Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 350: Chương 350

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Giả thị vặn thịt ở eo hắn: "Thân hình béo ú này của ngươi chạy không nhanh, đừng lên chiến trường gây phiền phức cho công chúa, mắc công công chúa còn phải cứu ngươi."Trần Tử Thiện cũng vỗ vỗ cái bụng béo của mình: "Công chúa thích ta béo, đợi lần sau từ chiến trường trở về, ước chừng ta sẽ gầy thành một mỹ nam tử."Giả thị cười mắng hắn không biết xấu hổ.Trần Tử Thiện thấy thời gian cũng gần đến, hắn ôm chặt thê tử: "Nếu nàng ở phủ bị nữ nhân kia bắt nạt thì cứ báo danh công chúa, nữ nhân kia sẽ không dám làm gì nàng. Nghe chuyện của Hề Âm rồi chứ? Công chúa không cho phép người khác bắt nạt người của nàng, nếu không được thì nàng đến phủ tướng quân tìm Đại phu nhân, bọn họ cũng sẽ nể mặt công chúa mà thu nhận nàng."Giả thị đương nhiên cũng nghe Trần Tử Thiện kể chuyện Du Ninh công chúa vì một nha hoàn mà cầm đao xông vào hoàng cung ép hỏi thánh thượng, điều này cũng khiến nàng ta càng tin tưởng Trần Tử Thiện đi theo công chúa làm việc."Yên tâm đi, giờ ngươi ở bên cạnh công chúa làm việc, đừng nói bà ta không dám, ngay cả cha ngươi cũng không dám làm gì." Giả thị hất cằm về phía Trần lão gia đang đến tiễn.Trần Tử Thiện đương nhiên biết, hắn làm vậy chẳng qua là phòng ngừa thôi.Bùi Diên Sơ cũng từ biệt cha mẹ, giờ cha hắn không còn bị Bùi gia đè đầu nữa, cả người cũng có thể thẳng lưng nói chuyện, chỉ là trong nhà vẫn là mẫu thân làm chủ mọi chuyện.Nói chuyện xong với cha mẹ, hắn nhìn về phía sau Đại phu nhân, có chút mất mát.Nghe nói A Quy đột nhiên bị cảm lạnh, Nhị phu nhân lại không có ở đó, Thẩm Tư Lạc đang chăm sóc A Quy, không biết lần chia tay này bao giờ mới có thể gặp lại, hoặc là, còn có thể gặp lại hay không.*Khi ánh sáng ban mai rọi xuống mặt đất, cánh cổng thành uy nghiêm từ từ mở ra, tiễn quân xuất chinh.Hai bên đường phố đã chật kín người, cửa sổ trên lầu cũng kín mít.Tuy nhiên, trước kia người thu hút sự chú ý nhất là chủ tướng, nhưng hôm nay người chói mắt nhất trong đội lại là một thân ảnh nhỏ bé nổi bật, là Du Ninh công chúa của Khánh Quốc bọn họ.Từ giờ phút này trở đi, mọi người nhớ đến Du Ninh công chúa không chỉ là người có thể khuấy động mưa gió triều đình, mà còn là nữ trung hào kiệt không sợ vũ khí thuốc s.ú.n.g của Việt Quốc, dám cầm đao lên chiến trường!Ra khỏi thành, bên ngoài có năm nghìn quân mã tập hợp chờ lệnh, cờ xí tung bay phấp phới trong gió, từng binh lính tinh nhuệ mặc áo giáp đỏ, khí thế ngút trời.Đội nghi trượng của hoàng đế từ xa đến, mọi người hô to bái kiến.Rất nhanh, long liễn dừng lại trước quân đội.Cảnh Huy Đế được Lưu Chính đỡ từ long liễn đi ra, khoanh tay đứng trên xe, ánh mắt duyệt qua năm nghìn tướng sĩ, cuối cùng dừng lại trên người Sở Du Ninh, vẫy tay gọi nàng lại.Sở Du Ninh chỉ sợ là người duy nhất không xuống ngựa, nàng quay đầu ngựa tiến lên, cũng không xuống ngựa, trực tiếp ngồi trên ngựa ngang hàng với Cảnh Huy Đế: "Người còn gì muốn dặn dò không?"Cảnh Huy Đế nhìn khuê nữ mặc chiến bào đen này của mình, đột nhiên có chút không muốn để nàng đi."Du Ninh, ngươi cũng đừng trách trẫm để ngươi ra chiến trường, trẫm dù không để ngươi đi, ngươi cũng sẽ lén đi...""Không, ta sẽ quang minh chính đại đi."Cảnh Huy Đế vất vả lắm mới chuẩn bị được cảm xúc thì trong nháy mắt đã tắt hơn nửa. Ông ta trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi đừng có xen vào!"

