Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 158: Chương 158
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Công chúa."Hắn đi vào, thấy công chúa toàn thân không bị thương, trái tim đang treo lơ lửng mới hoàn toàn thả lỏng.Khương đạo trưởng, tức Khương Trần, nghe thấy cách xưng hô này thì kinh ngạc nhìn Sở Du Ninh.Không ngờ đây lại là một công chúa tôn quý, không trách được dám gọi thẳng tên của Trấn Quốc tướng quân.Sở Du Ninh quay đầu lại thấy sắc mặt Thẩm Vô Cữu hơi tái, tay đè lên vết thương, vội vàng tiến lên đỡ hắn, lại thăm dò xem xét thương thế: "Ngươi đi bộ đến đây sao? Chê vết thương lành quá nhanh à? Ta nói cho ngươi biết, cũng chỉ có ta..."Bàn tay to lớn che miệng Sở Du Ninh, Thẩm Vô Cữu cúi đầu, nói bên tai nàng: "Công chúa, năng lực của người là vũ khí bí mật, không nên tiết lộ."Sở Du Ninh bị hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai hơi ngứa, nàng hơi nghiêng đầu, xoa xoa đôi tai ngứa ngáy nóng bỏng: "Được rồi, nghe ngươi, nhưng ngươi cũng phải nghe ta."Thẩm Vô Cữu thấy nàng xoa tai, cười nói: "Được.""Công chúa, chủ tử vừa nghe nói người ở đây, ngay cả xe lăn cũng không thèm ngồi."Trình An và Trình Hựu đẩy xe lăn đến trước mặt Thẩm Vô Cữu, đỡ hắn ngồi xuống.Sở Du Ninh nghe vậy, nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ta lợi hại như vậy, ngươi còn lo ta không tự bảo vệ được mình sao?""Dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là thân xác phàm nhân. Công chúa phải bảo vệ mình cho tốt, bây giờ người đã có phu quân rồi."Thẩm Vô Cữu đã biết cách có thể thuyết phục được nàng.Quả nhiên, Sở Du Ninh gật đầu: "Ngươi nói đúng, bây giờ ta cũng có gia đình rồi, phải chịu trách nhiệm với ngươi."Trương ma ma vừa đến cửa viện đã nghe thấy lời tuyên bố này, không cần vào xem cũng biết công chúa nhà bà ta khỏe lắm.Công chúa tôn quý, cho dù đã thành thân thì phò mã cũng phải tôn trọng công chúa, nhưng ở trước mặt phò mã nói hắn là người của mình có phải không ổn lắm không?Phò mã là đại tướng quân thống lĩnh ba mươi vạn quân Thẩm gia, hắn có thể vui vẻ sao?Thôi thôi, thấy phò mã vừa rồi lo lắng cho công chúa đến nỗi cả vết thương cũng không màng, hẳn là không có vấn đề gì lớn, bà ta sẽ không vào làm phiền.Trong viện, Trình An và Trình Hựu cũng nghi ngờ cuộc đời. ... Tại sao lại cảm thấy chủ tử của bọn họ mới là người xuất giá vậy?Được rồi, bình thường mà nói, cho dù chủ tử cưới công chúa cũng phải tôn trọng nàng. Chỉ là phủ tướng quân của bọn họ may mắn, gặp được một công chúa tính tình sảng khoái, không thích lên mặt.Mặc dù trái ngược với suy nghĩ của mình, Thẩm Vô Cữu lại không hề tức giận, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời này nàng cũng sẽ không thông suốt.Hắn ra lệnh cho Trình An Trình Hựu: "Dặn dò người bên dưới, không được truyền ra ngoài chuyện trang viên phát nổ, cũng không được để bất kỳ ai đến đây."May là nơi này không gần quan đạo, cách kinh thành cũng ba mươi dặm, tiếng nổ này hẳn là không truyền đến kinh thành được, cho dù truyền đến thì những kẻ tự đại ở Việt Quốc cũng chỉ nghĩ là tiếng nổ từ những vò thuốc s.ú.n.g nộp lên hôm qua.Trình An và Trình Hựu hiểu rõ nặng nhẹ, lập tức sắc mặt nghiêm trang rời đi.Viện tử chỉ còn lại ba người, Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Khương Trần: "Khương đạo trưởng, lần này đã biết thứ gì có thể gây ra vụ nổ chưa?"Khương Trần nhìn Sở Du Ninh: "Tướng quân không bằng hỏi công chúa, lần nổ lò này đều do công chúa mà ra."
