Tác giả:

Nước Sở, vương phủ.  “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?”  Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng.  Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống.  Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng.  “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt.  So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả.  Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn…

Chương 2: Từ đó nàng trở lên vô cùng tự ti.

Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương GiaTác giả: Dật DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNước Sở, vương phủ.  “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?”  Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng.  Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống.  Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng.  “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt.  So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả.  Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn… Bên hồ, một đám hạ nhân vương phủ xếp thành một hàng, tất cả đứng nhìn chằm chằm vương phi nằm trên bờ với ánh mắt lạnh lùng. Lúc này, chỉ có một tiểu nha hoàn đang khóc bên cạnh vương phi. “Nương nương, người đừng chết, người chết nô tỳ phải làm sao bây giờ?” Phượng Nhi đau lòng khổ sở khóc lóc. Trương ma ma đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Khóc cái gì? Thật đen đủi, không đổi chỗ khác mà chết, cố tình chết ở vương phủ của chúng ta. Vương gia nói đừng để thi thể của nàng ta làm bẩn vương phủ, nếu đại phu đã báo chết thì kéo ra ngoài chôn đi!” “Đừng mà ma ma, đừng làm như vậy với tiểu thư nhà ta, nàng là nữ nhi của tể tướng.” Hiện trường loạn thành một đống, không ai thấy được nữ nhân đã tắt thở đang từ từ mở mắt. Vân Cẩm Nguyệt mở mắt ra nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh, lúc này ánh trăng bị mây đen che, một đống nữ nhân mặc đồ cổ trang đứng đối diện với “thi thể” của nàng, duỗi tay chỉ trỏ. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến, nàng rùng mình. Nàng nhớ lại rồi, nàng là bác sĩ khoa ngoại đứng đầu quốc tế ở thế ký 21, mới 30 tuổi, bởi vì chữa trị vô số bệnh chứng khó trên người các nhà cầm quyền, được mệnh danh là thiên tài y học, kết quả trong lúc tan làm về nhà bị một người say rượu lái xe đâm chết. Sau đó linh hồn của nàng xuyên đến đây, còn bám vào thân thể này. Trời ạ, nếu người hiện đại biết một bác sĩ đứng đầu trị bệnh cứu người lại chết dưới tay lái xe say rượu, mọi người sẽ hận tên khốn say rượu kia đến mức nào? Đồng thời, một đoạn ký ức xa lạ hiện lên trong đầu nàng, tất cả đều liên quan đến chủ nhân của thân thể này. Thì ra chủ nhân của thân thể này cũng tên Vân Cẩm Nguyệt, trùng tên trùng họ với nàng, không biết có phải một loại duyên phận đặc biệt hay không? Nguyên chủ Vân Cẩm Nguyệt, là đích nữ của tể tướng Vân Thanh, từ nhỏ được Vân gia coi như hòn ngọc quý trong tay, dốc lòng bồi dưỡng. Trước kia nàng vô cùng xinh đẹp được nhiều người yêu thích, nhưng năm 15 tuổi, nàng trúng một loại độc, cả người biến đen. Lúc đó nàng suýt chết, khó khăn lắm phụ thân mới mời được người về chữa khỏi cho nàng, mặc dù nhặt về một cái mạng, nhưng vì bị trúng độc quá nặng, độc tố trên má phải không tan được, cuối cùng biến thành một vết sẹo xấu xí. Từ đó nàng trở lên vô cùng tự ti. Dung mạo của nàng biến thành xấu xí, đám con cháu quyền quý bắt đầu xem thường nàng, bắt nạt nàng, chèn ép nàng, lúc đó nàng đang bị một đám con cháu quyền quý bao vây ở bên hồ, đột nhiên Sở Minh Khiêm đi ra bảo vệ nàng. Hắn đuổi đi đám con cháu quyền quý đó, còn tặng cho nàng một tấm khăn che mặt, cho nàng rất nhiều ấm áp. Từ lúc đó, nàng đã say mê Sở Minh Khiêm. Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bên hồ, một đám hạ nhân vương phủ xếp thành một hàng, tất cả đứng nhìn chằm chằm vương phi nằm trên bờ với ánh mắt lạnh lùng. 

Lúc này, chỉ có một tiểu nha hoàn đang khóc bên cạnh vương phi. 

“Nương nương, người đừng chết, người chết nô tỳ phải làm sao bây giờ?” Phượng Nhi đau lòng khổ sở khóc lóc. 

Trương ma ma đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Khóc cái gì? Thật đen đủi, không đổi chỗ khác mà chết, cố tình chết ở vương phủ của chúng ta. Vương gia nói đừng để thi thể của nàng ta làm bẩn vương phủ, nếu đại phu đã báo chết thì kéo ra ngoài chôn đi!” 

“Đừng mà ma ma, đừng làm như vậy với tiểu thư nhà ta, nàng là nữ nhi của tể tướng.” 

Hiện trường loạn thành một đống, không ai thấy được nữ nhân đã tắt thở đang từ từ mở mắt. 

Vân Cẩm Nguyệt mở mắt ra nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh, lúc này ánh trăng bị mây đen che, một đống nữ nhân mặc đồ cổ trang đứng đối diện với “thi thể” của nàng, duỗi tay chỉ trỏ. 

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến, nàng rùng mình. 

Nàng nhớ lại rồi, nàng là bác sĩ khoa ngoại đứng đầu quốc tế ở thế ký 21, mới 30 tuổi, bởi vì chữa trị vô số bệnh chứng khó trên người các nhà cầm quyền, được mệnh danh là thiên tài y học, kết quả trong lúc tan làm về nhà bị một người say rượu lái xe đâm chết. 

Sau đó linh hồn của nàng xuyên đến đây, còn bám vào thân thể này. 

