Tác giả:

Nam Dương   Giữa đại dương mênh mông, có một hòn đảo biệt lập bị nước biển bao quanh cách biệt với thế giới bên ngoài.   Tại hòn đảo tưởng chừng như bình thường này lại ẩn giấu một phòng thí nghiệm ngầm vô danh, tàn ác vô nhân đạo.   Trong phòng nghiên cứu chứa đầy thuốc và thiết bị công nghệ cao, một cô gái đã biến mất trên chiếc giường đơn chật hẹp, chỉ còn lại bốn chiếc còng tay đẫm máu treo lơ lửng ở bốn góc giường, trông cực kỳ quỷ dị.   “Huyết Ảnh biến mất rồi!”   Đột nhiên không còn nhìn thấy cô gái khiến người điều khiển trước màn hình giám sát vô cùng hoảng loạn.   Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng điều khiển lập tức thay đổi, họ nhìn chằm chằm vào màn hình như thể bản thân sắp phải đối mặt với một kẻ thù đáng sợ.   Họ nhanh chóng tìm kiếm bóng hình cô gái trong vô số màn hình giám sát nhưng lại chẳng có dấu vết nào.   Bỗng nhiên trong hành lang, từng nhân viên bảo vệ không hiểu tại sao lần lượt ngã xuống, khiến họ càng ngày càng hoang mang.   “…

Chương 20: Xe không tệ.

Đừng Chọc Vào Nữ Thần Thiên Tài Của TôiTác giả: Dật DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhNam Dương   Giữa đại dương mênh mông, có một hòn đảo biệt lập bị nước biển bao quanh cách biệt với thế giới bên ngoài.   Tại hòn đảo tưởng chừng như bình thường này lại ẩn giấu một phòng thí nghiệm ngầm vô danh, tàn ác vô nhân đạo.   Trong phòng nghiên cứu chứa đầy thuốc và thiết bị công nghệ cao, một cô gái đã biến mất trên chiếc giường đơn chật hẹp, chỉ còn lại bốn chiếc còng tay đẫm máu treo lơ lửng ở bốn góc giường, trông cực kỳ quỷ dị.   “Huyết Ảnh biến mất rồi!”   Đột nhiên không còn nhìn thấy cô gái khiến người điều khiển trước màn hình giám sát vô cùng hoảng loạn.   Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng điều khiển lập tức thay đổi, họ nhìn chằm chằm vào màn hình như thể bản thân sắp phải đối mặt với một kẻ thù đáng sợ.   Họ nhanh chóng tìm kiếm bóng hình cô gái trong vô số màn hình giám sát nhưng lại chẳng có dấu vết nào.   Bỗng nhiên trong hành lang, từng nhân viên bảo vệ không hiểu tại sao lần lượt ngã xuống, khiến họ càng ngày càng hoang mang.   “… Ba chiếc xe thể thao tranh tiền thưởng xuất hiện ở giữa sườn núi, lao về phía chân núi trong tiếng hò reo cổ vũ của nhóm nam nữ trẻ tuổi.  Dẫn đầu là một chiếc xe thể thao màu bạc.  Trong sự mong đợi của mọi người, chiếc xe màu bạc không phụ kỳ vọng đoạt được hạng nhất, xung quanh vang lên những tiếng hoan hô: "Cậu Hoắc, cậu Hoắc!"  Khi mọi người đều đang tâng bốc chủ nhân của chiếc xe, Kiều Ảnh trong đám đông cũng nhướng mày, nhưng cô lại chú ý thứ khác: "Xe không tệ."  Ba chiếc xe thể thao phía sau cũng đuổi theo sát.  Hoắc Thừa Đông nhảy xuống khỏi xe trong tiếng vỗ tay của mọi người.  Anh ta trạc tuổi Kiều Ảnh, trên người mặc đầy hàng hiệu còn đeo thêm đủ loại trang sức như một con công lòe lọe, vừa thấy là biết đây chính là một tên công tử nhà giàu.  Nữ sinh thân hình cao gầy mái tóc uốn xoăn tiến lên, nũng nịu gọi một tiếng: "Cậu Hoắc~"  Hoắc Thừa Đông thuận thế ôm lấy, đối với loại chủ động yêu thương nhung nhớ này, dù là ai anh ta cũng không từ chối.  Mấy người bạn cũng xuống từ ba chiếc xe thể thao phía sau: "Tính năng chiếc xe mới này của cậu đúng là..." Ba người giơ ngón cái lên, rồi đi đến ngắm chiếc xe màu bạc.  Hoắc Thừa Đông: "Ha, chủ yếu vẫn là do kỹ thuât của ông đây, lúc trước tôi lái xe cũ cũng không thấy mấy cậu thắng tôi bao giờ."  Hoắc Thừa Đông châm một điếu thuốc, nói với bọn họ: "Ba cậu mỗi người năm trăm ngàn tệ, nhớ chuyển vào tài khoản cho tôi đó."  "Cậu thắng cả một đêm rồi, mấy chiếc xe này của chúng tôi không so với cậu được, kỹ thuật cũng không so với cậu được, chơi như vậy thật vô nghĩa."  "Đúng là vô nghĩa, mấy cậu thế nào tôi đều rõ ràng cả rồi." Hoắc Thừa Đông rít thuốc, cũng không cảm thấy vui vẻ gì: "Thế này đi, giống như tối qua, ở đây ai có thể thắng được tôi thì tôi sẽ cho người đó một triệu tệ, tôi còn để người đó xuất phát trước hai mươi giây."  Lời này vừa nói ra, mọi người có mặc đều nóng lòng muốn thử, nhưng qua hồi lâu cũng không có ai thật sự dám đứng ra.  Đám nhà giàu này đều tới từ Kinh Thành, nghe nói ở đây mới xây quốc lộ nên mới đặc biệt chạy đến tìm niềm vui.  Bình thường họ đều học lái xe thể thao.  Lại nhìn bản thân mà xem, đừng nói có thể chạm vào chiếc xe thể thao đó, ở Vân Thành nhỏ bé này từ lúc sinh ra đến giờ chỉ nhìn thấy nó mấy lần, hầu hết bọn họ đến cả xe còn không biết lái.  Đêm qua có mấy học sinh to gan mặc kệ thắng thua chỉ muốn lái thử xe thể thao, kết quả đều thê thảm, có người suýt chút bị tai nạn ở giữa sườn núi, có người suýt chút bị Hoắc Thừa Đông làm cho tàn phế.  Nghe nói Hoắc Thừa Đông là con trai một của nhân vật lớn ở Kinh Thành, căn bản không có ai dám động vào.  Ngay cả con trai của thị trưởng bọn họ cũng phải đi theo làm người hầu cho anh ta.  Đứng phía sau mấy công tử nhà giàu kia chính là con trai của thị trưởng, Phong Văn Trung.  Phong Văn Trung vì để lấy lòng bọn họ, đứng ra hỏi có ai dám lên thi đấu không. 

