Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 349: Chương 349
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Hai người cười gật đầu: "Có lời của công chúa, chúng ta đương nhiên yên tâm, công chúa cũng phải bảo vệ tốt bản thân mình, mới có thể bảo vệ tứ đệ."Thẩm Vô Cữu nhận được ánh mắt trêu chọc của hai vị tẩu tẩu, hắn cưng chiều nhìn thê tử nhà mình, khóe miệng cong lên. Nụ cười này cũng khiến bộ áo giáp cứng nhắc trên người hắn trở nền mềm mại hơn. ...Bên kia, Trần Tử Thiện cũng đang từ biệt thê tử của mình.Từ đêm đó cùng thê tử lửa gần rơm, tình cảm của bọn họ đã có sự thay đổi rõ rệt, có phần giống như đôi vợ chồng mới cưới, quấn quýt lấy nhau.Hiện tại hắn và Bùi Diên Sơ đã chính thức tồn tại với thân phận thị vệ của công chúa, đương nhiên là công chúa đi đâu, bọn họ cũng phải đi đó. Cho dù không phải thị vệ, bọn họ cũng nhất định phải đi theo.Sở Du Ninh cũng không chê việc mang theo bọn họ là vướng víu, theo nàng thấy thì cũng giống như mang theo đội viên của mình lần *****ên ra ngoài đánh tang thi, huống hồ thế giới này an toàn hơn mạt thế rất nhiều, cho dù biên quan đánh nhau thì nhất thời cũng không đánh đến thành trì, đến lúc đó cùng lắm để bọn họ ở lại thành trì là được."Nếu ta ba năm... không, hai năm, hai năm không về thì nàng hãy tìm người khác tái giá đi."Lúc này Trần Tử Thiện lại mừng vì mình không cho nàng ta một đứa con để trói buộc, sớm biết phải theo công chúa ra trận thì đã không làm lành với thê tử, như vậy với tính cách của nàng ta cũng sẽ nhẫn tâm rời đi.Giả thị là thê tử mà Trần phu nhân sắp đặt cho Trần Tử Thiện, xuất thân đương nhiên sẽ không tốt đến đâu.Nàng ta chỉ là một nữ thương nhân khắc cha mẹ, để bảo vệ đệ đệ, giữ lại gia sản mà cha mẹ để lại, nàng ta không thể không hung dữ, cũng vì danh tiếng này mà Trần phu nhân mới để mắt đến, gả nàng ta cho Trần Tử Thiện.Nàng ta có thể làm ra chuyện nạp thiếp cho trượng phu vì bị nghi ngờ không thể sinh con, nhận thông phòng để chứng minh vấn đề không phải ở mình, đương nhiên tính cách rất mạnh mẽ.Nàng ta sống tỉnh táo, biết cân nhắc lợi hại, hiểu rõ mình muốn gì.Cho dù trong mắt người ngoài, trượng phu này của nàng ta không thể khiến nữ nhân thụ thai, là bùn nhão không trát tường, nàng ta cũng không để ý, chỉ cần cho nàng ta thân phận chính thê, để nàng ta danh chính ngôn thuận làm chủ tử, dùng danh nghĩa phủ họ Trần chống lưng cho đệ đệ là đủ.Sự thay đổi của Trần Tử Thiện khiến nàng ta bất ngờ, mà tất cả những điều này đều phải quy công cho Du Ninh công chúa.Cuối cùng nàng ta cũng biết được sự không dễ dàng của việc làm phụ nhân Thẩm gia, nàng ta chỉ tiễn một lần đã cảm thấy khó có thể chịu đựng, mà bọn họ lại có thể cố thủ một tòa nhà, ngóng nhìn phương xa, mong gió đưa nỗi nhớ của mình đến biên quan.Đao không đ.â.m vào người mình thì không biết đau, nàng ta mừng vì mình chưa từng coi thường phu nhân phủ tướng quân như những người khác."Mặc kệ ngươi có về hay không, ta ở Trần gia chỉ muốn có một nơi có thể làm chủ cho mình, có ngươi thì tốt, không có ngươi ta cũng sống như vậy." Giả thị quay mặt đi nói."Lại tức giận rồi, nàng luôn miệng cứng lòng mềm."Trần Tử Thiện đã quen với cái miệng d.a.o găm lòng đậu hũ của thê tử, trước kia khi hắn hỗn láo, lần nào gặp nàng ta cũng bị nàng ta châm chọc vài câu. Nếu nàng ta nói chuyện ôn nhu với hắn, hắn ngược lại không quen.