"Công chúa."
Hắn đi vào, thấy công chúa toàn thân không bị thương, trái tim đang treo lơ lửng mới hoàn toàn thả lỏng.
Khương đạo trưởng, tức Khương Trần, nghe thấy cách xưng hô này thì kinh ngạc nhìn Sở Du Ninh.
Không ngờ đây lại là một công chúa tôn quý, không trách được dám gọi thẳng tên của Trấn Quốc tướng quân.
Sở Du Ninh quay đầu lại thấy sắc mặt Thẩm Vô Cữu hơi tái, tay đè lên vết thương, vội vàng tiến lên đỡ hắn, lại thăm dò xem xét thương thế: "Ngươi đi bộ đến đây sao? Chê vết thương lành quá nhanh à? Ta nói cho ngươi biết, cũng chỉ có ta..."
Bàn tay to lớn che miệng Sở Du Ninh, Thẩm Vô Cữu cúi đầu, nói bên tai nàng: "Công chúa, năng lực của người là vũ khí bí mật, không nên tiết lộ."
Sở Du Ninh bị hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai hơi ngứa, nàng hơi nghiêng đầu, xoa xoa đôi tai ngứa ngáy nóng bỏng: "Được rồi, nghe ngươi, nhưng ngươi cũng phải nghe ta."
Thẩm Vô Cữu thấy nàng xoa tai, cười nói: "Được."
"Công chúa, chủ tử vừa nghe nói người ở đây, ngay cả xe lăn cũng không thèm ngồi."
Trình An và Trình Hựu đẩy xe lăn đến trước mặt Thẩm Vô Cữu, đỡ hắn ngồi xuống.
Sở Du Ninh nghe vậy, nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ta lợi hại như vậy, ngươi còn lo ta không tự bảo vệ được mình sao?"
"Dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là thân xác phàm nhân. Công chúa phải bảo vệ mình cho tốt, bây giờ người đã có phu quân rồi."
Thẩm Vô Cữu đã biết cách có thể thuyết phục được nàng.
Quả nhiên, Sở Du Ninh gật đầu: "Ngươi nói đúng, bây giờ ta cũng có gia đình rồi, phải chịu trách nhiệm với ngươi."
Trương ma ma vừa đến cửa viện đã nghe thấy lời tuyên bố này, không cần vào xem cũng biết công chúa nhà bà ta khỏe lắm.
Công chúa tôn quý, cho dù đã thành thân thì phò mã cũng phải tôn trọng công chúa, nhưng ở trước mặt phò mã nói hắn là người của mình có phải không ổn lắm không?
Phò mã là đại tướng quân thống lĩnh ba mươi vạn quân Thẩm gia, hắn có thể vui vẻ sao?
Thôi thôi, thấy phò mã vừa rồi lo lắng cho công chúa đến nỗi cả vết thương cũng không màng, hẳn là không có vấn đề gì lớn, bà ta sẽ không vào làm phiền.
Trong viện, Trình An và Trình Hựu cũng nghi ngờ cuộc đời. ... Tại sao lại cảm thấy chủ tử của bọn họ mới là người xuất giá vậy?
Được rồi, bình thường mà nói, cho dù chủ tử cưới công chúa cũng phải tôn trọng nàng. Chỉ là phủ tướng quân của bọn họ may mắn, gặp được một công chúa tính tình sảng khoái, không thích lên mặt.
Mặc dù trái ngược với suy nghĩ của mình, Thẩm Vô Cữu lại không hề tức giận, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời này nàng cũng sẽ không thông suốt.
Hắn ra lệnh cho Trình An Trình Hựu: "Dặn dò người bên dưới, không được truyền ra ngoài chuyện trang viên phát nổ, cũng không được để bất kỳ ai đến đây."
May là nơi này không gần quan đạo, cách kinh thành cũng ba mươi dặm, tiếng nổ này hẳn là không truyền đến kinh thành được, cho dù truyền đến thì những kẻ tự đại ở Việt Quốc cũng chỉ nghĩ là tiếng nổ từ những vò thuốc s.ú.n.g nộp lên hôm qua.
Trình An và Trình Hựu hiểu rõ nặng nhẹ, lập tức sắc mặt nghiêm trang rời đi.
Viện tử chỉ còn lại ba người, Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Khương Trần: "Khương đạo trưởng, lần này đã biết thứ gì có thể gây ra vụ nổ chưa?"
Khương Trần nhìn Sở Du Ninh: "Tướng quân không bằng hỏi công chúa, lần nổ lò này đều do công chúa mà ra."
