lắc lắc cái đầu choáng váng, nghe Sở Du Ninh nói vậy, tức giận lớn tiếng phản bác: "Đó là lò luyện đan!"Sở Du Ninh thuận theo: "Cái lò luyện đan của ngươi làm nổ tung phòng người ta, ngươi phải đền."Khương đạo trưởng "..."Khương đạo trưởng nhìn căn phòng bị nổ tung tan nát cùng với những mảnh vỡ của lò luyện đan rơi đầy đất, nhất thời không biết nên vui mừng vì thứ Trấn Quốc tướng quân muốn có đã làm ra, hay nên đau lòng vì lò luyện đan cuối cùng mà đạo quán truyền lại cũng bị nổ tung mất.Sở Du Ninh thấy Khương đạo trưởng nhìn căn phòng với vẻ mặt đau buồn, lại nhìn bộ quần áo rách rưới của hắn, hơi chột dạ: "Ngươi đừng quá đau lòng, cùng lắm thì ta bảo Thẩm Vô Cữu không bắt ngươi đền."Khương đạo trưởng biết Thẩm Vô Cữu là tên của Trấn Quốc tướng quân, nghe nàng gọi thẳng như vậy thì biết nàng và Trấn Quốc tướng quân quan hệ không bình thường, không trách được có thể tùy tiện vào đây.Hắn nói: "Phòng này rõ ràng là do ngươi nổ tung, cho dù chủ nhân của biệt viện có muốn đòi tiền cũng phải tìm ngươi."Sở Du Ninh trừng mắt: "Ta chỉ đi ngang qua thôi, liên quan gì đến ta? Ta còn cứu mạng ngươi nữa."Khương đạo trưởng nghĩ đến cảnh Sở Du Ninh khiêng mình ra ngoài, mặc dù tư thế có hơi xấu hổ nhưng đúng là đã cứu mạng hắn, nếu không thì hắn không c.h.ế.t cũng bị nổ trọng thương.Sức nổ này còn mạnh hơn cái lần hắn vô tình nổ lò ở đạo quán trước đây.Cô nương này cũng không biết sức lực lớn thế nào, khiêng một nam tử cao to như hắn mà mặt không đỏ, hơi không loạn.Thẩm Vô Cữu chạy tới, vừa đi đến cửa viện đã nghe thấy giọng nói khí thế ngất trời của Sở Du Ninh, trái tim treo lơ lửng của hắn mới buông xuống.

"Chủ tử!"

Trình An buông A Quy xuống, cùng Trình Hựu vội vàng khiêng xe lăn đuổi theo.

A Quy nghe nói công chúa thẩm thẩm xảy ra chuyện cũng muốn đuổi theo, bị Thẩm Tư Lạc kịp thời ngăn lại.

Lúc này đi qua chỉ thêm loạn, mặc dù nàng ta cũng lo lắng cho tứ tẩu, nhưng cũng phải dỗ dành mấy đứa nhỏ cho tốt.

Trương ma ma bế Tứ hoàng tử xuống xe, nghe tin này thì vội vàng nhét Tứ hoàng tử cho v.ú nuôi của nó, bước nhanh đuổi theo.

Bà ta cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị công chúa dọa chết, sao lại không có lúc nào nghỉ ngơi chứ?

Trần Tử Thiện ngồi trên xe ngựa lắc lư theo sau, vừa nghe nói Du Ninh công chúa xảy ra chuyện, cả người hắn đều không ổn.

Hắn vất vả lắm mới bám được vào đùi công chúa, chỉ cần công chúa che chở cho hắn, những người trong Trần gia có không ưa hắn cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

Tuy nhiên, hắn cũng lo lắng từ tận đáy lòng, dù sao Du Ninh công chúa thực sự rất khác với vị công chúa trong truyền thuyết, nàng không chỉ hòa nhã mà còn rất nghĩa khí, nếu nàng không phải thân phận công chúa, hắn còn muốn coi nàng như muội muội mà đối đãi.