Trời ạ, nếu người hiện đại biết một bác sĩ đứng đầu trị bệnh cứu người lại chết dưới tay lái xe say rượu, mọi người sẽ hận tên khốn say rượu kia đến mức nào? 

Đồng thời, một đoạn ký ức xa lạ hiện lên trong đầu nàng, tất cả đều liên quan đến chủ nhân của thân thể này. 

Thì ra chủ nhân của thân thể này cũng tên Vân Cẩm Nguyệt, trùng tên trùng họ với nàng, không biết có phải một loại duyên phận đặc biệt hay không? 

Nguyên chủ Vân Cẩm Nguyệt, là đích nữ của tể tướng Vân Thanh, từ nhỏ được Vân gia coi như hòn ngọc quý trong tay, dốc lòng bồi dưỡng. 

Trước kia nàng vô cùng xinh đẹp được nhiều người yêu thích, nhưng năm 15 tuổi, nàng trúng một loại độc, cả người biến đen. 

Lúc đó nàng suýt chết, khó khăn lắm phụ thân mới mời được người về chữa khỏi cho nàng, mặc dù nhặt về một cái mạng, nhưng vì bị trúng độc quá nặng, độc tố trên má phải không tan được, cuối cùng biến thành một vết sẹo xấu xí. 

Từ đó nàng trở lên vô cùng tự ti. 

Dung mạo của nàng biến thành xấu xí, đám con cháu quyền quý bắt đầu xem thường nàng, bắt nạt nàng, chèn ép nàng, lúc đó nàng đang bị một đám con cháu quyền quý bao vây ở bên hồ, đột nhiên Sở Minh Khiêm đi ra bảo vệ nàng. 

Hắn đuổi đi đám con cháu quyền quý đó, còn tặng cho nàng một tấm khăn che mặt, cho nàng rất nhiều ấm áp. 

Từ lúc đó, nàng đã say mê Sở Minh Khiêm. 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương GiaTác giả: Dật DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNước Sở, vương phủ.  “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?”  Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng.  Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống.  Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng.  “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt.  So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả.  Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn… Bên hồ, một đám hạ nhân vương phủ xếp thành một hàng, tất cả đứng nhìn chằm chằm vương phi nằm trên bờ với ánh mắt lạnh lùng. Lúc này, chỉ có một tiểu nha hoàn đang khóc bên cạnh vương phi. “Nương nương, người đừng chết, người chết nô tỳ phải làm sao bây giờ?” Phượng Nhi đau lòng khổ sở khóc lóc. Trương ma ma đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Khóc cái gì? Thật đen đủi, không đổi chỗ khác mà chết, cố tình chết ở vương phủ của chúng ta. Vương gia nói đừng để thi thể của nàng ta làm bẩn vương phủ, nếu đại phu đã báo chết thì kéo ra ngoài chôn đi!” “Đừng mà ma ma, đừng làm như vậy với tiểu thư nhà ta, nàng là nữ nhi của tể tướng.” Hiện trường loạn thành một đống, không ai thấy được nữ nhân đã tắt thở đang từ từ mở mắt. Vân Cẩm Nguyệt mở mắt ra nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh, lúc này ánh trăng bị mây đen che, một đống nữ nhân mặc đồ cổ trang đứng đối diện với “thi thể” của nàng, duỗi tay chỉ trỏ. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến, nàng rùng mình. Nàng nhớ lại rồi, nàng là bác sĩ khoa ngoại đứng đầu quốc tế ở thế ký 21, mới 30 tuổi, bởi vì chữa trị vô số bệnh chứng khó trên người các nhà cầm quyền, được mệnh danh là thiên tài y học, kết quả trong lúc tan làm về nhà bị một người say rượu lái xe đâm chết. Sau đó linh hồn của nàng xuyên đến đây, còn bám vào thân thể này. Trời ạ, nếu người hiện đại biết một bác sĩ đứng đầu trị bệnh cứu người lại chết dưới tay lái xe say rượu, mọi người sẽ hận tên khốn say rượu kia đến mức nào? Đồng thời, một đoạn ký ức xa lạ hiện lên trong đầu nàng, tất cả đều liên quan đến chủ nhân của thân thể này. Thì ra chủ nhân của thân thể này cũng tên Vân Cẩm Nguyệt, trùng tên trùng họ với nàng, không biết có phải một loại duyên phận đặc biệt hay không? Nguyên chủ Vân Cẩm Nguyệt, là đích nữ của tể tướng Vân Thanh, từ nhỏ được Vân gia coi như hòn ngọc quý trong tay, dốc lòng bồi dưỡng. Trước kia nàng vô cùng xinh đẹp được nhiều người yêu thích, nhưng năm 15 tuổi, nàng trúng một loại độc, cả người biến đen. Lúc đó nàng suýt chết, khó khăn lắm phụ thân mới mời được người về chữa khỏi cho nàng, mặc dù nhặt về một cái mạng, nhưng vì bị trúng độc quá nặng, độc tố trên má phải không tan được, cuối cùng biến thành một vết sẹo xấu xí. Từ đó nàng trở lên vô cùng tự ti. Dung mạo của nàng biến thành xấu xí, đám con cháu quyền quý bắt đầu xem thường nàng, bắt nạt nàng, chèn ép nàng, lúc đó nàng đang bị một đám con cháu quyền quý bao vây ở bên hồ, đột nhiên Sở Minh Khiêm đi ra bảo vệ nàng. Hắn đuổi đi đám con cháu quyền quý đó, còn tặng cho nàng một tấm khăn che mặt, cho nàng rất nhiều ấm áp. Từ lúc đó, nàng đã say mê Sở Minh Khiêm. Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương 2: Từ đó nàng trở lên vô cùng tự ti.