Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của…

Chương 9: 9: Công Viên Không Ngủ 3

[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảm nhận được lực siết mạnh mẽ, Phương Tư Niên rưng rưng nước mắt.Anh ta biết trẻ con thời nay đều rất nghịch, không thích người lớn tỏ ra dáng phụ huynh.Nhưng anh ta chỉ muốn sờ đầu thôi mà, phản ứng của cô có cần quá dữ vậy không?Nếu đứa nhỏ này không buông tay, chắc chắn bàn tay của hắn sắp phế chăng?"...!Xin lỗi."Ngay lúc Phương Tư Niên tính động thủ cưỡng ép rút tay về thì bỗng lực siết chặt trên tay anh ta biến mất.Sở Ngọc như vừa hoàn hồn, giật mình rụt tay về lại."Tôi chỉ thấy rất đói bụng, như thể đã rất lâu rồi không được ăn cơm vậy.Khi sự đói khát giày vò, tôi như mất hết lý trí." Cô giải thích."Nhưng dù có cố nhét bao nhiêu thức ăn vào bụng, cơn đói đó vẫn không hề thuyên giảm, cho đến khi chú chạm vào đầu tôi.""Sau khi tiếp xúc với chú, cơn đói khát đó đã hoàn toàn biến mất."Nghe Sở Ngọc giải thích, Phương Tư Niên vừa buồn cười vừa không biết nên khóc hay nên cười.Chuyện quái gì vậy, từ bao giờ mà anh ta lại có chức năng như đồ ăn thế?"Hay là tôi đưa cháu đi điều trị." Hắn ngỏ ý nói"Ở nơi tị nạn này, chỉ cần còn một hơi thôi cũng cứu được.Cứ gọi là đủ các thể loại bệnh nan y không đâu sánh bằng."Sở Ngọc như không nghe thấy, cau mày suy tư."Đói khát, tiếp xúc...!Ta hiểu rồi." Ánh mắt đen láy của cô lấp lánh."Là hội chứng khát da*."*Đã giải thích trong phần giới thiệu."Đó là một căn bệnh truyền nhiễm bên thế giới các cháu sao?"Nhìn vẻ phấn khởi của Sở Ngọc, Phương Tư Niên không hiểu ra sao mà xoa cằm, cân nhắc xem có nên bắt cóc cô đi điều trị không."Đây không phải là bệnh, đây chỉ là tác dụng phụ tiềm năng của cháu, cháu nghe nói chỉ những tiềm năng quá mạnh mẽ mới có." Giọng điệu Sở Ngọc chắc nịch."Xem biểu hiện hiện tại, chắc là cần cháu liên tục tiếp xúc trực tiếp với người khác thì sẽ khỏi.""Ra vậy sao?"Phương Tư Niệm nhíu mày, anh ta cứ thấy có gì đó sai sai.Trải qua bao thế giới, anh ta gặp không ít người có tiềm năng, nhưng chưa từng nghe thấy ai khi sử dụng tiềm năng lại có tác dụng phụ của như này.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảm nhận được lực siết mạnh mẽ, Phương Tư Niên rưng rưng nước mắt.

Anh ta biết trẻ con thời nay đều rất nghịch, không thích người lớn tỏ ra dáng phụ huynh.

Nhưng anh ta chỉ muốn sờ đầu thôi mà, phản ứng của cô có cần quá dữ vậy không?

Nếu đứa nhỏ này không buông tay, chắc chắn bàn tay của hắn sắp phế chăng?

"...!Xin lỗi."

Ngay lúc Phương Tư Niên tính động thủ cưỡng ép rút tay về thì bỗng lực siết chặt trên tay anh ta biến mất.

Sở Ngọc như vừa hoàn hồn, giật mình rụt tay về lại.

"Tôi chỉ thấy rất đói bụng, như thể đã rất lâu rồi không được ăn cơm vậy.

Khi sự đói khát giày vò, tôi như mất hết lý trí." Cô giải thích.

"Nhưng dù có cố nhét bao nhiêu thức ăn vào bụng, cơn đói đó vẫn không hề thuyên giảm, cho đến khi chú chạm vào đầu tôi."

"Sau khi tiếp xúc với chú, cơn đói khát đó đã hoàn toàn biến mất."

Nghe Sở Ngọc giải thích, Phương Tư Niên vừa buồn cười vừa không biết nên khóc hay nên cười.

Chuyện quái gì vậy, từ bao giờ mà anh ta lại có chức năng như đồ ăn thế?