Giả thị vặn thịt ở eo hắn: "Thân hình béo ú này của ngươi chạy không nhanh, đừng lên chiến trường gây phiền phức cho công chúa, mắc công công chúa còn phải cứu ngươi."

Trần Tử Thiện cũng vỗ vỗ cái bụng béo của mình: "Công chúa thích ta béo, đợi lần sau từ chiến trường trở về, ước chừng ta sẽ gầy thành một mỹ nam tử."

Giả thị cười mắng hắn không biết xấu hổ.

Trần Tử Thiện thấy thời gian cũng gần đến, hắn ôm chặt thê tử: "Nếu nàng ở phủ bị nữ nhân kia bắt nạt thì cứ báo danh công chúa, nữ nhân kia sẽ không dám làm gì nàng. Nghe chuyện của Hề Âm rồi chứ? Công chúa không cho phép người khác bắt nạt người của nàng, nếu không được thì nàng đến phủ tướng quân tìm Đại phu nhân, bọn họ cũng sẽ nể mặt công chúa mà thu nhận nàng."

Giả thị đương nhiên cũng nghe Trần Tử Thiện kể chuyện Du Ninh công chúa vì một nha hoàn mà cầm đao xông vào hoàng cung ép hỏi thánh thượng, điều này cũng khiến nàng ta càng tin tưởng Trần Tử Thiện đi theo công chúa làm việc.

"Yên tâm đi, giờ ngươi ở bên cạnh công chúa làm việc, đừng nói bà ta không dám, ngay cả cha ngươi cũng không dám làm gì." Giả thị hất cằm về phía Trần lão gia đang đến tiễn.

Trần Tử Thiện đương nhiên biết, hắn làm vậy chẳng qua là phòng ngừa thôi.

Bùi Diên Sơ cũng từ biệt cha mẹ, giờ cha hắn không còn bị Bùi gia đè đầu nữa, cả người cũng có thể thẳng lưng nói chuyện, chỉ là trong nhà vẫn là mẫu thân làm chủ mọi chuyện.

Nói chuyện xong với cha mẹ, hắn nhìn về phía sau Đại phu nhân, có chút mất mát.

Nghe nói A Quy đột nhiên bị cảm lạnh, Nhị phu nhân lại không có ở đó, Thẩm Tư Lạc đang chăm sóc A Quy, không biết lần chia tay này bao giờ mới có thể gặp lại, hoặc là, còn có thể gặp lại hay không.

*

Khi ánh sáng ban mai rọi xuống mặt đất, cánh cổng thành uy nghiêm từ từ mở ra, tiễn quân xuất chinh.

Hai bên đường phố đã chật kín người, cửa sổ trên lầu cũng kín mít.

Tuy nhiên, trước kia người thu hút sự chú ý nhất là chủ tướng, nhưng hôm nay người chói mắt nhất trong đội lại là một thân ảnh nhỏ bé nổi bật, là Du Ninh công chúa của Khánh Quốc bọn họ.

Từ giờ phút này trở đi, mọi người nhớ đến Du Ninh công chúa không chỉ là người có thể khuấy động mưa gió triều đình, mà còn là nữ trung hào kiệt không sợ vũ khí thuốc s.ú.n.g của Việt Quốc, dám cầm đao lên chiến trường!

Ra khỏi thành, bên ngoài có năm nghìn quân mã tập hợp chờ lệnh, cờ xí tung bay phấp phới trong gió, từng binh lính tinh nhuệ mặc áo giáp đỏ, khí thế ngút trời.

Đội nghi trượng của hoàng đế từ xa đến, mọi người hô to bái kiến.

Rất nhanh, long liễn dừng lại trước quân đội.

Cảnh Huy Đế được Lưu Chính đỡ từ long liễn đi ra, khoanh tay đứng trên xe, ánh mắt duyệt qua năm nghìn tướng sĩ, cuối cùng dừng lại trên người Sở Du Ninh, vẫy tay gọi nàng lại.

Sở Du Ninh chỉ sợ là người duy nhất không xuống ngựa, nàng quay đầu ngựa tiến lên, cũng không xuống ngựa, trực tiếp ngồi trên ngựa ngang hàng với Cảnh Huy Đế: "Người còn gì muốn dặn dò không?"

Cảnh Huy Đế nhìn khuê nữ mặc chiến bào đen này của mình, đột nhiên có chút không muốn để nàng đi.

"Du Ninh, ngươi cũng đừng trách trẫm để ngươi ra chiến trường, trẫm dù không để ngươi đi, ngươi cũng sẽ lén đi..."

"Không, ta sẽ quang minh chính đại đi."

Cảnh Huy Đế vất vả lắm mới chuẩn bị được cảm xúc thì trong nháy mắt đã tắt hơn nửa. Ông ta trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi đừng có xen vào!"

