Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 509: Chương 509

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Thẩm Vô Cữu vẫn luôn lo lắng cho Sở Du Ninh, không quên kéo một thái y Khánh Quốc đến xem cho nàng, thái y đưa ra kết luận vẫn là dùng não quá độ, hiện tượng này thường chỉ xảy ra ở những người suy nghĩ cạn kiệt hoặc là thư sinh, công chúa nhìn cũng không giống người thích động não tính toán, càng không giống người thích nghiên cứu học vấn, sao lại có thể dùng não quá độ được?Thái y vẫn là lời cũ, bảo nàng bớt suy nghĩ lo lắng, thế nhưng nhìn công chúa trong miệng không ngừng ăn điểm tâm, ông ta có chút nghi ngờ mình chẩn đoán sai rồi.Bên Sở Du Ninh ổn thỏa, tâm tư của Thẩm Vô Cữu lại đặt lên người Thẩm Vô Phi.Thế nhưng dù là thái y Khánh Quốc hay thái y Việt Quốc, nghe nói trong đầu Thẩm Vô Phi có một cây kim đều cảm thấy không thể tin nổi.Bọn họ sờ đi sờ lại đầu Thẩm Vô Phi, thậm chí còn không sờ thấy được đầu kim, đưa ra kết luận là không có cách nào lấy kim châm ra được, chỉ có thể dựa theo vị trí của kim châm mở một cái lỗ, kẹp nó ra, đây cũng là hành động khó, não không giống những bộ phận khác có thể tùy tiện động vào.Thẩm Vô Cữu không tin là không có cách nào khác, chẳng lẽ tam ca của hắn cả đời này chỉ có thể như vậy sao?Cho dù không nhớ ra được nhưng cây kim đó vẫn luôn nằm trong đầu cũng không phải là chuyện tốt, lỡ như một ngày nào đó nó lấy mạng hắn thì sao?Sở Du Ninh há miệng, sau đó nghĩ đến tình trạng của mình, cuối cùng cũng không nói gì."Hay là ngươi kể cho ta nghe chuyện trước kia đi." Thẩm Vô Phi thấy đệ đệ này lo lắng đến mức gãi đầu, bèn nghĩ cách chuyển sự chú ý của hắn.Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Thẩm Vô Phi, trái tim lo lắng dần dần bình tĩnh lại. Hiện tại may mắn nhất là người còn sống, giống như thê tử hắn đã nói, chỉ cần người còn sống thì vẫn còn hy vọng.Có lẽ nói chuyện quá khứ cho tam ca có thể giúp hắn nhớ lại, chẳng phải Việt lão đế sợ hắn tiếp xúc với mọi thứ liên quan đến quá khứ mới không dám thả hắn ra sao? Như vậy chứng tỏ ký ức này vẫn có thể khôi phục.Hắn hỏi: "Tam ca muốn biết điều gì?"Thẩm Vô Phi cũng không biết nên hỏi trước điều gì, hắn nghĩ đến Du Ninh công chúa luôn nhắc đến tam tẩu, còn có đệ đệ này của hắn trước đó chất vấn hắn không nên quên thê tử.Cho dù không có ký ức liên quan, trong lòng hắn cũng sinh ra một tia áy náy: "Nói cho ta nghe về tam tẩu của ngươi đi."Sở Du Ninh không biết từ lúc nào lại ôm đ ĩa điểm tâm, ăn đến mức miệng phồng lên, gật đầu, mắt sáng lấp lánh: "Ta cũng muốn nghe."Thẩm Vô Cữu lau sạch vụn bánh trên khóe miệng nàng, kéo nàng ngồi lên bệ chân, hồi tưởng lại những chuyện hắn biết về tam ca và tam tẩu."Nói đến thì tam ca có thể quen biết tam tẩu còn phải cảm ơn ta. Năm đó tam ca dẫn ta ra ngoài thành đi dạo, kết quả đ.â.m vào xe ngựa của tam tẩu, tam tẩu xuất thân từ thư hương môn đệ, tài hoa đầy mình, nhìn không giống người sẽ gả cho võ tướng, nhưng tam ca lại nhìn không giống một võ phu, tam tẩu còn tưởng huynh là công tử nhà quyền quý nào đó..."Cảnh Huy Đế âm thầm xua đuổi tất cả mọi người, không cho bất kỳ ai làm phiền bọn họ hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng cũng hy vọng Thẩm Tam có thể nhớ lại, Thẩm Nhị đã không còn cách nào cứu vãn, Thẩm Tam thần trí vẫn bình thường, nói nhiều chuyện quá khứ với hắn, biết đâu lại nhớ ra.

