Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 282: Chương 282

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Đúng rồi, phụ hoàng, triều đình có nơi chuyên rèn vũ khí chứ? Cho ta mượn dùng một chút, ta thấy các tiệm rèn trên phố lớn đều thiếu nguyên liệu và thiết bị."Sở Du Ninh thấy như vậy còn có thể tiết kiệm một khoản tiền mua nguyên liệu.Thiết bị là gì, Cảnh Huy Đế chưa từng nghe qua nhưng cũng đoán ra nàng muốn nói gì, bực bội phất tay: "Ngươi muốn rèn kiếm gì thì để Quân khí cục rèn cho ngươi."Sở Du Ninh lắc đầu: "Ta muốn tự rèn."Cảnh Huy Đế:...Chuẩn bị lễ vật cho Thẩm Vô Cữu cũng đành thôi, còn muốn tự mình đi rèn, một cô nương yếu đuối như vậy cầm búa rèn sắt có ra gì không?"Được rồi, ngươi tự đến Quân khí cục nói, trẫm nghĩ bọn họ cũng không cản được ngươi.""Ta đây không phải là tôn trọng phụ hoàng mới hỏi ý kiến sao?" Sở Du Ninh ưỡn n.g.ự.c nhỏ, tự hào vì sự hiểu chuyện của mình.Cảnh Huy Đế không muốn nói chuyện, cộng thêm bức thư bị nước trà làm ướt, tổng cộng là tám bức thư, ông ta bảo Lưu Chính trả cho nàng một nghìn lượng bạc, bảo nàng mau rời đi."Ta đi nhà bếp gói chút đồ ăn." Sở Du Ninh nhận lấy ngân phiếu, vui vẻ quay người đi.Cảnh Huy Đế nhìn bóng lưng vui vẻ thoải mái của nàng, càng thấy đau lòng, đối với Thượng Thực Cục còn nhiệt tình hơn đối với người cha ruột này.Đợi Sở Du Ninh đi khỏi đại điện, Cảnh Huy Đế liền sa sầm mặt, định nói gì đó, đột nhiên người đã đi ra lại quay trở lại."Đúng rồi phụ hoàng, Tần gia không có bạc và lương thực, người có tin Tần lão đầu thực sự nghèo như vậy không?"Cảnh Huy Đế:... Khuê nữ của ông ta lại nhắm vào tài sản của Tần gia rồi sao?"Nhà còn chưa tịch biên, sao ngươi biết ông ta không có." Cảnh Huy Đế không vui nói."Ta đã tìm rồi, kể cả nhà ông ta có bao nhiêu hang chuột ta cũng đã đếm."Cảnh Huy Đế:... Đây là rảnh rỗi đến mức nào, đến cả hang chuột cũng đi đếm.Cảnh Huy Đế không tin, nhưng nghĩ lại nếu không phải vì như vậy, nàng cũng chưa chắc có thể phát hiện ra bức thư mà Tần Dung che giấu."Trẫm có thể không truy cứu đồ của Trung Thuận Bá phủ, nhưng gia sản Tần gia ngươi không được động vào."Khuê nữ của ông ta sắp giàu nứt đố đổ vách rồi mà vẫn chưa thấy đủ.Sở Du Ninh rất chắc chắn Tần gia không có tài sản, nàng đảo mắt: "Nếu ta tìm thấy ở nơi khác ngoài Tần gia thì có tính là của ta không?""Được, tìm được thì tính là của ngươi, nhưng nhà đất đứng tên người Tần gia không tính." Cảnh Huy Đế khôn ngoan tuyên bố."Vậy quyết định như vậy đi, đến lúc đó người đừng có quỵt nợ."Sở Du Ninh cũng tuyên bố, nàng thấy một hoàng đế có thể làm ra chuyện ăn trộm lương thực của khuê nữ, giá trị tín dụng của ông ta ở chỗ nàng đã không còn nhiều.Cảnh Huy Đế lại một trận đau lòng, phất tay: "Không biết lớn nhỏ, đi đi đi."Sở Du Ninh rất vui vẻ rời đi.Cảnh Huy Đế bảo Lưu Chính ra ngoài xem, đề phòng khuê nữ lại quay lại.Xác định nàng thực sự đã đi, sắc mặt ông ta hiếm khi trở nên tàn nhẫn: "Lưu Chính, cho người g.i.ế.c sạch cả nhà Tần gia, không chừa một ai."Đến lúc này, ông ta không thể không thừa nhận khuê nữ của mình là phúc tinh, mặc dù mỗi lần nàng đều vô tình gây ra chuyện lớn, thế nhưng đều là chuyện tốt.Lần này nếu không có nàng, một hoàng đế bị các các lão nắm thóp cũng chẳng khác gì con rối.Lưu Chính giật mình, vội vàng đáp ứng.

