Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 510: Chương 510
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Nói như vậy đến tận chạng vạng, ngay cả bữa trưa cũng ăn chung.Đương nhiên lúc ăn trưa hai huynh đệ chỉ lo nói chuyện, chỉ có Sở Du Ninh vừa nghe vừa không ngừng ăn, cũng khiến Thẩm Vô Phi cảm thấy công chúa đệ muội này có khẩu vị rất tốt.Trong lời kể của Thẩm Vô Cữu, trong đầu Thẩm Vô Phi hiện lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cùng với tiếng binh đao trên chiến trường, so với lý lịch giả của hắn thì phong phú hơn không biết bao nhiêu, chỉ nghe thôi cũng thấy chân thực hơn cuộc đời chỉ tóm tắt trong vài câu của hắn."Tam ca, bất kể huynh có muốn nhớ lại hay không, tam tẩu gặp huynh chắc chắn sẽ vui mừng." Thẩm Vô Cữu thấy sắc mặt Thẩm Vô Phi buồn bã thì vội an ủi.Thẩm Vô Phi nghĩ đến thê tử trong lời kể của Thẩm Vô Cữu, một nữ tử tốt như vậy, rõ ràng vẫn là thân trong sạch, cũng đã viết thư từ hôn, muốn tái giá cũng không khó, nhưng nàng vẫn luôn chờ đợi hắn trở về.Chưa về Thẩm gia mà hắn đã có chút sợ hãi."Là ta có lỗi với nàng."Hắn đã quên hết mọi chuyện giữa bọn họ, lại chia xa nhiều năm như vậy, sau khi về phải đối mặt với một người xa lạ như hắn, nàng còn có thể chấp nhận được không?Nghỉ ngơi cả buổi, Sở Du Ninh cũng khỏe lại tương đối, nàng uống một ngụm trà: "Có lẽ, ta có thể thử xem."Nàng có thể di vật từ xa, có thể di chuyển cột nước tạo mưa, hẳn cũng có thể di chuyển kim châm ra ngoài chứ?"Ừm? Công chúa còn muốn ăn cái nào nữa?"Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu, tuy rằng vẫn luôn nói chuyện với Thẩm Vô Phi nhưng cũng không quên chăm sóc thê tử.Thẩm Vô Phi nhìn trà và hoa quả trên bàn, lần nữa cảm thán vị công chúa đệ muội này khẩu vị thật tốt, giống như một chú sóc nhỏ, miệng không ngừng nhúc nhích.Sở Du Ninh đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Vô Phi, nhìn chằm chằm vào đầu hắn: "Ta nói, có lẽ ta có thể thử lấy kim châm trong đầu tam ca ra."Lần này Thẩm Vô Cữu nghe rõ, hắn sửng sốt, nhớ đến năng lực lấy vật từ xa của công chúa bèn kích động đứng dậy, thậm chí còn làm đổ cả ghế xuống đất."Ninh Ninh, thật sự được sao?" Hắn đi đến bên cạnh nàng."Trước đó thấy ngươi sốt ruột như vậy ta đã muốn nói rồi, nhưng tinh thần lực của ta dùng quá sức cần phải nghỉ ngơi, không tiện nói, bây giờ ta thấy khoẻ rồi."Việc không thể thực hiện ngay nàng thấy không cần phải nói ra để hắn lo lắng.Thẩm Vô Cữu vui mừng ôm lấy nàng, thê tử của hắn nhìn vô tâm vô phế nhưng lại rất biết nghĩ cho người khác.Thẩm Vô Phi không biết bọn họ đang nói gì, nhưng từ trước đến nay hắn cũng có thể nhận ra vị công chúa đệ muội này không chỉ có sức mạnh vô song mà còn sở hữu năng lực kỳ lạ giống hắn.Đối với điều này, hắn cũng không phản kháng, thả lỏng bản thân, hoàn toàn phối hợp.Sở Du Ninh ngưng tụ tinh thần lực, toàn tâm toàn ý tập trung vào cây kim châm đó, điều này không hề dễ dàng, cả về mặt tâm lý lẫn tinh thần, chỉ sợ sơ ý một chút, không lấy được kim châm ra mà còn làm tổn thương não của Thẩm Vô Phi.Thẩm Vô Cữu thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trán đổ mồ hôi, chỉ hận không thể dừng lại, cả người lo lắng như đang ngồi trên đống lửa."Ting!"Cuối cùng trong lúc hắn đang nóng ruột, tiếng kim châm rơi xuống đất, rõ ràng chỉ là một tiếng động nhỏ nhưng ở trong lòng hắn lại vang lên vô cùng vui tai.