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Công chúa."Hắn đi vào, thấy công chúa toàn thân không bị thương, trái tim đang treo lơ lửng mới hoàn toàn thả lỏng.Khương đạo trưởng, tức Khương Trần, nghe thấy cách xưng hô này thì kinh ngạc nhìn Sở Du Ninh.Không ngờ đây lại là một công chúa tôn quý, không trách được dám gọi thẳng tên của Trấn Quốc tướng quân.Sở Du Ninh quay đầu lại thấy sắc mặt Thẩm Vô Cữu hơi tái, tay đè lên vết thương, vội vàng tiến lên đỡ hắn, lại thăm dò xem xét thương thế: "Ngươi đi bộ đến đây sao? Chê vết thương lành quá nhanh à? Ta nói cho ngươi biết, cũng chỉ có ta..."Bàn tay to lớn che miệng Sở Du Ninh, Thẩm Vô Cữu cúi đầu, nói bên tai nàng: "Công chúa, năng lực của người là vũ khí bí mật, không nên tiết lộ."Sở Du Ninh bị hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai hơi ngứa, nàng hơi nghiêng đầu, xoa xoa đôi tai ngứa ngáy nóng bỏng: "Được rồi, nghe ngươi, nhưng ngươi cũng phải nghe ta."Thẩm Vô Cữu thấy nàng xoa tai, cười nói: "Được.""Công chúa, chủ tử vừa nghe nói người ở đây, ngay cả xe lăn cũng không thèm ngồi."Trình An và Trình Hựu đẩy xe lăn đến trước mặt Thẩm Vô Cữu, đỡ hắn ngồi xuống.Sở Du Ninh nghe vậy, nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ta lợi hại như vậy, ngươi còn lo ta không tự bảo vệ được mình sao?""Dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là thân xác phàm nhân. Công chúa phải bảo vệ mình cho tốt, bây giờ người đã có phu quân rồi."Thẩm Vô Cữu đã biết cách có thể thuyết phục được nàng.Quả nhiên, Sở Du Ninh gật đầu: "Ngươi nói đúng, bây giờ ta cũng có gia đình rồi, phải chịu trách nhiệm với ngươi."Trương ma ma vừa đến cửa viện đã nghe thấy lời tuyên bố này, không cần vào xem cũng biết công chúa nhà bà ta khỏe lắm.Công chúa tôn quý, cho dù đã thành thân thì phò mã cũng phải tôn trọng công chúa, nhưng ở trước mặt phò mã nói hắn là người của mình có phải không ổn lắm không?Phò mã là đại tướng quân thống lĩnh ba mươi vạn quân Thẩm gia, hắn có thể vui vẻ sao?Thôi thôi, thấy phò mã vừa rồi lo lắng cho công chúa đến nỗi cả vết thương cũng không màng, hẳn là không có vấn đề gì lớn, bà ta sẽ không vào làm phiền.Trong viện, Trình An và Trình Hựu cũng nghi ngờ cuộc đời. ... Tại sao lại cảm thấy chủ tử của bọn họ mới là người xuất giá vậy?Được rồi, bình thường mà nói, cho dù chủ tử cưới công chúa cũng phải tôn trọng nàng. Chỉ là phủ tướng quân của bọn họ may mắn, gặp được một công chúa tính tình sảng khoái, không thích lên mặt.Mặc dù trái ngược với suy nghĩ của mình, Thẩm Vô Cữu lại không hề tức giận, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời này nàng cũng sẽ không thông suốt.Hắn ra lệnh cho Trình An Trình Hựu: "Dặn dò người bên dưới, không được truyền ra ngoài chuyện trang viên phát nổ, cũng không được để bất kỳ ai đến đây."May là nơi này không gần quan đạo, cách kinh thành cũng ba mươi dặm, tiếng nổ này hẳn là không truyền đến kinh thành được, cho dù truyền đến thì những kẻ tự đại ở Việt Quốc cũng chỉ nghĩ là tiếng nổ từ những vò thuốc s.ú.n.g nộp lên hôm qua.Trình An và Trình Hựu hiểu rõ nặng nhẹ, lập tức sắc mặt nghiêm trang rời đi.Viện tử chỉ còn lại ba người, Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Khương Trần: "Khương đạo trưởng, lần này đã biết thứ gì có thể gây ra vụ nổ chưa?"Khương Trần nhìn Sở Du Ninh: "Tướng quân không bằng hỏi công chúa, lần nổ lò này đều do công chúa mà ra."