"Đúng rồi, phụ hoàng, triều đình có nơi chuyên rèn vũ khí chứ? Cho ta mượn dùng một chút, ta thấy các tiệm rèn trên phố lớn đều thiếu nguyên liệu và thiết bị."

Sở Du Ninh thấy như vậy còn có thể tiết kiệm một khoản tiền mua nguyên liệu.

Thiết bị là gì, Cảnh Huy Đế chưa từng nghe qua nhưng cũng đoán ra nàng muốn nói gì, bực bội phất tay: "Ngươi muốn rèn kiếm gì thì để Quân khí cục rèn cho ngươi."

Sở Du Ninh lắc đầu: "Ta muốn tự rèn."

Cảnh Huy Đế:...

Chuẩn bị lễ vật cho Thẩm Vô Cữu cũng đành thôi, còn muốn tự mình đi rèn, một cô nương yếu đuối như vậy cầm búa rèn sắt có ra gì không?

"Được rồi, ngươi tự đến Quân khí cục nói, trẫm nghĩ bọn họ cũng không cản được ngươi."

"Ta đây không phải là tôn trọng phụ hoàng mới hỏi ý kiến sao?" Sở Du Ninh ưỡn n.g.ự.c nhỏ, tự hào vì sự hiểu chuyện của mình.

Cảnh Huy Đế không muốn nói chuyện, cộng thêm bức thư bị nước trà làm ướt, tổng cộng là tám bức thư, ông ta bảo Lưu Chính trả cho nàng một nghìn lượng bạc, bảo nàng mau rời đi.

"Ta đi nhà bếp gói chút đồ ăn." Sở Du Ninh nhận lấy ngân phiếu, vui vẻ quay người đi.

Cảnh Huy Đế nhìn bóng lưng vui vẻ thoải mái của nàng, càng thấy đau lòng, đối với Thượng Thực Cục còn nhiệt tình hơn đối với người cha ruột này.

Đợi Sở Du Ninh đi khỏi đại điện, Cảnh Huy Đế liền sa sầm mặt, định nói gì đó, đột nhiên người đã đi ra lại quay trở lại.

"Đúng rồi phụ hoàng, Tần gia không có bạc và lương thực, người có tin Tần lão đầu thực sự nghèo như vậy không?"

Cảnh Huy Đế:... Khuê nữ của ông ta lại nhắm vào tài sản của Tần gia rồi sao?

"Nhà còn chưa tịch biên, sao ngươi biết ông ta không có." Cảnh Huy Đế không vui nói.

"Ta đã tìm rồi, kể cả nhà ông ta có bao nhiêu hang chuột ta cũng đã đếm."

Cảnh Huy Đế:... Đây là rảnh rỗi đến mức nào, đến cả hang chuột cũng đi đếm.

Cảnh Huy Đế không tin, nhưng nghĩ lại nếu không phải vì như vậy, nàng cũng chưa chắc có thể phát hiện ra bức thư mà Tần Dung che giấu.

"Trẫm có thể không truy cứu đồ của Trung Thuận Bá phủ, nhưng gia sản Tần gia ngươi không được động vào."

Khuê nữ của ông ta sắp giàu nứt đố đổ vách rồi mà vẫn chưa thấy đủ.

Sở Du Ninh rất chắc chắn Tần gia không có tài sản, nàng đảo mắt: "Nếu ta tìm thấy ở nơi khác ngoài Tần gia thì có tính là của ta không?"

"Được, tìm được thì tính là của ngươi, nhưng nhà đất đứng tên người Tần gia không tính." Cảnh Huy Đế khôn ngoan tuyên bố.

"Vậy quyết định như vậy đi, đến lúc đó người đừng có quỵt nợ."

Sở Du Ninh cũng tuyên bố, nàng thấy một hoàng đế có thể làm ra chuyện ăn trộm lương thực của khuê nữ, giá trị tín dụng của ông ta ở chỗ nàng đã không còn nhiều.

Cảnh Huy Đế lại một trận đau lòng, phất tay: "Không biết lớn nhỏ, đi đi đi."

Sở Du Ninh rất vui vẻ rời đi.

Cảnh Huy Đế bảo Lưu Chính ra ngoài xem, đề phòng khuê nữ lại quay lại.

Xác định nàng thực sự đã đi, sắc mặt ông ta hiếm khi trở nên tàn nhẫn: "Lưu Chính, cho người g.i.ế.c sạch cả nhà Tần gia, không chừa một ai."

Đến lúc này, ông ta không thể không thừa nhận khuê nữ của mình là phúc tinh, mặc dù mỗi lần nàng đều vô tình gây ra chuyện lớn, thế nhưng đều là chuyện tốt.

Lần này nếu không có nàng, một hoàng đế bị các các lão nắm thóp cũng chẳng khác gì con rối.

Lưu Chính giật mình, vội vàng đáp ứng.

