Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của…

Chương 10: 10: Công Viên Không Ngủ 4

[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cho chú xem tiềm năng của cháu một chút được không?"Sở Ngọc gật đầu, một tấm danh thiếp mỏng như cánh ve xuất hiện trên tay cô, cô đưa cho Phương Tư Niên.“Ngốc thật …… đây là gì thế này?” Anh ta cầm tấm thẻ trong tay lật đi lật lại mấy lần, vẫn chẳng nhìn ra được đây thứ gì.“Cháu thấy có ghi là "Tarot"” Sở Ngọc cất lại tấm thẻ rồi nói.“Phía trên không có nói cách sử dụng, có lẽ phải gom đủ 78 lá Tarot mới sử dụng được.”Dưới yêu cầu của Phương Tư Niên, cô gọi tấm thẻ ra và cất đi liên tục, cả hai nghiên cứu tấm lá “Ngu ngốc” nhỏ xíu đến nửa ngày cũng chẳng biết rõ là gì cả, ngược lại cứ lẩn quẩn mãi bất thành.Cuối cùng, cả hai tuyệt vọng từ bỏ nghiên cứu, tiến tới chỗ cửa phòng của Đô Đô, Sở Ngọc vô thức đẩy cửa, phát hiện thấy Phương Tư Niên đang đứng bất lực ở cửa.“Chú không đi vào à.” Cô hỏi.Phương Tư Niên nhún vai, đáp: “Thật ra tôi cũng muốn, nhưng thằng nhóc này không cho tôi vào.”“Đô Đô.”“Phòng ẩn núp chỉ người sở hữu mới sử dụng được, người khác muốn vào phải được sự cho phép từ người chủ sở hữu.” Anh ta giải thích, “Nhưng trong trạng thái vô thức thì em vẫn có thể vào được, điều này chứng tỏ thằng nhóc tin tưởng em từ tận đáy lòng đấy.”“Để cháu đi gọi Đô Đô dậy.”Cô quay người đi vào phòng ngủ trong cùng, căn phòng tối đen như mực, rèm cửa kéo kín mít không chừa một kẽ hở cho ánh sáng mặt trời chiếu vào.Nhẹ chân nhẹ tay tiến đến gần cửa sổ, theo thói quen Sở Ngọc kéo rèm cửa ra một nửa, đảm bảo ánh sáng mặt trời không chiếu thẳng vào đôi mắt nhỏ của cậu bé.Nắng dịu nhẹ chiếu lên người cô, thôi thúc cô muốn đi khám phá thế giới bên ngoài nơi trú ẩn này rốt cuộc là nơi nào?Cô thử đẩy cửa sổ, phát hiện nó được thiết kế thành cửa sổ chết không thể mở ra, dường như nó chỉ tồn tại để mọi người thưởng thức cảnh vật.Nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu xanh bầu trời và mây trắng, không có kiến trúc hay sinh vật nào xuất hiện, họ dường như đang đứng trên một tiên cảnh ở giữa tầng mây.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cho chú xem tiềm năng của cháu một chút được không?"

Sở Ngọc gật đầu, một tấm danh thiếp mỏng như cánh ve xuất hiện trên tay cô, cô đưa cho Phương Tư Niên.

“Ngốc thật …… đây là gì thế này?” Anh ta cầm tấm thẻ trong tay lật đi lật lại mấy lần, vẫn chẳng nhìn ra được đây thứ gì.

“Cháu thấy có ghi là "Tarot"” Sở Ngọc cất lại tấm thẻ rồi nói.

“Phía trên không có nói cách sử dụng, có lẽ phải gom đủ 78 lá Tarot mới sử dụng được.

Dưới yêu cầu của Phương Tư Niên, cô gọi tấm thẻ ra và cất đi liên tục, cả hai nghiên cứu tấm lá “Ngu ngốc” nhỏ xíu đến nửa ngày cũng chẳng biết rõ là gì cả, ngược lại cứ lẩn quẩn mãi bất thành.

Cuối cùng, cả hai tuyệt vọng từ bỏ nghiên cứu, tiến tới chỗ cửa phòng của Đô Đô, Sở Ngọc vô thức đẩy cửa, phát hiện thấy Phương Tư Niên đang đứng bất lực ở cửa.

“Chú không đi vào à.

” Cô hỏi.

Phương Tư Niên nhún vai, đáp: “Thật ra tôi cũng muốn, nhưng thằng nhóc này không cho tôi vào.