Nói như vậy đến tận chạng vạng, ngay cả bữa trưa cũng ăn chung.
Đương nhiên lúc ăn trưa hai huynh đệ chỉ lo nói chuyện, chỉ có Sở Du Ninh vừa nghe vừa không ngừng ăn, cũng khiến Thẩm Vô Phi cảm thấy công chúa đệ muội này có khẩu vị rất tốt.
Trong lời kể của Thẩm Vô Cữu, trong đầu Thẩm Vô Phi hiện lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cùng với tiếng binh đao trên chiến trường, so với lý lịch giả của hắn thì phong phú hơn không biết bao nhiêu, chỉ nghe thôi cũng thấy chân thực hơn cuộc đời chỉ tóm tắt trong vài câu của hắn.
"Tam ca, bất kể huynh có muốn nhớ lại hay không, tam tẩu gặp huynh chắc chắn sẽ vui mừng." Thẩm Vô Cữu thấy sắc mặt Thẩm Vô Phi buồn bã thì vội an ủi.
Thẩm Vô Phi nghĩ đến thê tử trong lời kể của Thẩm Vô Cữu, một nữ tử tốt như vậy, rõ ràng vẫn là thân trong sạch, cũng đã viết thư từ hôn, muốn tái giá cũng không khó, nhưng nàng vẫn luôn chờ đợi hắn trở về.
Chưa về Thẩm gia mà hắn đã có chút sợ hãi.
"Là ta có lỗi với nàng."
Hắn đã quên hết mọi chuyện giữa bọn họ, lại chia xa nhiều năm như vậy, sau khi về phải đối mặt với một người xa lạ như hắn, nàng còn có thể chấp nhận được không?
Nghỉ ngơi cả buổi, Sở Du Ninh cũng khỏe lại tương đối, nàng uống một ngụm trà: "Có lẽ, ta có thể thử xem."
Nàng có thể di vật từ xa, có thể di chuyển cột nước tạo mưa, hẳn cũng có thể di chuyển kim châm ra ngoài chứ?
"Ừm? Công chúa còn muốn ăn cái nào nữa?"
Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu, tuy rằng vẫn luôn nói chuyện với Thẩm Vô Phi nhưng cũng không quên chăm sóc thê tử.
Thẩm Vô Phi nhìn trà và hoa quả trên bàn, lần nữa cảm thán vị công chúa đệ muội này khẩu vị thật tốt, giống như một chú sóc nhỏ, miệng không ngừng nhúc nhích.
Sở Du Ninh đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Vô Phi, nhìn chằm chằm vào đầu hắn: "Ta nói, có lẽ ta có thể thử lấy kim châm trong đầu tam ca ra."
Lần này Thẩm Vô Cữu nghe rõ, hắn sửng sốt, nhớ đến năng lực lấy vật từ xa của công chúa bèn kích động đứng dậy, thậm chí còn làm đổ cả ghế xuống đất.
"Ninh Ninh, thật sự được sao?" Hắn đi đến bên cạnh nàng.
"Trước đó thấy ngươi sốt ruột như vậy ta đã muốn nói rồi, nhưng tinh thần lực của ta dùng quá sức cần phải nghỉ ngơi, không tiện nói, bây giờ ta thấy khoẻ rồi."
Việc không thể thực hiện ngay nàng thấy không cần phải nói ra để hắn lo lắng.
Thẩm Vô Cữu vui mừng ôm lấy nàng, thê tử của hắn nhìn vô tâm vô phế nhưng lại rất biết nghĩ cho người khác.
Thẩm Vô Phi không biết bọn họ đang nói gì, nhưng từ trước đến nay hắn cũng có thể nhận ra vị công chúa đệ muội này không chỉ có sức mạnh vô song mà còn sở hữu năng lực kỳ lạ giống hắn.
Đối với điều này, hắn cũng không phản kháng, thả lỏng bản thân, hoàn toàn phối hợp.
Sở Du Ninh ngưng tụ tinh thần lực, toàn tâm toàn ý tập trung vào cây kim châm đó, điều này không hề dễ dàng, cả về mặt tâm lý lẫn tinh thần, chỉ sợ sơ ý một chút, không lấy được kim châm ra mà còn làm tổn thương não của Thẩm Vô Phi.
Thẩm Vô Cữu thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trán đổ mồ hôi, chỉ hận không thể dừng lại, cả người lo lắng như đang ngồi trên đống lửa.
"Ting!"