"Hay là tôi đưa cháu đi điều trị." Hắn ngỏ ý nói

"Ở nơi tị nạn này, chỉ cần còn một hơi thôi cũng cứu được.

Cứ gọi là đủ các thể loại bệnh nan y không đâu sánh bằng."

Sở Ngọc như không nghe thấy, cau mày suy tư.

"Đói khát, tiếp xúc...!Ta hiểu rồi." Ánh mắt đen láy của cô lấp lánh.

"Là hội chứng khát da*."

*Đã giải thích trong phần giới thiệu.

"Đó là một căn bệnh truyền nhiễm bên thế giới các cháu sao?"

Nhìn vẻ phấn khởi của Sở Ngọc, Phương Tư Niên không hiểu ra sao mà xoa cằm, cân nhắc xem có nên bắt cóc cô đi điều trị không.

"Đây không phải là bệnh, đây chỉ là tác dụng phụ tiềm năng của cháu, cháu nghe nói chỉ những tiềm năng quá mạnh mẽ mới có." Giọng điệu Sở Ngọc chắc nịch.

"Xem biểu hiện hiện tại, chắc là cần cháu liên tục tiếp xúc trực tiếp với người khác thì sẽ khỏi."

"Ra vậy sao?"

Phương Tư Niệm nhíu mày, anh ta cứ thấy có gì đó sai sai.

Trải qua bao thế giới, anh ta gặp không ít người có tiềm năng, nhưng chưa từng nghe thấy ai khi sử dụng tiềm năng lại có tác dụng phụ của như này.

[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảm nhận được lực siết mạnh mẽ, Phương Tư Niên rưng rưng nước mắt.Anh ta biết trẻ con thời nay đều rất nghịch, không thích người lớn tỏ ra dáng phụ huynh.Nhưng anh ta chỉ muốn sờ đầu thôi mà, phản ứng của cô có cần quá dữ vậy không?Nếu đứa nhỏ này không buông tay, chắc chắn bàn tay của hắn sắp phế chăng?"...!Xin lỗi."Ngay lúc Phương Tư Niên tính động thủ cưỡng ép rút tay về thì bỗng lực siết chặt trên tay anh ta biến mất.Sở Ngọc như vừa hoàn hồn, giật mình rụt tay về lại."Tôi chỉ thấy rất đói bụng, như thể đã rất lâu rồi không được ăn cơm vậy.Khi sự đói khát giày vò, tôi như mất hết lý trí." Cô giải thích."Nhưng dù có cố nhét bao nhiêu thức ăn vào bụng, cơn đói đó vẫn không hề thuyên giảm, cho đến khi chú chạm vào đầu tôi.""Sau khi tiếp xúc với chú, cơn đói khát đó đã hoàn toàn biến mất."Nghe Sở Ngọc giải thích, Phương Tư Niên vừa buồn cười vừa không biết nên khóc hay nên cười.Chuyện quái gì vậy, từ bao giờ mà anh ta lại có chức năng như đồ ăn thế?"Hay là tôi đưa cháu đi điều trị." Hắn ngỏ ý nói"Ở nơi tị nạn này, chỉ cần còn một hơi thôi cũng cứu được.Cứ gọi là đủ các thể loại bệnh nan y không đâu sánh bằng."Sở Ngọc như không nghe thấy, cau mày suy tư."Đói khát, tiếp xúc...!Ta hiểu rồi." Ánh mắt đen láy của cô lấp lánh."Là hội chứng khát da*."*Đã giải thích trong phần giới thiệu."Đó là một căn bệnh truyền nhiễm bên thế giới các cháu sao?"Nhìn vẻ phấn khởi của Sở Ngọc, Phương Tư Niên không hiểu ra sao mà xoa cằm, cân nhắc xem có nên bắt cóc cô đi điều trị không."Đây không phải là bệnh, đây chỉ là tác dụng phụ tiềm năng của cháu, cháu nghe nói chỉ những tiềm năng quá mạnh mẽ mới có." Giọng điệu Sở Ngọc chắc nịch."Xem biểu hiện hiện tại, chắc là cần cháu liên tục tiếp xúc trực tiếp với người khác thì sẽ khỏi.""Ra vậy sao?"Phương Tư Niệm nhíu mày, anh ta cứ thấy có gì đó sai sai.Trải qua bao thế giới, anh ta gặp không ít người có tiềm năng, nhưng chưa từng nghe thấy ai khi sử dụng tiềm năng lại có tác dụng phụ của như này.

Chương 9: 9: Công Viên Không Ngủ 3