Ba chiếc xe thể thao tranh tiền thưởng xuất hiện ở giữa sườn núi, lao về phía chân núi trong tiếng hò reo cổ vũ của nhóm nam nữ trẻ tuổi. 

 Dẫn đầu là một chiếc xe thể thao màu bạc. 

 Trong sự mong đợi của mọi người, chiếc xe màu bạc không phụ kỳ vọng đoạt được hạng nhất, xung quanh vang lên những tiếng hoan hô: "Cậu Hoắc, cậu Hoắc!" 

 Khi mọi người đều đang tâng bốc chủ nhân của chiếc xe, Kiều Ảnh trong đám đông cũng nhướng mày, nhưng cô lại chú ý thứ khác: "Xe không tệ." 

 Ba chiếc xe thể thao phía sau cũng đuổi theo sát. 

 Hoắc Thừa Đông nhảy xuống khỏi xe trong tiếng vỗ tay của mọi người. 

 Anh ta trạc tuổi Kiều Ảnh, trên người mặc đầy hàng hiệu còn đeo thêm đủ loại trang sức như một con công lòe lọe, vừa thấy là biết đây chính là một tên công tử nhà giàu. 

 Nữ sinh thân hình cao gầy mái tóc uốn xoăn tiến lên, nũng nịu gọi một tiếng: "Cậu Hoắc~" 

 Hoắc Thừa Đông thuận thế ôm lấy, đối với loại chủ động yêu thương nhung nhớ này, dù là ai anh ta cũng không từ chối. 