Bên tiểu viện, Sở Du Ninh cảm nhận được mặt đất rung chuyển do vụ nổ dưới chân, nhìn vào mái nhà bị nổ thủng một lỗ do nắp hồ lô văng ra, căn phòng cũng bị nổ tan tành.

Cái này, hẳn là, không cần nàng đền chứ?

"Cô nương, có thể thả ta xuống được chưa?" Khương đạo trưởng bị treo ngược trên vai kích động lên tiếng.

"Ồ."

Sở Du Ninh thả người xuống, thấy hắn đứng không vững còn đỡ một cái, chỉ vào căn phòng, vẻ mặt vô tội nói: "Cái nồi hồ lô của ngươi làm nổ tung phòng người ta rồi."

Khương đạo trưởng lắc lắc cái đầu choáng váng, nghe Sở Du Ninh nói vậy, tức giận lớn tiếng phản bác: "Đó là lò luyện đan!"

Sở Du Ninh thuận theo: "Cái lò luyện đan của ngươi làm nổ tung phòng người ta, ngươi phải đền."

Khương đạo trưởng "..."

Khương đạo trưởng nhìn căn phòng bị nổ tung tan nát cùng với những mảnh vỡ của lò luyện đan rơi đầy đất, nhất thời không biết nên vui mừng vì thứ Trấn Quốc tướng quân muốn có đã làm ra, hay nên đau lòng vì lò luyện đan cuối cùng mà đạo quán truyền lại cũng bị nổ tung mất.

Sở Du Ninh thấy Khương đạo trưởng nhìn căn phòng với vẻ mặt đau buồn, lại nhìn bộ quần áo rách rưới của hắn, hơi chột dạ: "Ngươi đừng quá đau lòng, cùng lắm thì ta bảo Thẩm Vô Cữu không bắt ngươi đền."

Khương đạo trưởng biết Thẩm Vô Cữu là tên của Trấn Quốc tướng quân, nghe nàng gọi thẳng như vậy thì biết nàng và Trấn Quốc tướng quân quan hệ không bình thường, không trách được có thể tùy tiện vào đây.

Hắn nói: "Phòng này rõ ràng là do ngươi nổ tung, cho dù chủ nhân của biệt viện có muốn đòi tiền cũng phải tìm ngươi."

Sở Du Ninh trừng mắt: "Ta chỉ đi ngang qua thôi, liên quan gì đến ta? Ta còn cứu mạng ngươi nữa."

Khương đạo trưởng nghĩ đến cảnh Sở Du Ninh khiêng mình ra ngoài, mặc dù tư thế có hơi xấu hổ nhưng đúng là đã cứu mạng hắn, nếu không thì hắn không c.h.ế.t cũng bị nổ trọng thương.

Sức nổ này còn mạnh hơn cái lần hắn vô tình nổ lò ở đạo quán trước đây.

Cô nương này cũng không biết sức lực lớn thế nào, khiêng một nam tử cao to như hắn mà mặt không đỏ, hơi không loạn.

Thẩm Vô Cữu chạy tới, vừa đi đến cửa viện đã nghe thấy giọng nói khí thế ngất trời của Sở Du Ninh, trái tim treo lơ lửng của hắn mới buông xuống.

