Nước Sở, vương phủ. “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?” Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng. Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống. Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng. “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt. So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả. Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn…
Chương 12: Nhìn thấy quỷ?
Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương GiaTác giả: Dật DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNước Sở, vương phủ. “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?” Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng. Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống. Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng. “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt. So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả. Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn… Bởi vì cái đẩy vừa rồi, nước trà nóng trong cốc đổ lên tay của Nam Cung Nhu, nàng ta đau đớn đứng không vững ngã trên mặt đất.Cái cốc cũng rơi xuống, vỡ tan tành.“Tỷ tỷ, muội không có...” Lúc Nam Cung Nhu ngã xuống, khăn voan cũng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.Nàng ta xoa bàn tay đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, tủi thân nhìn chằm chằm Sở Minh Khiêm.Sở Minh Khiêm vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ôm nàng ta vào lòng, đau lòng nói: “Nhu Nhi, nàng có sao không?”“Ta, ta không sao, chàng nhanh nhìn xem tỷ tỷ có bị bỏng không” Nam Cung Nhu yếu đuối đáng thương nói.Nghe thấy những lời này, mọi người đều rất thích nàng ta, nàng ta thật sự quá thiện lương, bị bắt nạt còn quan tâm Vân Cẩm Nguyệt.Quan trọng hơn, khuôn mặt của nàng ta lộ ra, mọi người nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng ta, càng thêm chán ghét Vân Cẩm Nguyệt.Sở Minh Khiêm nhìn thẳng vào mắt Vân Cẩm Nguyệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng: “Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết đúng không?”Ánh mắt của hẳn cực kỳ lạnh lếo, giống như đang nhìn thứ ghê tởm nhất trên đời.Vân Cẩm Nguyệt vỗ vỗ ngực, vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ngồi xổm xuống, quan tâm đỡ nàng ta lên: “Xin lỗi muội muội, là do cốc trà kia quá nóng, ta không kịp đỡ cốc”“Không sao đâu tỷ tỷ, có thể đỡ muội lên được không?” Nam Cung Nhu dịu dàng nói, đột nhiên bám lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, giống như muốn mượn lực của Vân Cẩm Nguyệt để đứng lên.Chỉ có nàng ta biết, lúc này nàng ta chỉ muốn gỡ khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống, làm khuôn mặt xấu xí kia bại lộ trước mọi người, làm nàng vĩnh viễn không có mặt mũi ra ngoài.Ban đầu nàng ta còn tưởng răng nữ nhân này là một kẻ ngu xuẩn, dễ bị bắt nạt, nên hơi khinh địch, lần này nàng ta sẽ không khinh địch nữa.Nghĩ đến đây, nhân lúc năm lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, đột nhiên nàng ta kéo khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống!Khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt bị kéo xuống, Nam Cung Nhu vội vàng xin lỗi: “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội không cố ý.”Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bởi vì cái đẩy vừa rồi, nước trà nóng trong cốc đổ lên tay của Nam Cung Nhu, nàng ta đau đớn đứng không vững ngã trên mặt đất.
Cái cốc cũng rơi xuống, vỡ tan tành.
“Tỷ tỷ, muội không có...” Lúc Nam Cung Nhu ngã xuống, khăn voan cũng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.
Nàng ta xoa bàn tay đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, tủi thân nhìn chằm chằm Sở Minh Khiêm.
Sở Minh Khiêm vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ôm nàng ta vào lòng, đau lòng nói: “Nhu Nhi, nàng có sao không?”
“Ta, ta không sao, chàng nhanh nhìn xem tỷ tỷ có bị bỏng không” Nam Cung Nhu yếu đuối đáng thương nói.
Nghe thấy những lời này, mọi người đều rất thích nàng ta, nàng ta thật sự quá thiện lương, bị bắt nạt còn quan tâm Vân Cẩm Nguyệt.
Quan trọng hơn, khuôn mặt của nàng ta lộ ra, mọi người nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng ta, càng thêm chán ghét Vân Cẩm Nguyệt.
