Tác giả:

Nam Dương   Giữa đại dương mênh mông, có một hòn đảo biệt lập bị nước biển bao quanh cách biệt với thế giới bên ngoài.   Tại hòn đảo tưởng chừng như bình thường này lại ẩn giấu một phòng thí nghiệm ngầm vô danh, tàn ác vô nhân đạo.   Trong phòng nghiên cứu chứa đầy thuốc và thiết bị công nghệ cao, một cô gái đã biến mất trên chiếc giường đơn chật hẹp, chỉ còn lại bốn chiếc còng tay đẫm máu treo lơ lửng ở bốn góc giường, trông cực kỳ quỷ dị.   “Huyết Ảnh biến mất rồi!”   Đột nhiên không còn nhìn thấy cô gái khiến người điều khiển trước màn hình giám sát vô cùng hoảng loạn.   Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng điều khiển lập tức thay đổi, họ nhìn chằm chằm vào màn hình như thể bản thân sắp phải đối mặt với một kẻ thù đáng sợ.   Họ nhanh chóng tìm kiếm bóng hình cô gái trong vô số màn hình giám sát nhưng lại chẳng có dấu vết nào.   Bỗng nhiên trong hành lang, từng nhân viên bảo vệ không hiểu tại sao lần lượt ngã xuống, khiến họ càng ngày càng hoang mang.   “…

Chương 15: Ăn cơm!