 Mấy người bạn cũng xuống từ ba chiếc xe thể thao phía sau: "Tính năng chiếc xe mới này của cậu đúng là..." Ba người giơ ngón cái lên, rồi đi đến ngắm chiếc xe màu bạc. 

 Hoắc Thừa Đông: "Ha, chủ yếu vẫn là do kỹ thuât của ông đây, lúc trước tôi lái xe cũ cũng không thấy mấy cậu thắng tôi bao giờ." 

 Hoắc Thừa Đông châm một điếu thuốc, nói với bọn họ: "Ba cậu mỗi người năm trăm ngàn tệ, nhớ chuyển vào tài khoản cho tôi đó." 

 "Cậu thắng cả một đêm rồi, mấy chiếc xe này của chúng tôi không so với cậu được, kỹ thuật cũng không so với cậu được, chơi như vậy thật vô nghĩa." 

 "Đúng là vô nghĩa, mấy cậu thế nào tôi đều rõ ràng cả rồi." Hoắc Thừa Đông rít thuốc, cũng không cảm thấy vui vẻ gì: "Thế này đi, giống như tối qua, ở đây ai có thể thắng được tôi thì tôi sẽ cho người đó một triệu tệ, tôi còn để người đó xuất phát trước hai mươi giây." 

 Lời này vừa nói ra, mọi người có mặc đều nóng lòng muốn thử, nhưng qua hồi lâu cũng không có ai thật sự dám đứng ra. 

 Đám nhà giàu này đều tới từ Kinh Thành, nghe nói ở đây mới xây quốc lộ nên mới đặc biệt chạy đến tìm niềm vui. 

 Bình thường họ đều học lái xe thể thao. 

 Lại nhìn bản thân mà xem, đừng nói có thể chạm vào chiếc xe thể thao đó, ở Vân Thành nhỏ bé này từ lúc sinh ra đến giờ chỉ nhìn thấy nó mấy lần, hầu hết bọn họ đến cả xe còn không biết lái. 

 Đêm qua có mấy học sinh to gan mặc kệ thắng thua chỉ muốn lái thử xe thể thao, kết quả đều thê thảm, có người suýt chút bị tai nạn ở giữa sườn núi, có người suýt chút bị Hoắc Thừa Đông làm cho tàn phế. 

 Nghe nói Hoắc Thừa Đông là con trai một của nhân vật lớn ở Kinh Thành, căn bản không có ai dám động vào. 

 Ngay cả con trai của thị trưởng bọn họ cũng phải đi theo làm người hầu cho anh ta. 

 Đứng phía sau mấy công tử nhà giàu kia chính là con trai của thị trưởng, Phong Văn Trung. 

 Phong Văn Trung vì để lấy lòng bọn họ, đứng ra hỏi có ai dám lên thi đấu không. 