Sở Minh Khiêm nhìn thẳng vào mắt Vân Cẩm Nguyệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng: “Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết đúng không?”
Ánh mắt của hẳn cực kỳ lạnh lếo, giống như đang nhìn thứ ghê tởm nhất trên đời.
Vân Cẩm Nguyệt vỗ vỗ ngực, vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ngồi xổm xuống, quan tâm đỡ nàng ta lên: “Xin lỗi muội muội, là do cốc trà kia quá nóng, ta không kịp đỡ cốc”
“Không sao đâu tỷ tỷ, có thể đỡ muội lên được không?” Nam Cung Nhu dịu dàng nói, đột nhiên bám lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, giống như muốn mượn lực của Vân Cẩm Nguyệt để đứng lên.
Chỉ có nàng ta biết, lúc này nàng ta chỉ muốn gỡ khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống, làm khuôn mặt xấu xí kia bại lộ trước mọi người, làm nàng vĩnh viễn không có mặt mũi ra ngoài.
Ban đầu nàng ta còn tưởng răng nữ nhân này là một kẻ ngu xuẩn, dễ bị bắt nạt, nên hơi khinh địch, lần này nàng ta sẽ không khinh địch nữa.
Nghĩ đến đây, nhân lúc năm lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, đột nhiên nàng ta kéo khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống!
Khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt bị kéo xuống, Nam Cung Nhu vội vàng xin lỗi: “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội không cố ý.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương GiaTác giả: Dật DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNước Sở, vương phủ. “Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?” Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng. Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống. Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng. “A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt. So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả. Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn… Bởi vì cái đẩy vừa rồi, nước trà nóng trong cốc đổ lên tay của Nam Cung Nhu, nàng ta đau đớn đứng không vững ngã trên mặt đất.Cái cốc cũng rơi xuống, vỡ tan tành.“Tỷ tỷ, muội không có...” Lúc Nam Cung Nhu ngã xuống, khăn voan cũng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.Nàng ta xoa bàn tay đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, tủi thân nhìn chằm chằm Sở Minh Khiêm.Sở Minh Khiêm vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ôm nàng ta vào lòng, đau lòng nói: “Nhu Nhi, nàng có sao không?”“Ta, ta không sao, chàng nhanh nhìn xem tỷ tỷ có bị bỏng không” Nam Cung Nhu yếu đuối đáng thương nói.Nghe thấy những lời này, mọi người đều rất thích nàng ta, nàng ta thật sự quá thiện lương, bị bắt nạt còn quan tâm Vân Cẩm Nguyệt.Quan trọng hơn, khuôn mặt của nàng ta lộ ra, mọi người nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng ta, càng thêm chán ghét Vân Cẩm Nguyệt.Sở Minh Khiêm nhìn thẳng vào mắt Vân Cẩm Nguyệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng: “Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết đúng không?”Ánh mắt của hẳn cực kỳ lạnh lếo, giống như đang nhìn thứ ghê tởm nhất trên đời.Vân Cẩm Nguyệt vỗ vỗ ngực, vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ngồi xổm xuống, quan tâm đỡ nàng ta lên: “Xin lỗi muội muội, là do cốc trà kia quá nóng, ta không kịp đỡ cốc”“Không sao đâu tỷ tỷ, có thể đỡ muội lên được không?” Nam Cung Nhu dịu dàng nói, đột nhiên bám lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, giống như muốn mượn lực của Vân Cẩm Nguyệt để đứng lên.Chỉ có nàng ta biết, lúc này nàng ta chỉ muốn gỡ khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống, làm khuôn mặt xấu xí kia bại lộ trước mọi người, làm nàng vĩnh viễn không có mặt mũi ra ngoài.Ban đầu nàng ta còn tưởng răng nữ nhân này là một kẻ ngu xuẩn, dễ bị bắt nạt, nên hơi khinh địch, lần này nàng ta sẽ không khinh địch nữa.Nghĩ đến đây, nhân lúc năm lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, đột nhiên nàng ta kéo khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống!Khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt bị kéo xuống, Nam Cung Nhu vội vàng xin lỗi: “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội không cố ý.”Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!