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Chủ tử!"Trình An buông A Quy xuống, cùng Trình Hựu vội vàng khiêng xe lăn đuổi theo.A Quy nghe nói công chúa thẩm thẩm xảy ra chuyện cũng muốn đuổi theo, bị Thẩm Tư Lạc kịp thời ngăn lại.Lúc này đi qua chỉ thêm loạn, mặc dù nàng ta cũng lo lắng cho tứ tẩu, nhưng cũng phải dỗ dành mấy đứa nhỏ cho tốt.Trương ma ma bế Tứ hoàng tử xuống xe, nghe tin này thì vội vàng nhét Tứ hoàng tử cho v.ú nuôi của nó, bước nhanh đuổi theo.Bà ta cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị công chúa dọa chết, sao lại không có lúc nào nghỉ ngơi chứ?Trần Tử Thiện ngồi trên xe ngựa lắc lư theo sau, vừa nghe nói Du Ninh công chúa xảy ra chuyện, cả người hắn đều không ổn.Hắn vất vả lắm mới bám được vào đùi công chúa, chỉ cần công chúa che chở cho hắn, những người trong Trần gia có không ưa hắn cũng chỉ đành nhẫn nhịn.Tuy nhiên, hắn cũng lo lắng từ tận đáy lòng, dù sao Du Ninh công chúa thực sự rất khác với vị công chúa trong truyền thuyết, nàng không chỉ hòa nhã mà còn rất nghĩa khí, nếu nàng không phải thân phận công chúa, hắn còn muốn coi nàng như muội muội mà đối đãi.Bên tiểu viện, Sở Du Ninh cảm nhận được mặt đất rung chuyển do vụ nổ dưới chân, nhìn vào mái nhà bị nổ thủng một lỗ do nắp hồ lô văng ra, căn phòng cũng bị nổ tan tành.Cái này, hẳn là, không cần nàng đền chứ?"Cô nương, có thể thả ta xuống được chưa?" Khương đạo trưởng bị treo ngược trên vai kích động lên tiếng."Ồ."Sở Du Ninh thả người xuống, thấy hắn đứng không vững còn đỡ một cái, chỉ vào căn phòng, vẻ mặt vô tội nói: "Cái nồi hồ lô của ngươi làm nổ tung phòng người ta rồi."Khương đạo trưởng lắc lắc cái đầu choáng váng, nghe Sở Du Ninh nói vậy, tức giận lớn tiếng phản bác: "Đó là lò luyện đan!"Sở Du Ninh thuận theo: "Cái lò luyện đan của ngươi làm nổ tung phòng người ta, ngươi phải đền."Khương đạo trưởng "..."Khương đạo trưởng nhìn căn phòng bị nổ tung tan nát cùng với những mảnh vỡ của lò luyện đan rơi đầy đất, nhất thời không biết nên vui mừng vì thứ Trấn Quốc tướng quân muốn có đã làm ra, hay nên đau lòng vì lò luyện đan cuối cùng mà đạo quán truyền lại cũng bị nổ tung mất.Sở Du Ninh thấy Khương đạo trưởng nhìn căn phòng với vẻ mặt đau buồn, lại nhìn bộ quần áo rách rưới của hắn, hơi chột dạ: "Ngươi đừng quá đau lòng, cùng lắm thì ta bảo Thẩm Vô Cữu không bắt ngươi đền."Khương đạo trưởng biết Thẩm Vô Cữu là tên của Trấn Quốc tướng quân, nghe nàng gọi thẳng như vậy thì biết nàng và Trấn Quốc tướng quân quan hệ không bình thường, không trách được có thể tùy tiện vào đây.Hắn nói: "Phòng này rõ ràng là do ngươi nổ tung, cho dù chủ nhân của biệt viện có muốn đòi tiền cũng phải tìm ngươi."Sở Du Ninh trừng mắt: "Ta chỉ đi ngang qua thôi, liên quan gì đến ta? Ta còn cứu mạng ngươi nữa."Khương đạo trưởng nghĩ đến cảnh Sở Du Ninh khiêng mình ra ngoài, mặc dù tư thế có hơi xấu hổ nhưng đúng là đã cứu mạng hắn, nếu không thì hắn không c.h.ế.t cũng bị nổ trọng thương.Sức nổ này còn mạnh hơn cái lần hắn vô tình nổ lò ở đạo quán trước đây.Cô nương này cũng không biết sức lực lớn thế nào, khiêng một nam tử cao to như hắn mà mặt không đỏ, hơi không loạn.Thẩm Vô Cữu chạy tới, vừa đi đến cửa viện đã nghe thấy giọng nói khí thế ngất trời của Sở Du Ninh, trái tim treo lơ lửng của hắn mới buông xuống.

Chương 157: Chương 157