Đừng Chọc Vào Nữ Thần Thiên Tài Của TôiTác giả: Dật DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhNam Dương   Giữa đại dương mênh mông, có một hòn đảo biệt lập bị nước biển bao quanh cách biệt với thế giới bên ngoài.   Tại hòn đảo tưởng chừng như bình thường này lại ẩn giấu một phòng thí nghiệm ngầm vô danh, tàn ác vô nhân đạo.   Trong phòng nghiên cứu chứa đầy thuốc và thiết bị công nghệ cao, một cô gái đã biến mất trên chiếc giường đơn chật hẹp, chỉ còn lại bốn chiếc còng tay đẫm máu treo lơ lửng ở bốn góc giường, trông cực kỳ quỷ dị.   “Huyết Ảnh biến mất rồi!”   Đột nhiên không còn nhìn thấy cô gái khiến người điều khiển trước màn hình giám sát vô cùng hoảng loạn.   Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng điều khiển lập tức thay đổi, họ nhìn chằm chằm vào màn hình như thể bản thân sắp phải đối mặt với một kẻ thù đáng sợ.   Họ nhanh chóng tìm kiếm bóng hình cô gái trong vô số màn hình giám sát nhưng lại chẳng có dấu vết nào.   Bỗng nhiên trong hành lang, từng nhân viên bảo vệ không hiểu tại sao lần lượt ngã xuống, khiến họ càng ngày càng hoang mang.   “… Ba chiếc xe thể thao tranh tiền thưởng xuất hiện ở giữa sườn núi, lao về phía chân núi trong tiếng hò reo cổ vũ của nhóm nam nữ trẻ tuổi.  Dẫn đầu là một chiếc xe thể thao màu bạc.  Trong sự mong đợi của mọi người, chiếc xe màu bạc không phụ kỳ vọng đoạt được hạng nhất, xung quanh vang lên những tiếng hoan hô: "Cậu Hoắc, cậu Hoắc!"  Khi mọi người đều đang tâng bốc chủ nhân của chiếc xe, Kiều Ảnh trong đám đông cũng nhướng mày, nhưng cô lại chú ý thứ khác: "Xe không tệ."  Ba chiếc xe thể thao phía sau cũng đuổi theo sát.  Hoắc Thừa Đông nhảy xuống khỏi xe trong tiếng vỗ tay của mọi người.  Anh ta trạc tuổi Kiều Ảnh, trên người mặc đầy hàng hiệu còn đeo thêm đủ loại trang sức như một con công lòe lọe, vừa thấy là biết đây chính là một tên công tử nhà giàu.  Nữ sinh thân hình cao gầy mái tóc uốn xoăn tiến lên, nũng nịu gọi một tiếng: "Cậu Hoắc~"  Hoắc Thừa Đông thuận thế ôm lấy, đối với loại chủ động yêu thương nhung nhớ này, dù là ai anh ta cũng không từ chối.  Mấy người bạn cũng xuống từ ba chiếc xe thể thao phía sau: "Tính năng chiếc xe mới này của cậu đúng là..." Ba người giơ ngón cái lên, rồi đi đến ngắm chiếc xe màu bạc.  Hoắc Thừa Đông: "Ha, chủ yếu vẫn là do kỹ thuât của ông đây, lúc trước tôi lái xe cũ cũng không thấy mấy cậu thắng tôi bao giờ."  Hoắc Thừa Đông châm một điếu thuốc, nói với bọn họ: "Ba cậu mỗi người năm trăm ngàn tệ, nhớ chuyển vào tài khoản cho tôi đó."  "Cậu thắng cả một đêm rồi, mấy chiếc xe này của chúng tôi không so với cậu được, kỹ thuật cũng không so với cậu được, chơi như vậy thật vô nghĩa."  "Đúng là vô nghĩa, mấy cậu thế nào tôi đều rõ ràng cả rồi." Hoắc Thừa Đông rít thuốc, cũng không cảm thấy vui vẻ gì: "Thế này đi, giống như tối qua, ở đây ai có thể thắng được tôi thì tôi sẽ cho người đó một triệu tệ, tôi còn để người đó xuất phát trước hai mươi giây."  Lời này vừa nói ra, mọi người có mặc đều nóng lòng muốn thử, nhưng qua hồi lâu cũng không có ai thật sự dám đứng ra.  Đám nhà giàu này đều tới từ Kinh Thành, nghe nói ở đây mới xây quốc lộ nên mới đặc biệt chạy đến tìm niềm vui.  Bình thường họ đều học lái xe thể thao.  Lại nhìn bản thân mà xem, đừng nói có thể chạm vào chiếc xe thể thao đó, ở Vân Thành nhỏ bé này từ lúc sinh ra đến giờ chỉ nhìn thấy nó mấy lần, hầu hết bọn họ đến cả xe còn không biết lái.  Đêm qua có mấy học sinh to gan mặc kệ thắng thua chỉ muốn lái thử xe thể thao, kết quả đều thê thảm, có người suýt chút bị tai nạn ở giữa sườn núi, có người suýt chút bị Hoắc Thừa Đông làm cho tàn phế.  Nghe nói Hoắc Thừa Đông là con trai một của nhân vật lớn ở Kinh Thành, căn bản không có ai dám động vào.  Ngay cả con trai của thị trưởng bọn họ cũng phải đi theo làm người hầu cho anh ta.  Đứng phía sau mấy công tử nhà giàu kia chính là con trai của thị trưởng, Phong Văn Trung.  Phong Văn Trung vì để lấy lòng bọn họ, đứng ra hỏi có ai dám lên thi đấu không. 

Chương 20: Xe không tệ.