Đừng Chọc Vào Nữ Thần Thiên Tài Của TôiTác giả: Dật DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhNam Dương   Giữa đại dương mênh mông, có một hòn đảo biệt lập bị nước biển bao quanh cách biệt với thế giới bên ngoài.   Tại hòn đảo tưởng chừng như bình thường này lại ẩn giấu một phòng thí nghiệm ngầm vô danh, tàn ác vô nhân đạo.   Trong phòng nghiên cứu chứa đầy thuốc và thiết bị công nghệ cao, một cô gái đã biến mất trên chiếc giường đơn chật hẹp, chỉ còn lại bốn chiếc còng tay đẫm máu treo lơ lửng ở bốn góc giường, trông cực kỳ quỷ dị.   “Huyết Ảnh biến mất rồi!”   Đột nhiên không còn nhìn thấy cô gái khiến người điều khiển trước màn hình giám sát vô cùng hoảng loạn.   Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng điều khiển lập tức thay đổi, họ nhìn chằm chằm vào màn hình như thể bản thân sắp phải đối mặt với một kẻ thù đáng sợ.   Họ nhanh chóng tìm kiếm bóng hình cô gái trong vô số màn hình giám sát nhưng lại chẳng có dấu vết nào.   Bỗng nhiên trong hành lang, từng nhân viên bảo vệ không hiểu tại sao lần lượt ngã xuống, khiến họ càng ngày càng hoang mang.   “…  Kiều Ý lúc này mới nhận ra chị gái muốn mua quần áo cho cậu sao?  “Bộ này đẹp đấy!” Kiều Ảnh đưa tay lấy một bộ quần áo giản dị, đặt vào tay Kiều Ý vẫn đang ngơ ngác: “Đi thử xem!”  Cậu ngây ngốc bước vào phòng thử đồ, khi cậu thử xong bộ quần áo thứ ba và muốn hỏi điều gì đó, thì đã nhìn thấy Kiều Ảnh đứng ở quầy thu ngân, lấy ra một tấm thẻ quen thuộc và nói: “Quẹt thẻ đi!”  Kiều Ý vô cùng kinh ngạc.  “Tổng cộng là một vạn chín nghìn tám, mời nhập mật khẩu.” Nhân viên bán hàng đưa máy quẹt thẻ cho Kiều Ảnh bằng cả hai tay.  [Thanh toán thành công]  Kiều Ý lập tức trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ.  Kiều Ảnh cất thẻ rồi gọi cậu: “Mặc luôn bộ này đi!” Sau đó cô nói với nhân viên bán hàng: “Giúp em ấy cắt mác tiền!”  Kiều Ý mặc quần áo mới, trên tay còn xách thêm hai chiếc túi, cả người ngốc nghếch đi theo Kiều Ảnh. Còn thấy cô nhờ nhân viên vứt đi bộ quần áo cũ mà cậu còn tính để dành mặc đến năm sau.  Kiều Ảnh: “Thích cái nào thì tự mình chọn nhé!”  Trong khi tâm trí Kiều Ý vẫn còn mê mang vì số tiền gần hai vạn vừa rồi, thì chị gái đã dắt cậu đến cửa hàng giày dép. Nghe thấy Kiều Ảnh nói, cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một dãy giày hàng hiệu rực rỡ đang ở trước mắt.  Các bạn nam trong lớp đa số đều đi giày hàng hiệu, hơn nữa cứ cách hai ba ngày là đổi, cậu không biết những thương hiệu đó và cũng không có hứng thú với chúng, chỉ là chuyện to nhỏ gì họ cũng ở bên cạnh cậu nói chuyện với nhau.  Cho dù là những học sinh có điều kiện gia đình bình thường thì đôi giày rẻ nhất của họ cũng hai ba trăm tệ, chỉ có cậu là đi đôi giày đã cũ nát, dẫu vậy muốn mua một đôi giày năm sáu mươi tệ bày bán ngoài đường cũng phải đắn đo suy nghĩ.  Nhân viên bán hàng nhìn thấy hai túi đồ và quần áo Kiều Ý đang mặc, liền nhiệt tình lấy hai đôi giày rồi ngồi xổm xuống muốn giúp cậu đi thử.  “Tôi... tôi sẽ tự thử!”  Kiều Ý né tránh rồi ngồi xuống ghế sofa.  Cúi đầu nhìn đôi giày trắng đã bong tróc của mình, rồi lại nhìn đôi giày mới xinh đẹp đắt tiền trên tay, mặt cậu bất giác đỏ bừng.  Khi thay giày, Kiều Ý ngượng ngùng nghiêng người sang một bên, vì cậu không muốn người khác nhìn thấy chân trái của mình.  Cậu nhanh chóng thử xong giày, nhưng không đợi cậu từ chối hay nói thêm gì, Kiều Ảnh đã trực tiếp lấy thẻ ra.  Hai đôi giày có giá hai vạn ba, còn đắt hơn cả quần áo.  Thông báo “thanh toán thành công” lại vang lên, trong lòng Kiều Ý không khỏi nhộn nhạo hẳn lên, không khống chế được cảm xúc của mình.  Sau khi dắt Kiều Ý đi mua sắm, Kiều Ảnh cũng tự mua cho mình hai bộ quần áo và giày, toàn bộ đều để Kiều Ý xách.  Hai tay cầm những món đồ gần mười vạn, Kiều Ý cảm thấy như mình đang cầm mười vạn trên tay, không nhịn được mà khẩn trương, nắm chặt lại, sợ bị người khác giật mất.  Khi xuống lầu, Kiều Ảnh lại mua thêm một cái laptop.  Sau đó cô cùng Kiều Ý rời khỏi trung tâm thương mại.  Bây giờ tâm trạng của Kiều Ý hoàn toàn khác hẳn lúc đầu.  Thế nhưng Kiều Ảnh không quay về nhà mà tiếp tục dắt cậu đến khách sạn năm sao đắt nhất Vân Thành.  “Chị, chúng ta đến đây làm gì vậy?” Kiều Ý hoang mang nhìn dòng chữ mạ vàng “Khách sạn quốc tế Grand Skylight”, nhanh chóng ngăn cản Kiều Ảnh đang định đi vào.  “Ăn cơm!” Kiều Ảnh không ngần ngại tiến vào.  “Nhưng...” Cậu chỉ có thể đi theo.  Kiều Ảnh trực tiếp đặt phòng ăn riêng ở tầng trên cùng.  Kiều Ảnh: “Muốn ăn món gì tùy ý gọi!”  Sau khi nhận lấy thực đơn do người phục vụ đưa, vừa mở ra xem sắc mặt cậu vừa nghiêm túc pha lẫn rối rắm.  Bên trong viết cái gì cậu đều không hiểu, thứ duy nhất cậu biết đó là giá tiền.  Mặc dù chẳng màng mấy chuyện này, nhưng là người Vân Thành nên cậu vẫn biết về khách sạn này.  Trong lớp nếu có bạn học nào được đến đây ăn cơm cùng bố mẹ hay đi họp mặt gia đình thì sẽ khiến những học sinh khác phải ghen tị và bàn tán suốt mấy ngày.  Từ lâu cậu đã nghe nói đồ ăn ở đây đắt kinh khủng, giá của một đ ĩa rau cũng đã ba số, chứ đừng nói đến giá tiền của thịt và hải sản, chỉ cần tùy tiện gọi vài món cũng bằng thu nhập cả tháng của gia đình cậu, hơn nữa thực đơn trong tay cậu còn được mạ vàng, từ chất liệu đến thiết kế cũng biết không hề đơn giản.  Kiều Ý chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình có thể ngồi chỗ này ăn cơm. 