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Đúng rồi, phụ hoàng, triều đình có nơi chuyên rèn vũ khí chứ? Cho ta mượn dùng một chút, ta thấy các tiệm rèn trên phố lớn đều thiếu nguyên liệu và thiết bị."Sở Du Ninh thấy như vậy còn có thể tiết kiệm một khoản tiền mua nguyên liệu.Thiết bị là gì, Cảnh Huy Đế chưa từng nghe qua nhưng cũng đoán ra nàng muốn nói gì, bực bội phất tay: "Ngươi muốn rèn kiếm gì thì để Quân khí cục rèn cho ngươi."Sở Du Ninh lắc đầu: "Ta muốn tự rèn."Cảnh Huy Đế:...Chuẩn bị lễ vật cho Thẩm Vô Cữu cũng đành thôi, còn muốn tự mình đi rèn, một cô nương yếu đuối như vậy cầm búa rèn sắt có ra gì không?"Được rồi, ngươi tự đến Quân khí cục nói, trẫm nghĩ bọn họ cũng không cản được ngươi.""Ta đây không phải là tôn trọng phụ hoàng mới hỏi ý kiến sao?" Sở Du Ninh ưỡn n.g.ự.c nhỏ, tự hào vì sự hiểu chuyện của mình.Cảnh Huy Đế không muốn nói chuyện, cộng thêm bức thư bị nước trà làm ướt, tổng cộng là tám bức thư, ông ta bảo Lưu Chính trả cho nàng một nghìn lượng bạc, bảo nàng mau rời đi."Ta đi nhà bếp gói chút đồ ăn." Sở Du Ninh nhận lấy ngân phiếu, vui vẻ quay người đi.Cảnh Huy Đế nhìn bóng lưng vui vẻ thoải mái của nàng, càng thấy đau lòng, đối với Thượng Thực Cục còn nhiệt tình hơn đối với người cha ruột này.Đợi Sở Du Ninh đi khỏi đại điện, Cảnh Huy Đế liền sa sầm mặt, định nói gì đó, đột nhiên người đã đi ra lại quay trở lại."Đúng rồi phụ hoàng, Tần gia không có bạc và lương thực, người có tin Tần lão đầu thực sự nghèo như vậy không?"Cảnh Huy Đế:... Khuê nữ của ông ta lại nhắm vào tài sản của Tần gia rồi sao?"Nhà còn chưa tịch biên, sao ngươi biết ông ta không có." Cảnh Huy Đế không vui nói."Ta đã tìm rồi, kể cả nhà ông ta có bao nhiêu hang chuột ta cũng đã đếm."Cảnh Huy Đế:... Đây là rảnh rỗi đến mức nào, đến cả hang chuột cũng đi đếm.Cảnh Huy Đế không tin, nhưng nghĩ lại nếu không phải vì như vậy, nàng cũng chưa chắc có thể phát hiện ra bức thư mà Tần Dung che giấu."Trẫm có thể không truy cứu đồ của Trung Thuận Bá phủ, nhưng gia sản Tần gia ngươi không được động vào."Khuê nữ của ông ta sắp giàu nứt đố đổ vách rồi mà vẫn chưa thấy đủ.Sở Du Ninh rất chắc chắn Tần gia không có tài sản, nàng đảo mắt: "Nếu ta tìm thấy ở nơi khác ngoài Tần gia thì có tính là của ta không?""Được, tìm được thì tính là của ngươi, nhưng nhà đất đứng tên người Tần gia không tính." Cảnh Huy Đế khôn ngoan tuyên bố."Vậy quyết định như vậy đi, đến lúc đó người đừng có quỵt nợ."Sở Du Ninh cũng tuyên bố, nàng thấy một hoàng đế có thể làm ra chuyện ăn trộm lương thực của khuê nữ, giá trị tín dụng của ông ta ở chỗ nàng đã không còn nhiều.Cảnh Huy Đế lại một trận đau lòng, phất tay: "Không biết lớn nhỏ, đi đi đi."Sở Du Ninh rất vui vẻ rời đi.Cảnh Huy Đế bảo Lưu Chính ra ngoài xem, đề phòng khuê nữ lại quay lại.Xác định nàng thực sự đã đi, sắc mặt ông ta hiếm khi trở nên tàn nhẫn: "Lưu Chính, cho người g.i.ế.c sạch cả nhà Tần gia, không chừa một ai."Đến lúc này, ông ta không thể không thừa nhận khuê nữ của mình là phúc tinh, mặc dù mỗi lần nàng đều vô tình gây ra chuyện lớn, thế nhưng đều là chuyện tốt.Lần này nếu không có nàng, một hoàng đế bị các các lão nắm thóp cũng chẳng khác gì con rối.Lưu Chính giật mình, vội vàng đáp ứng.

Chương 282: Chương 282