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Giả thị vặn thịt ở eo hắn: "Thân hình béo ú này của ngươi chạy không nhanh, đừng lên chiến trường gây phiền phức cho công chúa, mắc công công chúa còn phải cứu ngươi."Trần Tử Thiện cũng vỗ vỗ cái bụng béo của mình: "Công chúa thích ta béo, đợi lần sau từ chiến trường trở về, ước chừng ta sẽ gầy thành một mỹ nam tử."Giả thị cười mắng hắn không biết xấu hổ.Trần Tử Thiện thấy thời gian cũng gần đến, hắn ôm chặt thê tử: "Nếu nàng ở phủ bị nữ nhân kia bắt nạt thì cứ báo danh công chúa, nữ nhân kia sẽ không dám làm gì nàng. Nghe chuyện của Hề Âm rồi chứ? Công chúa không cho phép người khác bắt nạt người của nàng, nếu không được thì nàng đến phủ tướng quân tìm Đại phu nhân, bọn họ cũng sẽ nể mặt công chúa mà thu nhận nàng."Giả thị đương nhiên cũng nghe Trần Tử Thiện kể chuyện Du Ninh công chúa vì một nha hoàn mà cầm đao xông vào hoàng cung ép hỏi thánh thượng, điều này cũng khiến nàng ta càng tin tưởng Trần Tử Thiện đi theo công chúa làm việc."Yên tâm đi, giờ ngươi ở bên cạnh công chúa làm việc, đừng nói bà ta không dám, ngay cả cha ngươi cũng không dám làm gì." Giả thị hất cằm về phía Trần lão gia đang đến tiễn.Trần Tử Thiện đương nhiên biết, hắn làm vậy chẳng qua là phòng ngừa thôi.Bùi Diên Sơ cũng từ biệt cha mẹ, giờ cha hắn không còn bị Bùi gia đè đầu nữa, cả người cũng có thể thẳng lưng nói chuyện, chỉ là trong nhà vẫn là mẫu thân làm chủ mọi chuyện.Nói chuyện xong với cha mẹ, hắn nhìn về phía sau Đại phu nhân, có chút mất mát.Nghe nói A Quy đột nhiên bị cảm lạnh, Nhị phu nhân lại không có ở đó, Thẩm Tư Lạc đang chăm sóc A Quy, không biết lần chia tay này bao giờ mới có thể gặp lại, hoặc là, còn có thể gặp lại hay không.*Khi ánh sáng ban mai rọi xuống mặt đất, cánh cổng thành uy nghiêm từ từ mở ra, tiễn quân xuất chinh.Hai bên đường phố đã chật kín người, cửa sổ trên lầu cũng kín mít.Tuy nhiên, trước kia người thu hút sự chú ý nhất là chủ tướng, nhưng hôm nay người chói mắt nhất trong đội lại là một thân ảnh nhỏ bé nổi bật, là Du Ninh công chúa của Khánh Quốc bọn họ.Từ giờ phút này trở đi, mọi người nhớ đến Du Ninh công chúa không chỉ là người có thể khuấy động mưa gió triều đình, mà còn là nữ trung hào kiệt không sợ vũ khí thuốc s.ú.n.g của Việt Quốc, dám cầm đao lên chiến trường!Ra khỏi thành, bên ngoài có năm nghìn quân mã tập hợp chờ lệnh, cờ xí tung bay phấp phới trong gió, từng binh lính tinh nhuệ mặc áo giáp đỏ, khí thế ngút trời.Đội nghi trượng của hoàng đế từ xa đến, mọi người hô to bái kiến.Rất nhanh, long liễn dừng lại trước quân đội.Cảnh Huy Đế được Lưu Chính đỡ từ long liễn đi ra, khoanh tay đứng trên xe, ánh mắt duyệt qua năm nghìn tướng sĩ, cuối cùng dừng lại trên người Sở Du Ninh, vẫy tay gọi nàng lại.Sở Du Ninh chỉ sợ là người duy nhất không xuống ngựa, nàng quay đầu ngựa tiến lên, cũng không xuống ngựa, trực tiếp ngồi trên ngựa ngang hàng với Cảnh Huy Đế: "Người còn gì muốn dặn dò không?"Cảnh Huy Đế nhìn khuê nữ mặc chiến bào đen này của mình, đột nhiên có chút không muốn để nàng đi."Du Ninh, ngươi cũng đừng trách trẫm để ngươi ra chiến trường, trẫm dù không để ngươi đi, ngươi cũng sẽ lén đi...""Không, ta sẽ quang minh chính đại đi."Cảnh Huy Đế vất vả lắm mới chuẩn bị được cảm xúc thì trong nháy mắt đã tắt hơn nửa. Ông ta trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi đừng có xen vào!"

Chương 350: Chương 350