 Kiều Ý lúc này mới nhận ra chị gái muốn mua quần áo cho cậu sao? 

 “Bộ này đẹp đấy!” Kiều Ảnh đưa tay lấy một bộ quần áo giản dị, đặt vào tay Kiều Ý vẫn đang ngơ ngác: “Đi thử xem!” 

 Cậu ngây ngốc bước vào phòng thử đồ, khi cậu thử xong bộ quần áo thứ ba và muốn hỏi điều gì đó, thì đã nhìn thấy Kiều Ảnh đứng ở quầy thu ngân, lấy ra một tấm thẻ quen thuộc và nói: “Quẹt thẻ đi!” 

 Kiều Ý vô cùng kinh ngạc. 

 “Tổng cộng là một vạn chín nghìn tám, mời nhập mật khẩu.” Nhân viên bán hàng đưa máy quẹt thẻ cho Kiều Ảnh bằng cả hai tay. 

 [Thanh toán thành công] 

 Kiều Ý lập tức trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ. 

 Kiều Ảnh cất thẻ rồi gọi cậu: “Mặc luôn bộ này đi!” Sau đó cô nói với nhân viên bán hàng: “Giúp em ấy cắt mác tiền!” 

 Kiều Ý mặc quần áo mới, trên tay còn xách thêm hai chiếc túi, cả người ngốc nghếch đi theo Kiều Ảnh. Còn thấy cô nhờ nhân viên vứt đi bộ quần áo cũ mà cậu còn tính để dành mặc đến năm sau. 

 Kiều Ảnh: “Thích cái nào thì tự mình chọn nhé!” 

 Trong khi tâm trí Kiều Ý vẫn còn mê mang vì số tiền gần hai vạn vừa rồi, thì chị gái đã dắt cậu đến cửa hàng giày dép. Nghe thấy Kiều Ảnh nói, cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một dãy giày hàng hiệu rực rỡ đang ở trước mắt. 

 Các bạn nam trong lớp đa số đều đi giày hàng hiệu, hơn nữa cứ cách hai ba ngày là đổi, cậu không biết những thương hiệu đó và cũng không có hứng thú với chúng, chỉ là chuyện to nhỏ gì họ cũng ở bên cạnh cậu nói chuyện với nhau. 

 Cho dù là những học sinh có điều kiện gia đình bình thường thì đôi giày rẻ nhất của họ cũng hai ba trăm tệ, chỉ có cậu là đi đôi giày đã cũ nát, dẫu vậy muốn mua một đôi giày năm sáu mươi tệ bày bán ngoài đường cũng phải đắn đo suy nghĩ. 

