Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 504: Chương 504

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Công chúa, tam ca đã tìm được rồi, không cần vội vã." Hắn rất chắc chắn nàng bị thương, không thể tùy tiện sử dụng năng lực đó nữa.Sở Du Ninh mở mắt: "Tam ca không vội, nhưng ngươi vội."Thẩm Vô Cữu trong lòng ấm áp: "Ta có vội cũng biết thân thể của nàng quan trọng hơn.""Vậy ngươi hôn ta một cái." Sở Du Ninh chu môi với hắn.Thẩm Vô Cữu không chút do dự cúi đầu hôn lên đôi môi đang chu ra của nàng.Cảnh Huy Đế không thể nhìn nổi nữa, đi sang một bên bảo Lưu Chính đưa Việt lão đế đến thẩm vấn."Không biết xấu hổ."Thẩm Vô Phi mắng một câu, quay mặt đi không nhìn. Không biết là từ bỏ ý định chạy trốn hay biết mình không thể chạy thoát, hắn cũng không nhân cơ hội này chuồn mất.Thẩm Vô Cữu không chỉ hôn một cái, hôn rồi lại hôn, m*t rồi lại m*t, cuối cùng nhẹ nhàng cắn môi dưới của nàng mới chịu buông nàng ra.Sở Du Ninh mở đôi mắt tròn sáng trong veo, vỗ ngực: "Đã nạp đầy năng lượng, ta lại có thể rồi!"Thẩm Vô Cữu:... Vậy nên hôn một cái là có ý này sao? Hắn cảm thấy mình đã bị nàng lừa."Nàng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ." Thẩm Vô Cữu vẫn không yên tâm."Vậy hôn thêm một cái nữa?" Sở Du Ninh ngẩng đầu.Thẩm Vô Cữu:... Nhất định phải là bây giờ sao?"Yên tâm, ta hiểu mà." Sở Du Ninh kiễng chân lên hôn lên mặt hắn.Thẩm Vô Phi quay lại lại thấy cảnh này, lại thấp giọng mắng: "Không ra gì."Sở Du Ninh chống nạnh: "Có bản lĩnh thì đợi ngươi về đừng hôn thê tử mình.""Ta không có thê tử." Thẩm Vô Phi khăng khăng."Ngươi nói đấy nhé, ta nhớ kỹ rồi, ngồi chờ bị vả mặt đi." Sở Du Ninh cười đắc ý.Thẩm Vô Phi không tranh cãi với nàng nữa.Sở Du Ninh nghiêm túc lại: "Ngươi không phải cũng muốn biết rốt cuộc mình là ai sao? Ngồi yên, không được nhúc nhích."Thẩm Vô Phi nghĩ thầm, đó là vì hắn không trốn được chứ không phải vì muốn làm rõ lai lịch của mình.Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Tam ca, nghe lời công chúa, chúng ta sẽ không hại ngươi."Thẩm Vô Phi nhìn nam nhân có vài phần giống mình, lạnh mặt khoanh chân ngồi trên giường.Sở Du Ninh nhịn đau đầu dùng tinh thần lực với Thẩm Vô Phi, xâm nhập vào từng dây thần kinh trong não hắn.Thẩm Vô Cữu nhíu mày nhìn chằm chằm sắc mặt nàng, sợ nàng có gì không ổn.Một lúc lâu sau, Sở Du Ninh mở bừng mắt: "Có rồi!""Có gì?"Thẩm Vô Cữu đỡ lấy nàng, đưa cho nàng một miếng bánh nàng mang đến, hắn cũng không biết năng lực này của nàng phải bổ sung như thế nào, chỉ có thể cho nàng ăn những thứ nàng thích.Thẩm Vô Phi cũng nhìn Sở Du Ninh, mặc dù không rõ tại sao nàng chỉ nhắm mắt một lúc mà dường như đã chẩn đoán được hắn từ trong ra ngoài.Sở Du Ninh nhận lấy miếng bánh trong tay Thẩm Vô Cữu, cắn một miếng, chỉ vào não phải của Thẩm Vô Phi: "Ở đây có một cây kim dài đ.â.m vào vùng ký ức của tam ca, có thể đây chính là nguyên nhân khiến ký ức trước đây của tam ca bị phong bế."Thẩm Vô Cữu kinh ngạc trợn mắt, theo như công chúa mô tả, cây kim dài tới một tấc, tam ca của hắn lại sống nhiều năm với một cây kim dài như vậy trong đầu."Tam ca, huynh không đau sao?" Thẩm Vô Cữu sờ vào vị trí Sở Du Ninh chỉ.Thẩm Vô Phi nhíu mày, cũng giơ tay lên sờ: "Thỉnh thoảng sẽ đau, bệ hạ nói là vì năng lực tốc độ này của ta."Hóa ra trong đầu hắn có một cây kim sao?