Cuối cùng trong lúc hắn đang nóng ruột, tiếng kim châm rơi xuống đất, rõ ràng chỉ là một tiếng động nhỏ nhưng ở trong lòng hắn lại vang lên vô cùng vui tai.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Nói như vậy đến tận chạng vạng, ngay cả bữa trưa cũng ăn chung.Đương nhiên lúc ăn trưa hai huynh đệ chỉ lo nói chuyện, chỉ có Sở Du Ninh vừa nghe vừa không ngừng ăn, cũng khiến Thẩm Vô Phi cảm thấy công chúa đệ muội này có khẩu vị rất tốt.Trong lời kể của Thẩm Vô Cữu, trong đầu Thẩm Vô Phi hiện lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cùng với tiếng binh đao trên chiến trường, so với lý lịch giả của hắn thì phong phú hơn không biết bao nhiêu, chỉ nghe thôi cũng thấy chân thực hơn cuộc đời chỉ tóm tắt trong vài câu của hắn."Tam ca, bất kể huynh có muốn nhớ lại hay không, tam tẩu gặp huynh chắc chắn sẽ vui mừng." Thẩm Vô Cữu thấy sắc mặt Thẩm Vô Phi buồn bã thì vội an ủi.Thẩm Vô Phi nghĩ đến thê tử trong lời kể của Thẩm Vô Cữu, một nữ tử tốt như vậy, rõ ràng vẫn là thân trong sạch, cũng đã viết thư từ hôn, muốn tái giá cũng không khó, nhưng nàng vẫn luôn chờ đợi hắn trở về.Chưa về Thẩm gia mà hắn đã có chút sợ hãi."Là ta có lỗi với nàng."Hắn đã quên hết mọi chuyện giữa bọn họ, lại chia xa nhiều năm như vậy, sau khi về phải đối mặt với một người xa lạ như hắn, nàng còn có thể chấp nhận được không?Nghỉ ngơi cả buổi, Sở Du Ninh cũng khỏe lại tương đối, nàng uống một ngụm trà: "Có lẽ, ta có thể thử xem."Nàng có thể di vật từ xa, có thể di chuyển cột nước tạo mưa, hẳn cũng có thể di chuyển kim châm ra ngoài chứ?"Ừm? Công chúa còn muốn ăn cái nào nữa?"Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu, tuy rằng vẫn luôn nói chuyện với Thẩm Vô Phi nhưng cũng không quên chăm sóc thê tử.Thẩm Vô Phi nhìn trà và hoa quả trên bàn, lần nữa cảm thán vị công chúa đệ muội này khẩu vị thật tốt, giống như một chú sóc nhỏ, miệng không ngừng nhúc nhích.Sở Du Ninh đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Vô Phi, nhìn chằm chằm vào đầu hắn: "Ta nói, có lẽ ta có thể thử lấy kim châm trong đầu tam ca ra."Lần này Thẩm Vô Cữu nghe rõ, hắn sửng sốt, nhớ đến năng lực lấy vật từ xa của công chúa bèn kích động đứng dậy, thậm chí còn làm đổ cả ghế xuống đất."Ninh Ninh, thật sự được sao?" Hắn đi đến bên cạnh nàng."Trước đó thấy ngươi sốt ruột như vậy ta đã muốn nói rồi, nhưng tinh thần lực của ta dùng quá sức cần phải nghỉ ngơi, không tiện nói, bây giờ ta thấy khoẻ rồi."Việc không thể thực hiện ngay nàng thấy không cần phải nói ra để hắn lo lắng.Thẩm Vô Cữu vui mừng ôm lấy nàng, thê tử của hắn nhìn vô tâm vô phế nhưng lại rất biết nghĩ cho người khác.Thẩm Vô Phi không biết bọn họ đang nói gì, nhưng từ trước đến nay hắn cũng có thể nhận ra vị công chúa đệ muội này không chỉ có sức mạnh vô song mà còn sở hữu năng lực kỳ lạ giống hắn.Đối với điều này, hắn cũng không phản kháng, thả lỏng bản thân, hoàn toàn phối hợp.Sở Du Ninh ngưng tụ tinh thần lực, toàn tâm toàn ý tập trung vào cây kim châm đó, điều này không hề dễ dàng, cả về mặt tâm lý lẫn tinh thần, chỉ sợ sơ ý một chút, không lấy được kim châm ra mà còn làm tổn thương não của Thẩm Vô Phi.Thẩm Vô Cữu thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trán đổ mồ hôi, chỉ hận không thể dừng lại, cả người lo lắng như đang ngồi trên đống lửa."Ting!"Cuối cùng trong lúc hắn đang nóng ruột, tiếng kim châm rơi xuống đất, rõ ràng chỉ là một tiếng động nhỏ nhưng ở trong lòng hắn lại vang lên vô cùng vui tai.