 Nhân viên bán hàng nhìn thấy hai túi đồ và quần áo Kiều Ý đang mặc, liền nhiệt tình lấy hai đôi giày rồi ngồi xổm xuống muốn giúp cậu đi thử. 

 “Tôi... tôi sẽ tự thử!” 

 Kiều Ý né tránh rồi ngồi xuống ghế sofa. 

 Cúi đầu nhìn đôi giày trắng đã bong tróc của mình, rồi lại nhìn đôi giày mới xinh đẹp đắt tiền trên tay, mặt cậu bất giác đỏ bừng. 

 Khi thay giày, Kiều Ý ngượng ngùng nghiêng người sang một bên, vì cậu không muốn người khác nhìn thấy chân trái của mình. 

 Cậu nhanh chóng thử xong giày, nhưng không đợi cậu từ chối hay nói thêm gì, Kiều Ảnh đã trực tiếp lấy thẻ ra. 

 Hai đôi giày có giá hai vạn ba, còn đắt hơn cả quần áo. 

 Thông báo “thanh toán thành công” lại vang lên, trong lòng Kiều Ý không khỏi nhộn nhạo hẳn lên, không khống chế được cảm xúc của mình. 

 Sau khi dắt Kiều Ý đi mua sắm, Kiều Ảnh cũng tự mua cho mình hai bộ quần áo và giày, toàn bộ đều để Kiều Ý xách. 

 Hai tay cầm những món đồ gần mười vạn, Kiều Ý cảm thấy như mình đang cầm mười vạn trên tay, không nhịn được mà khẩn trương, nắm chặt lại, sợ bị người khác giật mất. 

 Khi xuống lầu, Kiều Ảnh lại mua thêm một cái laptop. 

 Sau đó cô cùng Kiều Ý rời khỏi trung tâm thương mại. 

 Bây giờ tâm trạng của Kiều Ý hoàn toàn khác hẳn lúc đầu. 

 Thế nhưng Kiều Ảnh không quay về nhà mà tiếp tục dắt cậu đến khách sạn năm sao đắt nhất Vân Thành. 

 “Chị, chúng ta đến đây làm gì vậy?” Kiều Ý hoang mang nhìn dòng chữ mạ vàng “Khách sạn quốc tế Grand Skylight”, nhanh chóng ngăn cản Kiều Ảnh đang định đi vào. 

 “Ăn cơm!” Kiều Ảnh không ngần ngại tiến vào. 

 “Nhưng...” Cậu chỉ có thể đi theo. 

 Kiều Ảnh trực tiếp đặt phòng ăn riêng ở tầng trên cùng. 

 Kiều Ảnh: “Muốn ăn món gì tùy ý gọi!” 

 Sau khi nhận lấy thực đơn do người phục vụ đưa, vừa mở ra xem sắc mặt cậu vừa nghiêm túc pha lẫn rối rắm. 

 Bên trong viết cái gì cậu đều không hiểu, thứ duy nhất cậu biết đó là giá tiền. 

 Mặc dù chẳng màng mấy chuyện này, nhưng là người Vân Thành nên cậu vẫn biết về khách sạn này. 

 Trong lớp nếu có bạn học nào được đến đây ăn cơm cùng bố mẹ hay đi họp mặt gia đình thì sẽ khiến những học sinh khác phải ghen tị và bàn tán suốt mấy ngày. 

 Từ lâu cậu đã nghe nói đồ ăn ở đây đắt kinh khủng, giá của một đ ĩa rau cũng đã ba số, chứ đừng nói đến giá tiền của thịt và hải sản, chỉ cần tùy tiện gọi vài món cũng bằng thu nhập cả tháng của gia đình cậu, hơn nữa thực đơn trong tay cậu còn được mạ vàng, từ chất liệu đến thiết kế cũng biết không hề đơn giản. 

 Kiều Ý chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình có thể ngồi chỗ này ăn cơm. 