"Công chúa, tam ca đã tìm được rồi, không cần vội vã." Hắn rất chắc chắn nàng bị thương, không thể tùy tiện sử dụng năng lực đó nữa.

Sở Du Ninh mở mắt: "Tam ca không vội, nhưng ngươi vội."

Thẩm Vô Cữu trong lòng ấm áp: "Ta có vội cũng biết thân thể của nàng quan trọng hơn."

"Vậy ngươi hôn ta một cái." Sở Du Ninh chu môi với hắn.

Thẩm Vô Cữu không chút do dự cúi đầu hôn lên đôi môi đang chu ra của nàng.

Cảnh Huy Đế không thể nhìn nổi nữa, đi sang một bên bảo Lưu Chính đưa Việt lão đế đến thẩm vấn.

"Không biết xấu hổ."

Thẩm Vô Phi mắng một câu, quay mặt đi không nhìn. Không biết là từ bỏ ý định chạy trốn hay biết mình không thể chạy thoát, hắn cũng không nhân cơ hội này chuồn mất.

Thẩm Vô Cữu không chỉ hôn một cái, hôn rồi lại hôn, m*t rồi lại m*t, cuối cùng nhẹ nhàng cắn môi dưới của nàng mới chịu buông nàng ra.

Sở Du Ninh mở đôi mắt tròn sáng trong veo, vỗ ngực: "Đã nạp đầy năng lượng, ta lại có thể rồi!"

Thẩm Vô Cữu:... Vậy nên hôn một cái là có ý này sao? Hắn cảm thấy mình đã bị nàng lừa.

"Nàng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ." Thẩm Vô Cữu vẫn không yên tâm.

"Vậy hôn thêm một cái nữa?" Sở Du Ninh ngẩng đầu.

Thẩm Vô Cữu:... Nhất định phải là bây giờ sao?

"Yên tâm, ta hiểu mà." Sở Du Ninh kiễng chân lên hôn lên mặt hắn.

Thẩm Vô Phi quay lại lại thấy cảnh này, lại thấp giọng mắng: "Không ra gì."

Sở Du Ninh chống nạnh: "Có bản lĩnh thì đợi ngươi về đừng hôn thê tử mình."

"Ta không có thê tử." Thẩm Vô Phi khăng khăng.

"Ngươi nói đấy nhé, ta nhớ kỹ rồi, ngồi chờ bị vả mặt đi." Sở Du Ninh cười đắc ý.

Thẩm Vô Phi không tranh cãi với nàng nữa.

Sở Du Ninh nghiêm túc lại: "Ngươi không phải cũng muốn biết rốt cuộc mình là ai sao? Ngồi yên, không được nhúc nhích."

Thẩm Vô Phi nghĩ thầm, đó là vì hắn không trốn được chứ không phải vì muốn làm rõ lai lịch của mình.

Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Tam ca, nghe lời công chúa, chúng ta sẽ không hại ngươi."

Thẩm Vô Phi nhìn nam nhân có vài phần giống mình, lạnh mặt khoanh chân ngồi trên giường.

Sở Du Ninh nhịn đau đầu dùng tinh thần lực với Thẩm Vô Phi, xâm nhập vào từng dây thần kinh trong não hắn.

Thẩm Vô Cữu nhíu mày nhìn chằm chằm sắc mặt nàng, sợ nàng có gì không ổn.

Một lúc lâu sau, Sở Du Ninh mở bừng mắt: "Có rồi!"

"Có gì?"

Thẩm Vô Cữu đỡ lấy nàng, đưa cho nàng một miếng bánh nàng mang đến, hắn cũng không biết năng lực này của nàng phải bổ sung như thế nào, chỉ có thể cho nàng ăn những thứ nàng thích.

Thẩm Vô Phi cũng nhìn Sở Du Ninh, mặc dù không rõ tại sao nàng chỉ nhắm mắt một lúc mà dường như đã chẩn đoán được hắn từ trong ra ngoài.

Sở Du Ninh nhận lấy miếng bánh trong tay Thẩm Vô Cữu, cắn một miếng, chỉ vào não phải của Thẩm Vô Phi: "Ở đây có một cây kim dài đ.â.m vào vùng ký ức của tam ca, có thể đây chính là nguyên nhân khiến ký ức trước đây của tam ca bị phong bế."

Thẩm Vô Cữu kinh ngạc trợn mắt, theo như công chúa mô tả, cây kim dài tới một tấc, tam ca của hắn lại sống nhiều năm với một cây kim dài như vậy trong đầu.

"Tam ca, huynh không đau sao?" Thẩm Vô Cữu sờ vào vị trí Sở Du Ninh chỉ.

Thẩm Vô Phi nhíu mày, cũng giơ tay lên sờ: "Thỉnh thoảng sẽ đau, bệ hạ nói là vì năng lực tốc độ này của ta."

