*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của…
Chương 21: 21: Tình Trạng Bệnh 3
[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Được thôi.” Phương Tư Niên thoải mái tháo đồng hồ điện tử đưa cho Đinh Túc.Thấy đối phương không hề đề phòng, Đinh Túc cũng ngạc nhiên.Sau đó anh ta kiểm tra chiếc đồng hồ này cẩn thận hơn, nhưng dù anh ta có lật qua lật lại thế nào, thì đó vẫn chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn là kiểu dáng đã lỗi thời.Không tìm ra điều gì, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ trả đồng hồ lại cho Phương Tư Niên.“Tôi là nhà khoa học.” anh ta lẩm bẩm không hài lòng, “Người khác đều tranh nhau để nhờ tôi giúp họ tăng cường năng lực.Các người thì ngược đời, phòng bị tôi như phòng ngừa trộm cắp vậy…”Hai người không để ý đến màn tự biên tự diễn của anh ta, mà Đô Đô lại chớp đôi mắt to long lanh, kéo tay Sở Ngọc đề nghị: “Chị ơi, chúng ta thử xem vật sống có vào được không.”“Nếu không gian đủ lớn, em có thể cho chị vào đây luôn, như vậy chị sẽ không còn sợ quái vật quấy rầy nữa.”Nghe thấy giọng nói ngây thơ của Đô Đô, Sở Ngọc cũng chẳng thể nói gì, quay người túm lấy một con chuột ở một góc.Đứng trước sự đối xử rõ ràng thiên lệch như vậy, Đinh Túc khinh thường nhếch môi, nhưng mắt vẫn không rời khỏi thí nghiệm đang diễn ra.Con chuột bị bắt vùng vẫy tuyệt vọng, không ngừng kêu chíp chíp, như thể đang cầu cứu.Nhìn thấy bộ ria mép và bốn chân không ngừng run rẩy, Đô Đô nhai kẹo cao su hương bạc hà, đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, cuối cùng cũng không thể nào đưa tay ra chạm vào thứ nhỏ bé màu xám này được.Nếu như không phải con chuột do Sở Ngọc bắt đến, chắc cậu đã quay đầu bỏ đi từ lâu rồi.Một bên là con chuột mà cậu ghét cay ghét đắng, một bên là sự mong đợi của chị gái, cậu nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ đang quẫy đạp, cầu nguyện nó mau chết đi, để cho cậu đối tượng một vật thí nghiệm khác.Bất chợt, một linh cảm bất chợt vụt sáng trong đầuDựa vào trực giác, Đô Đô nhích từng bước, thu hẹp khoảng cách giữa mình và con chuột.Sau mấy phút tập trung quan sát, con chuột đang tung tăng nhảy nhót kia bỗng biến mất khỏi tay của Sở Ngọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được thôi.
” Phương Tư Niên thoải mái tháo đồng hồ điện tử đưa cho Đinh Túc.
Thấy đối phương không hề đề phòng, Đinh Túc cũng ngạc nhiên.
Sau đó anh ta kiểm tra chiếc đồng hồ này cẩn thận hơn, nhưng dù anh ta có lật qua lật lại thế nào, thì đó vẫn chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn là kiểu dáng đã lỗi thời.
Không tìm ra điều gì, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ trả đồng hồ lại cho Phương Tư Niên.
“Tôi là nhà khoa học.
” anh ta lẩm bẩm không hài lòng, “Người khác đều tranh nhau để nhờ tôi giúp họ tăng cường năng lực.
Các người thì ngược đời, phòng bị tôi như phòng ngừa trộm cắp vậy…”
Hai người không để ý đến màn tự biên tự diễn của anh ta, mà Đô Đô lại chớp đôi mắt to long lanh, kéo tay Sở Ngọc đề nghị: “Chị ơi, chúng ta thử xem vật sống có vào được không.
”
“Nếu không gian đủ lớn, em có thể cho chị vào đây luôn, như vậy chị sẽ không còn sợ quái vật quấy rầy nữa.
”
Nghe thấy giọng nói ngây thơ của Đô Đô, Sở Ngọc cũng chẳng thể nói gì, quay người túm lấy một con chuột ở một góc.