Đừng Chọc Vào Nữ Thần Thiên Tài Của TôiTác giả: Dật DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhNam Dương   Giữa đại dương mênh mông, có một hòn đảo biệt lập bị nước biển bao quanh cách biệt với thế giới bên ngoài.   Tại hòn đảo tưởng chừng như bình thường này lại ẩn giấu một phòng thí nghiệm ngầm vô danh, tàn ác vô nhân đạo.   Trong phòng nghiên cứu chứa đầy thuốc và thiết bị công nghệ cao, một cô gái đã biến mất trên chiếc giường đơn chật hẹp, chỉ còn lại bốn chiếc còng tay đẫm máu treo lơ lửng ở bốn góc giường, trông cực kỳ quỷ dị.   “Huyết Ảnh biến mất rồi!”   Đột nhiên không còn nhìn thấy cô gái khiến người điều khiển trước màn hình giám sát vô cùng hoảng loạn.   Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng điều khiển lập tức thay đổi, họ nhìn chằm chằm vào màn hình như thể bản thân sắp phải đối mặt với một kẻ thù đáng sợ.   Họ nhanh chóng tìm kiếm bóng hình cô gái trong vô số màn hình giám sát nhưng lại chẳng có dấu vết nào.   Bỗng nhiên trong hành lang, từng nhân viên bảo vệ không hiểu tại sao lần lượt ngã xuống, khiến họ càng ngày càng hoang mang.   “…  Kiều Ý lúc này mới nhận ra chị gái muốn mua quần áo cho cậu sao?  “Bộ này đẹp đấy!” Kiều Ảnh đưa tay lấy một bộ quần áo giản dị, đặt vào tay Kiều Ý vẫn đang ngơ ngác: “Đi thử xem!”  Cậu ngây ngốc bước vào phòng thử đồ, khi cậu thử xong bộ quần áo thứ ba và muốn hỏi điều gì đó, thì đã nhìn thấy Kiều Ảnh đứng ở quầy thu ngân, lấy ra một tấm thẻ quen thuộc và nói: “Quẹt thẻ đi!”  Kiều Ý vô cùng kinh ngạc.  “Tổng cộng là một vạn chín nghìn tám, mời nhập mật khẩu.” Nhân viên bán hàng đưa máy quẹt thẻ cho Kiều Ảnh bằng cả hai tay.  [Thanh toán thành công]  Kiều Ý lập tức trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ.  Kiều Ảnh cất thẻ rồi gọi cậu: “Mặc luôn bộ này đi!” Sau đó cô nói với nhân viên bán hàng: “Giúp em ấy cắt mác tiền!”  Kiều Ý mặc quần áo mới, trên tay còn xách thêm hai chiếc túi, cả người ngốc nghếch đi theo Kiều Ảnh. Còn thấy cô nhờ nhân viên vứt đi bộ quần áo cũ mà cậu còn tính để dành mặc đến năm sau.  Kiều Ảnh: “Thích cái nào thì tự mình chọn nhé!”  Trong khi tâm trí Kiều Ý vẫn còn mê mang vì số tiền gần hai vạn vừa rồi, thì chị gái đã dắt cậu đến cửa hàng giày dép. Nghe thấy Kiều Ảnh nói, cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một dãy giày hàng hiệu rực rỡ đang ở trước mắt.  Các bạn nam trong lớp đa số đều đi giày hàng hiệu, hơn nữa cứ cách hai ba ngày là đổi, cậu không biết những thương hiệu đó và cũng không có hứng thú với chúng, chỉ là chuyện to nhỏ gì họ cũng ở bên cạnh cậu nói chuyện với nhau.  