Hai người cười gật đầu: "Có lời của công chúa, chúng ta đương nhiên yên tâm, công chúa cũng phải bảo vệ tốt bản thân mình, mới có thể bảo vệ tứ đệ."
Thẩm Vô Cữu nhận được ánh mắt trêu chọc của hai vị tẩu tẩu, hắn cưng chiều nhìn thê tử nhà mình, khóe miệng cong lên. Nụ cười này cũng khiến bộ áo giáp cứng nhắc trên người hắn trở nền mềm mại hơn. ...
Bên kia, Trần Tử Thiện cũng đang từ biệt thê tử của mình.
Từ đêm đó cùng thê tử lửa gần rơm, tình cảm của bọn họ đã có sự thay đổi rõ rệt, có phần giống như đôi vợ chồng mới cưới, quấn quýt lấy nhau.
Hiện tại hắn và Bùi Diên Sơ đã chính thức tồn tại với thân phận thị vệ của công chúa, đương nhiên là công chúa đi đâu, bọn họ cũng phải đi đó. Cho dù không phải thị vệ, bọn họ cũng nhất định phải đi theo.
Sở Du Ninh cũng không chê việc mang theo bọn họ là vướng víu, theo nàng thấy thì cũng giống như mang theo đội viên của mình lần *****ên ra ngoài đánh tang thi, huống hồ thế giới này an toàn hơn mạt thế rất nhiều, cho dù biên quan đánh nhau thì nhất thời cũng không đánh đến thành trì, đến lúc đó cùng lắm để bọn họ ở lại thành trì là được.
"Nếu ta ba năm... không, hai năm, hai năm không về thì nàng hãy tìm người khác tái giá đi."
Lúc này Trần Tử Thiện lại mừng vì mình không cho nàng ta một đứa con để trói buộc, sớm biết phải theo công chúa ra trận thì đã không làm lành với thê tử, như vậy với tính cách của nàng ta cũng sẽ nhẫn tâm rời đi.
Giả thị là thê tử mà Trần phu nhân sắp đặt cho Trần Tử Thiện, xuất thân đương nhiên sẽ không tốt đến đâu.
Nàng ta chỉ là một nữ thương nhân khắc cha mẹ, để bảo vệ đệ đệ, giữ lại gia sản mà cha mẹ để lại, nàng ta không thể không hung dữ, cũng vì danh tiếng này mà Trần phu nhân mới để mắt đến, gả nàng ta cho Trần Tử Thiện.
Nàng ta có thể làm ra chuyện nạp thiếp cho trượng phu vì bị nghi ngờ không thể sinh con, nhận thông phòng để chứng minh vấn đề không phải ở mình, đương nhiên tính cách rất mạnh mẽ.
Nàng ta sống tỉnh táo, biết cân nhắc lợi hại, hiểu rõ mình muốn gì.
Cho dù trong mắt người ngoài, trượng phu này của nàng ta không thể khiến nữ nhân thụ thai, là bùn nhão không trát tường, nàng ta cũng không để ý, chỉ cần cho nàng ta thân phận chính thê, để nàng ta danh chính ngôn thuận làm chủ tử, dùng danh nghĩa phủ họ Trần chống lưng cho đệ đệ là đủ.
Sự thay đổi của Trần Tử Thiện khiến nàng ta bất ngờ, mà tất cả những điều này đều phải quy công cho Du Ninh công chúa.
Cuối cùng nàng ta cũng biết được sự không dễ dàng của việc làm phụ nhân Thẩm gia, nàng ta chỉ tiễn một lần đã cảm thấy khó có thể chịu đựng, mà bọn họ lại có thể cố thủ một tòa nhà, ngóng nhìn phương xa, mong gió đưa nỗi nhớ của mình đến biên quan.
Đao không đ.â.m vào người mình thì không biết đau, nàng ta mừng vì mình chưa từng coi thường phu nhân phủ tướng quân như những người khác.
"Mặc kệ ngươi có về hay không, ta ở Trần gia chỉ muốn có một nơi có thể làm chủ cho mình, có ngươi thì tốt, không có ngươi ta cũng sống như vậy." Giả thị quay mặt đi nói.
"Lại tức giận rồi, nàng luôn miệng cứng lòng mềm."