Đứng trước sự đối xử rõ ràng thiên lệch như vậy, Đinh Túc khinh thường nhếch môi, nhưng mắt vẫn không rời khỏi thí nghiệm đang diễn ra.
Con chuột bị bắt vùng vẫy tuyệt vọng, không ngừng kêu chíp chíp, như thể đang cầu cứu.
Nhìn thấy bộ ria mép và bốn chân không ngừng run rẩy, Đô Đô nhai kẹo cao su hương bạc hà, đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, cuối cùng cũng không thể nào đưa tay ra chạm vào thứ nhỏ bé màu xám này được.
Nếu như không phải con chuột do Sở Ngọc bắt đến, chắc cậu đã quay đầu bỏ đi từ lâu rồi.
Một bên là con chuột mà cậu ghét cay ghét đắng, một bên là sự mong đợi của chị gái, cậu nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ đang quẫy đạp, cầu nguyện nó mau chết đi, để cho cậu đối tượng một vật thí nghiệm khác.
Bất chợt, một linh cảm bất chợt vụt sáng trong đầu
Dựa vào trực giác, Đô Đô nhích từng bước, thu hẹp khoảng cách giữa mình và con chuột.
Sau mấy phút tập trung quan sát, con chuột đang tung tăng nhảy nhót kia bỗng biến mất khỏi tay của Sở Ngọc.
[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Được thôi.” Phương Tư Niên thoải mái tháo đồng hồ điện tử đưa cho Đinh Túc.Thấy đối phương không hề đề phòng, Đinh Túc cũng ngạc nhiên.Sau đó anh ta kiểm tra chiếc đồng hồ này cẩn thận hơn, nhưng dù anh ta có lật qua lật lại thế nào, thì đó vẫn chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn là kiểu dáng đã lỗi thời.Không tìm ra điều gì, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ trả đồng hồ lại cho Phương Tư Niên.“Tôi là nhà khoa học.” anh ta lẩm bẩm không hài lòng, “Người khác đều tranh nhau để nhờ tôi giúp họ tăng cường năng lực.Các người thì ngược đời, phòng bị tôi như phòng ngừa trộm cắp vậy…”Hai người không để ý đến màn tự biên tự diễn của anh ta, mà Đô Đô lại chớp đôi mắt to long lanh, kéo tay Sở Ngọc đề nghị: “Chị ơi, chúng ta thử xem vật sống có vào được không.”“Nếu không gian đủ lớn, em có thể cho chị vào đây luôn, như vậy chị sẽ không còn sợ quái vật quấy rầy nữa.”Nghe thấy giọng nói ngây thơ của Đô Đô, Sở Ngọc cũng chẳng thể nói gì, quay người túm lấy một con chuột ở một góc.Đứng trước sự đối xử rõ ràng thiên lệch như vậy, Đinh Túc khinh thường nhếch môi, nhưng mắt vẫn không rời khỏi thí nghiệm đang diễn ra.Con chuột bị bắt vùng vẫy tuyệt vọng, không ngừng kêu chíp chíp, như thể đang cầu cứu.Nhìn thấy bộ ria mép và bốn chân không ngừng run rẩy, Đô Đô nhai kẹo cao su hương bạc hà, đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, cuối cùng cũng không thể nào đưa tay ra chạm vào thứ nhỏ bé màu xám này được.Nếu như không phải con chuột do Sở Ngọc bắt đến, chắc cậu đã quay đầu bỏ đi từ lâu rồi.Một bên là con chuột mà cậu ghét cay ghét đắng, một bên là sự mong đợi của chị gái, cậu nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ đang quẫy đạp, cầu nguyện nó mau chết đi, để cho cậu đối tượng một vật thí nghiệm khác.Bất chợt, một linh cảm bất chợt vụt sáng trong đầuDựa vào trực giác, Đô Đô nhích từng bước, thu hẹp khoảng cách giữa mình và con chuột.Sau mấy phút tập trung quan sát, con chuột đang tung tăng nhảy nhót kia bỗng biến mất khỏi tay của Sở Ngọc.