Cho dù là những học sinh có điều kiện gia đình bình thường thì đôi giày rẻ nhất của họ cũng hai ba trăm tệ, chỉ có cậu là đi đôi giày đã cũ nát, dẫu vậy muốn mua một đôi giày năm sáu mươi tệ bày bán ngoài đường cũng phải đắn đo suy nghĩ.  Nhân viên bán hàng nhìn thấy hai túi đồ và quần áo Kiều Ý đang mặc, liền nhiệt tình lấy hai đôi giày rồi ngồi xổm xuống muốn giúp cậu đi thử.  “Tôi... tôi sẽ tự thử!”  Kiều Ý né tránh rồi ngồi xuống ghế sofa.  Cúi đầu nhìn đôi giày trắng đã bong tróc của mình, rồi lại nhìn đôi giày mới xinh đẹp đắt tiền trên tay, mặt cậu bất giác đỏ bừng.  Khi thay giày, Kiều Ý ngượng ngùng nghiêng người sang một bên, vì cậu không muốn người khác nhìn thấy chân trái của mình.  Cậu nhanh chóng thử xong giày, nhưng không đợi cậu từ chối hay nói thêm gì, Kiều Ảnh đã trực tiếp lấy thẻ ra.  Hai đôi giày có giá hai vạn ba, còn đắt hơn cả quần áo.  Thông báo “thanh toán thành công” lại vang lên, trong lòng Kiều Ý không khỏi nhộn nhạo hẳn lên, không khống chế được cảm xúc của mình.  Sau khi dắt Kiều Ý đi mua sắm, Kiều Ảnh cũng tự mua cho mình hai bộ quần áo và giày, toàn bộ đều để Kiều Ý xách.  Hai tay cầm những món đồ gần mười vạn, Kiều Ý cảm thấy như mình đang cầm mười vạn trên tay, không nhịn được mà khẩn trương, nắm chặt lại, sợ bị người khác giật mất.  Khi xuống lầu, Kiều Ảnh lại mua thêm một cái laptop.  Sau đó cô cùng Kiều Ý rời khỏi trung tâm thương mại.  Bây giờ tâm trạng của Kiều Ý hoàn toàn khác hẳn lúc đầu.  Thế nhưng Kiều Ảnh không quay về nhà mà tiếp tục dắt cậu đến khách sạn năm sao đắt nhất Vân Thành.  “Chị, chúng ta đến đây làm gì vậy?” Kiều Ý hoang mang nhìn dòng chữ mạ vàng “Khách sạn quốc tế Grand Skylight”, nhanh chóng ngăn cản Kiều Ảnh đang định đi vào.  “Ăn cơm!” Kiều Ảnh không ngần ngại tiến vào.  “Nhưng...” Cậu chỉ có thể đi theo.  Kiều Ảnh trực tiếp đặt phòng ăn riêng ở tầng trên cùng.  Kiều Ảnh: “Muốn ăn món gì tùy ý gọi!”  Sau khi nhận lấy thực đơn do người phục vụ đưa, vừa mở ra xem sắc mặt cậu vừa nghiêm túc pha lẫn rối rắm.  Bên trong viết cái gì cậu đều không hiểu, thứ duy nhất cậu biết đó là giá tiền.  Mặc dù chẳng màng mấy chuyện này, nhưng là người Vân Thành nên cậu vẫn biết về khách sạn này.  Trong lớp nếu có bạn học nào được đến đây ăn cơm cùng bố mẹ hay đi họp mặt gia đình thì sẽ khiến những học sinh khác phải ghen tị và bàn tán suốt mấy ngày.  Từ lâu cậu đã nghe nói đồ ăn ở đây đắt kinh khủng, giá của một đ ĩa rau cũng đã ba số, chứ đừng nói đến giá tiền của thịt và hải sản, chỉ cần tùy tiện gọi vài món cũng bằng thu nhập cả tháng của gia đình cậu, hơn nữa thực đơn trong tay cậu còn được mạ vàng, từ chất liệu đến thiết kế cũng biết không hề đơn giản.  Kiều Ý chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình có thể ngồi chỗ này ăn cơm. 

Chương 15: Ăn cơm!