Thẩm Vô Cữu vẫn luôn lo lắng cho Sở Du Ninh, không quên kéo một thái y Khánh Quốc đến xem cho nàng, thái y đưa ra kết luận vẫn là dùng não quá độ, hiện tượng này thường chỉ xảy ra ở những người suy nghĩ cạn kiệt hoặc là thư sinh, công chúa nhìn cũng không giống người thích động não tính toán, càng không giống người thích nghiên cứu học vấn, sao lại có thể dùng não quá độ được?

Thái y vẫn là lời cũ, bảo nàng bớt suy nghĩ lo lắng, thế nhưng nhìn công chúa trong miệng không ngừng ăn điểm tâm, ông ta có chút nghi ngờ mình chẩn đoán sai rồi.

Bên Sở Du Ninh ổn thỏa, tâm tư của Thẩm Vô Cữu lại đặt lên người Thẩm Vô Phi.

Thế nhưng dù là thái y Khánh Quốc hay thái y Việt Quốc, nghe nói trong đầu Thẩm Vô Phi có một cây kim đều cảm thấy không thể tin nổi.

Bọn họ sờ đi sờ lại đầu Thẩm Vô Phi, thậm chí còn không sờ thấy được đầu kim, đưa ra kết luận là không có cách nào lấy kim châm ra được, chỉ có thể dựa theo vị trí của kim châm mở một cái lỗ, kẹp nó ra, đây cũng là hành động khó, não không giống những bộ phận khác có thể tùy tiện động vào.

Thẩm Vô Cữu không tin là không có cách nào khác, chẳng lẽ tam ca của hắn cả đời này chỉ có thể như vậy sao?

Cho dù không nhớ ra được nhưng cây kim đó vẫn luôn nằm trong đầu cũng không phải là chuyện tốt, lỡ như một ngày nào đó nó lấy mạng hắn thì sao?

Sở Du Ninh há miệng, sau đó nghĩ đến tình trạng của mình, cuối cùng cũng không nói gì.

"Hay là ngươi kể cho ta nghe chuyện trước kia đi." Thẩm Vô Phi thấy đệ đệ này lo lắng đến mức gãi đầu, bèn nghĩ cách chuyển sự chú ý của hắn.

Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Thẩm Vô Phi, trái tim lo lắng dần dần bình tĩnh lại. Hiện tại may mắn nhất là người còn sống, giống như thê tử hắn đã nói, chỉ cần người còn sống thì vẫn còn hy vọng.

Có lẽ nói chuyện quá khứ cho tam ca có thể giúp hắn nhớ lại, chẳng phải Việt lão đế sợ hắn tiếp xúc với mọi thứ liên quan đến quá khứ mới không dám thả hắn ra sao? Như vậy chứng tỏ ký ức này vẫn có thể khôi phục.

Hắn hỏi: "Tam ca muốn biết điều gì?"

Thẩm Vô Phi cũng không biết nên hỏi trước điều gì, hắn nghĩ đến Du Ninh công chúa luôn nhắc đến tam tẩu, còn có đệ đệ này của hắn trước đó chất vấn hắn không nên quên thê tử.

Cho dù không có ký ức liên quan, trong lòng hắn cũng sinh ra một tia áy náy: "Nói cho ta nghe về tam tẩu của ngươi đi."

Sở Du Ninh không biết từ lúc nào lại ôm đ ĩa điểm tâm, ăn đến mức miệng phồng lên, gật đầu, mắt sáng lấp lánh: "Ta cũng muốn nghe."

Thẩm Vô Cữu lau sạch vụn bánh trên khóe miệng nàng, kéo nàng ngồi lên bệ chân, hồi tưởng lại những chuyện hắn biết về tam ca và tam tẩu.

"Nói đến thì tam ca có thể quen biết tam tẩu còn phải cảm ơn ta. Năm đó tam ca dẫn ta ra ngoài thành đi dạo, kết quả đ.â.m vào xe ngựa của tam tẩu, tam tẩu xuất thân từ thư hương môn đệ, tài hoa đầy mình, nhìn không giống người sẽ gả cho võ tướng, nhưng tam ca lại nhìn không giống một võ phu, tam tẩu còn tưởng huynh là công tử nhà quyền quý nào đó..."

Cảnh Huy Đế âm thầm xua đuổi tất cả mọi người, không cho bất kỳ ai làm phiền bọn họ hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng cũng hy vọng Thẩm Tam có thể nhớ lại, Thẩm Nhị đã không còn cách nào cứu vãn, Thẩm Tam thần trí vẫn bình thường, nói nhiều chuyện quá khứ với hắn, biết đâu lại nhớ ra.