Hóa ra trong đầu hắn có một cây kim sao?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Công chúa, tam ca đã tìm được rồi, không cần vội vã." Hắn rất chắc chắn nàng bị thương, không thể tùy tiện sử dụng năng lực đó nữa.Sở Du Ninh mở mắt: "Tam ca không vội, nhưng ngươi vội."Thẩm Vô Cữu trong lòng ấm áp: "Ta có vội cũng biết thân thể của nàng quan trọng hơn.""Vậy ngươi hôn ta một cái." Sở Du Ninh chu môi với hắn.Thẩm Vô Cữu không chút do dự cúi đầu hôn lên đôi môi đang chu ra của nàng.Cảnh Huy Đế không thể nhìn nổi nữa, đi sang một bên bảo Lưu Chính đưa Việt lão đế đến thẩm vấn."Không biết xấu hổ."Thẩm Vô Phi mắng một câu, quay mặt đi không nhìn. Không biết là từ bỏ ý định chạy trốn hay biết mình không thể chạy thoát, hắn cũng không nhân cơ hội này chuồn mất.Thẩm Vô Cữu không chỉ hôn một cái, hôn rồi lại hôn, m*t rồi lại m*t, cuối cùng nhẹ nhàng cắn môi dưới của nàng mới chịu buông nàng ra.Sở Du Ninh mở đôi mắt tròn sáng trong veo, vỗ ngực: "Đã nạp đầy năng lượng, ta lại có thể rồi!"Thẩm Vô Cữu:... Vậy nên hôn một cái là có ý này sao? Hắn cảm thấy mình đã bị nàng lừa."Nàng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ." Thẩm Vô Cữu vẫn không yên tâm."Vậy hôn thêm một cái nữa?" Sở Du Ninh ngẩng đầu.Thẩm Vô Cữu:... Nhất định phải là bây giờ sao?"Yên tâm, ta hiểu mà." Sở Du Ninh kiễng chân lên hôn lên mặt hắn.Thẩm Vô Phi quay lại lại thấy cảnh này, lại thấp giọng mắng: "Không ra gì."Sở Du Ninh chống nạnh: "Có bản lĩnh thì đợi ngươi về đừng hôn thê tử mình.""Ta không có thê tử." Thẩm Vô Phi khăng khăng."Ngươi nói đấy nhé, ta nhớ kỹ rồi, ngồi chờ bị vả mặt đi." Sở Du Ninh cười đắc ý.Thẩm Vô Phi không tranh cãi với nàng nữa.Sở Du Ninh nghiêm túc lại: "Ngươi không phải cũng muốn biết rốt cuộc mình là ai sao? Ngồi yên, không được nhúc nhích."Thẩm Vô Phi nghĩ thầm, đó là vì hắn không trốn được chứ không phải vì muốn làm rõ lai lịch của mình.Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Tam ca, nghe lời công chúa, chúng ta sẽ không hại ngươi."Thẩm Vô Phi nhìn nam nhân có vài phần giống mình, lạnh mặt khoanh chân ngồi trên giường.Sở Du Ninh nhịn đau đầu dùng tinh thần lực với Thẩm Vô Phi, xâm nhập vào từng dây thần kinh trong não hắn.Thẩm Vô Cữu nhíu mày nhìn chằm chằm sắc mặt nàng, sợ nàng có gì không ổn.Một lúc lâu sau, Sở Du Ninh mở bừng mắt: "Có rồi!""Có gì?"Thẩm Vô Cữu đỡ lấy nàng, đưa cho nàng một miếng bánh nàng mang đến, hắn cũng không biết năng lực này của nàng phải bổ sung như thế nào, chỉ có thể cho nàng ăn những thứ nàng thích.Thẩm Vô Phi cũng nhìn Sở Du Ninh, mặc dù không rõ tại sao nàng chỉ nhắm mắt một lúc mà dường như đã chẩn đoán được hắn từ trong ra ngoài.Sở Du Ninh nhận lấy miếng bánh trong tay Thẩm Vô Cữu, cắn một miếng, chỉ vào não phải của Thẩm Vô Phi: "Ở đây có một cây kim dài đ.â.m vào vùng ký ức của tam ca, có thể đây chính là nguyên nhân khiến ký ức trước đây của tam ca bị phong bế."Thẩm Vô Cữu kinh ngạc trợn mắt, theo như công chúa mô tả, cây kim dài tới một tấc, tam ca của hắn lại sống nhiều năm với một cây kim dài như vậy trong đầu."Tam ca, huynh không đau sao?" Thẩm Vô Cữu sờ vào vị trí Sở Du Ninh chỉ.Thẩm Vô Phi nhíu mày, cũng giơ tay lên sờ: "Thỉnh thoảng sẽ đau, bệ hạ nói là vì năng lực tốc độ này của ta."Hóa ra trong đầu hắn có một cây kim sao?

Chương 504: Chương 504