“Đô Đô.

“Phòng ẩn núp chỉ người sở hữu mới sử dụng được, người khác muốn vào phải được sự cho phép từ người chủ sở hữu.

” Anh ta giải thích, “Nhưng trong trạng thái vô thức thì em vẫn có thể vào được, điều này chứng tỏ thằng nhóc tin tưởng em từ tận đáy lòng đấy.

“Để cháu đi gọi Đô Đô dậy.

Cô quay người đi vào phòng ngủ trong cùng, căn phòng tối đen như mực, rèm cửa kéo kín mít không chừa một kẽ hở cho ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Nhẹ chân nhẹ tay tiến đến gần cửa sổ, theo thói quen Sở Ngọc kéo rèm cửa ra một nửa, đảm bảo ánh sáng mặt trời không chiếu thẳng vào đôi mắt nhỏ của cậu bé.

Nắng dịu nhẹ chiếu lên người cô, thôi thúc cô muốn đi khám phá thế giới bên ngoài nơi trú ẩn này rốt cuộc là nơi nào?

Cô thử đẩy cửa sổ, phát hiện nó được thiết kế thành cửa sổ chết không thể mở ra, dường như nó chỉ tồn tại để mọi người thưởng thức cảnh vật.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu xanh bầu trời và mây trắng, không có kiến trúc hay sinh vật nào xuất hiện, họ dường như đang đứng trên một tiên cảnh ở giữa tầng mây.

[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cho chú xem tiềm năng của cháu một chút được không?"Sở Ngọc gật đầu, một tấm danh thiếp mỏng như cánh ve xuất hiện trên tay cô, cô đưa cho Phương Tư Niên.“Ngốc thật …… đây là gì thế này?” Anh ta cầm tấm thẻ trong tay lật đi lật lại mấy lần, vẫn chẳng nhìn ra được đây thứ gì.“Cháu thấy có ghi là "Tarot"” Sở Ngọc cất lại tấm thẻ rồi nói.“Phía trên không có nói cách sử dụng, có lẽ phải gom đủ 78 lá Tarot mới sử dụng được.”Dưới yêu cầu của Phương Tư Niên, cô gọi tấm thẻ ra và cất đi liên tục, cả hai nghiên cứu tấm lá “Ngu ngốc” nhỏ xíu đến nửa ngày cũng chẳng biết rõ là gì cả, ngược lại cứ lẩn quẩn mãi bất thành.Cuối cùng, cả hai tuyệt vọng từ bỏ nghiên cứu, tiến tới chỗ cửa phòng của Đô Đô, Sở Ngọc vô thức đẩy cửa, phát hiện thấy Phương Tư Niên đang đứng bất lực ở cửa.“Chú không đi vào à.” Cô hỏi.Phương Tư Niên nhún vai, đáp: “Thật ra tôi cũng muốn, nhưng thằng nhóc này không cho tôi vào.”“Đô Đô.”“Phòng ẩn núp chỉ người sở hữu mới sử dụng được, người khác muốn vào phải được sự cho phép từ người chủ sở hữu.” Anh ta giải thích, “Nhưng trong trạng thái vô thức thì em vẫn có thể vào được, điều này chứng tỏ thằng nhóc tin tưởng em từ tận đáy lòng đấy.”“Để cháu đi gọi Đô Đô dậy.”Cô quay người đi vào phòng ngủ trong cùng, căn phòng tối đen như mực, rèm cửa kéo kín mít không chừa một kẽ hở cho ánh sáng mặt trời chiếu vào.Nhẹ chân nhẹ tay tiến đến gần cửa sổ, theo thói quen Sở Ngọc kéo rèm cửa ra một nửa, đảm bảo ánh sáng mặt trời không chiếu thẳng vào đôi mắt nhỏ của cậu bé.Nắng dịu nhẹ chiếu lên người cô, thôi thúc cô muốn đi khám phá thế giới bên ngoài nơi trú ẩn này rốt cuộc là nơi nào?Cô thử đẩy cửa sổ, phát hiện nó được thiết kế thành cửa sổ chết không thể mở ra, dường như nó chỉ tồn tại để mọi người thưởng thức cảnh vật.Nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu xanh bầu trời và mây trắng, không có kiến trúc hay sinh vật nào xuất hiện, họ dường như đang đứng trên một tiên cảnh ở giữa tầng mây.

Chương 10: 10: Công Viên Không Ngủ 4