Trần Tử Thiện đã quen với cái miệng d.a.o găm lòng đậu hũ của thê tử, trước kia khi hắn hỗn láo, lần nào gặp nàng ta cũng bị nàng ta châm chọc vài câu. Nếu nàng ta nói chuyện ôn nhu với hắn, hắn ngược lại không quen.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Hai người cười gật đầu: "Có lời của công chúa, chúng ta đương nhiên yên tâm, công chúa cũng phải bảo vệ tốt bản thân mình, mới có thể bảo vệ tứ đệ."Thẩm Vô Cữu nhận được ánh mắt trêu chọc của hai vị tẩu tẩu, hắn cưng chiều nhìn thê tử nhà mình, khóe miệng cong lên. Nụ cười này cũng khiến bộ áo giáp cứng nhắc trên người hắn trở nền mềm mại hơn. ...Bên kia, Trần Tử Thiện cũng đang từ biệt thê tử của mình.Từ đêm đó cùng thê tử lửa gần rơm, tình cảm của bọn họ đã có sự thay đổi rõ rệt, có phần giống như đôi vợ chồng mới cưới, quấn quýt lấy nhau.Hiện tại hắn và Bùi Diên Sơ đã chính thức tồn tại với thân phận thị vệ của công chúa, đương nhiên là công chúa đi đâu, bọn họ cũng phải đi đó. Cho dù không phải thị vệ, bọn họ cũng nhất định phải đi theo.Sở Du Ninh cũng không chê việc mang theo bọn họ là vướng víu, theo nàng thấy thì cũng giống như mang theo đội viên của mình lần *****ên ra ngoài đánh tang thi, huống hồ thế giới này an toàn hơn mạt thế rất nhiều, cho dù biên quan đánh nhau thì nhất thời cũng không đánh đến thành trì, đến lúc đó cùng lắm để bọn họ ở lại thành trì là được."Nếu ta ba năm... không, hai năm, hai năm không về thì nàng hãy tìm người khác tái giá đi."Lúc này Trần Tử Thiện lại mừng vì mình không cho nàng ta một đứa con để trói buộc, sớm biết phải theo công chúa ra trận thì đã không làm lành với thê tử, như vậy với tính cách của nàng ta cũng sẽ nhẫn tâm rời đi.Giả thị là thê tử mà Trần phu nhân sắp đặt cho Trần Tử Thiện, xuất thân đương nhiên sẽ không tốt đến đâu.Nàng ta chỉ là một nữ thương nhân khắc cha mẹ, để bảo vệ đệ đệ, giữ lại gia sản mà cha mẹ để lại, nàng ta không thể không hung dữ, cũng vì danh tiếng này mà Trần phu nhân mới để mắt đến, gả nàng ta cho Trần Tử Thiện.Nàng ta có thể làm ra chuyện nạp thiếp cho trượng phu vì bị nghi ngờ không thể sinh con, nhận thông phòng để chứng minh vấn đề không phải ở mình, đương nhiên tính cách rất mạnh mẽ.Nàng ta sống tỉnh táo, biết cân nhắc lợi hại, hiểu rõ mình muốn gì.Cho dù trong mắt người ngoài, trượng phu này của nàng ta không thể khiến nữ nhân thụ thai, là bùn nhão không trát tường, nàng ta cũng không để ý, chỉ cần cho nàng ta thân phận chính thê, để nàng ta danh chính ngôn thuận làm chủ tử, dùng danh nghĩa phủ họ Trần chống lưng cho đệ đệ là đủ.Sự thay đổi của Trần Tử Thiện khiến nàng ta bất ngờ, mà tất cả những điều này đều phải quy công cho Du Ninh công chúa.Cuối cùng nàng ta cũng biết được sự không dễ dàng của việc làm phụ nhân Thẩm gia, nàng ta chỉ tiễn một lần đã cảm thấy khó có thể chịu đựng, mà bọn họ lại có thể cố thủ một tòa nhà, ngóng nhìn phương xa, mong gió đưa nỗi nhớ của mình đến biên quan.Đao không đ.â.m vào người mình thì không biết đau, nàng ta mừng vì mình chưa từng coi thường phu nhân phủ tướng quân như những người khác."Mặc kệ ngươi có về hay không, ta ở Trần gia chỉ muốn có một nơi có thể làm chủ cho mình, có ngươi thì tốt, không có ngươi ta cũng sống như vậy." Giả thị quay mặt đi nói."Lại tức giận rồi, nàng luôn miệng cứng lòng mềm."Trần Tử Thiện đã quen với cái miệng d.a.o găm lòng đậu hũ của thê tử, trước kia khi hắn hỗn láo, lần nào gặp nàng ta cũng bị nàng ta châm chọc vài câu. Nếu nàng ta nói chuyện ôn nhu với hắn, hắn ngược lại không quen.