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Thẩm Vô Cữu vẫn luôn lo lắng cho Sở Du Ninh, không quên kéo một thái y Khánh Quốc đến xem cho nàng, thái y đưa ra kết luận vẫn là dùng não quá độ, hiện tượng này thường chỉ xảy ra ở những người suy nghĩ cạn kiệt hoặc là thư sinh, công chúa nhìn cũng không giống người thích động não tính toán, càng không giống người thích nghiên cứu học vấn, sao lại có thể dùng não quá độ được?Thái y vẫn là lời cũ, bảo nàng bớt suy nghĩ lo lắng, thế nhưng nhìn công chúa trong miệng không ngừng ăn điểm tâm, ông ta có chút nghi ngờ mình chẩn đoán sai rồi.Bên Sở Du Ninh ổn thỏa, tâm tư của Thẩm Vô Cữu lại đặt lên người Thẩm Vô Phi.Thế nhưng dù là thái y Khánh Quốc hay thái y Việt Quốc, nghe nói trong đầu Thẩm Vô Phi có một cây kim đều cảm thấy không thể tin nổi.Bọn họ sờ đi sờ lại đầu Thẩm Vô Phi, thậm chí còn không sờ thấy được đầu kim, đưa ra kết luận là không có cách nào lấy kim châm ra được, chỉ có thể dựa theo vị trí của kim châm mở một cái lỗ, kẹp nó ra, đây cũng là hành động khó, não không giống những bộ phận khác có thể tùy tiện động vào.Thẩm Vô Cữu không tin là không có cách nào khác, chẳng lẽ tam ca của hắn cả đời này chỉ có thể như vậy sao?Cho dù không nhớ ra được nhưng cây kim đó vẫn luôn nằm trong đầu cũng không phải là chuyện tốt, lỡ như một ngày nào đó nó lấy mạng hắn thì sao?Sở Du Ninh há miệng, sau đó nghĩ đến tình trạng của mình, cuối cùng cũng không nói gì."Hay là ngươi kể cho ta nghe chuyện trước kia đi." Thẩm Vô Phi thấy đệ đệ này lo lắng đến mức gãi đầu, bèn nghĩ cách chuyển sự chú ý của hắn.Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Thẩm Vô Phi, trái tim lo lắng dần dần bình tĩnh lại. Hiện tại may mắn nhất là người còn sống, giống như thê tử hắn đã nói, chỉ cần người còn sống thì vẫn còn hy vọng.Có lẽ nói chuyện quá khứ cho tam ca có thể giúp hắn nhớ lại, chẳng phải Việt lão đế sợ hắn tiếp xúc với mọi thứ liên quan đến quá khứ mới không dám thả hắn ra sao? Như vậy chứng tỏ ký ức này vẫn có thể khôi phục.Hắn hỏi: "Tam ca muốn biết điều gì?"Thẩm Vô Phi cũng không biết nên hỏi trước điều gì, hắn nghĩ đến Du Ninh công chúa luôn nhắc đến tam tẩu, còn có đệ đệ này của hắn trước đó chất vấn hắn không nên quên thê tử.Cho dù không có ký ức liên quan, trong lòng hắn cũng sinh ra một tia áy náy: "Nói cho ta nghe về tam tẩu của ngươi đi."Sở Du Ninh không biết từ lúc nào lại ôm đ ĩa điểm tâm, ăn đến mức miệng phồng lên, gật đầu, mắt sáng lấp lánh: "Ta cũng muốn nghe."Thẩm Vô Cữu lau sạch vụn bánh trên khóe miệng nàng, kéo nàng ngồi lên bệ chân, hồi tưởng lại những chuyện hắn biết về tam ca và tam tẩu."Nói đến thì tam ca có thể quen biết tam tẩu còn phải cảm ơn ta. Năm đó tam ca dẫn ta ra ngoài thành đi dạo, kết quả đ.â.m vào xe ngựa của tam tẩu, tam tẩu xuất thân từ thư hương môn đệ, tài hoa đầy mình, nhìn không giống người sẽ gả cho võ tướng, nhưng tam ca lại nhìn không giống một võ phu, tam tẩu còn tưởng huynh là công tử nhà quyền quý nào đó..."Cảnh Huy Đế âm thầm xua đuổi tất cả mọi người, không cho bất kỳ ai làm phiền bọn họ hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng cũng hy vọng Thẩm Tam có thể nhớ lại, Thẩm Nhị đã không còn cách nào cứu vãn, Thẩm Tam thần trí vẫn bình thường, nói nhiều chuyện quá khứ với hắn, biết đâu lại nhớ ra.

Chương 509: Chương 509