Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của…

Chương 22: 22: Tình Trạng Bệnh 4

[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chị ơi, em thành công rồi! Em thu nó vào rồi!"Cậu phấn khích reo lên, rồi lập tức lao vào ôm chặt Sở Ngọc.Sở Ngọc một tay đón lấy cậu nhóc đang hân hoan, cổ vũ vuốt v e mái tóc vàng óng của cậu."Mau thử xem thả nó ra lại có được không?"Đinh Túc trông còn phấn khích hơn cả người trong cuộc, hắn trực tiếp lấy một viên kẹo cao su bạc hà từ ba lô của mọi người và đưa cho Đô ĐôBị cắt ngang cuộc vui với người chị của mình, Đô Đô khó chịu đẩy viên kẹo ra xa."Không muốn." Cậu nhóc nhăn miệng, ánh mắt lại dừng ở trên người Sở Ngọc."Thử nghiệm lâu như vậy, em mệt quá."Nghe được lời này, Sở Ngọc không chút do dự từ chối yêu cầu của Đinh Túc, ôm Đô Đô đi vào phòng đã trải sẵn giường đệm.Việc này thật kỳ quái...Ở bên cạnh quan sát toàn bộ hành trình, Phương Tư Niên trong lòng nảy lên mối nghi ngờ sâu sắc.Đô Đô mặc dù biểu hiện giống hệt như một đứa trẻ hỉ nộ vô thường, nhưng là cảm xúc của cậu bé trước sau đều do hành động của Sở Ngọc quyết định.Cậu bé đối với những người tiếp cận Sở Ngọc đều ôm thái độ ác ý cực lớn, giống như là lãnh địa bị xâm chiếm vậy.Hơn nữa, anh ta không chỉ một lần nhìn thấy Đô Đô toát ra cảm xúc phức tạp...!Đó tuyệt đối không phải là thứ mà một đứa trẻ sẽ có.Sở Ngọc nói không sai, Đô Đô không phải một đứa trẻ bình thường.Cô biết rõ điểm này, nhưng lại vẫn vô độ mà sủng nịch cậu bé.Bất kể có hợp lý hay không, Sở Ngọc đều sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu bé.Cô sẽ không có bất cứ nghi ngờ phản đối nào với lời nói của Đô Đô, thậm chí giống như là một con rối hoàn toàn nghe theo Đô Đô...Chuyện này không phải là hình thức chung sống của chị em, mà là một loại quan hệ gần như b3nh hoạn...!Nếu nói bọn họ là ở tận thế trước nhận thức, thì loại quan hệ này lại là khi nào hình thành đây?Tự hỏi không có kết quả, Phương Tư Niên xoa xoa huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau nhói.Nếu không phải là có năng lực điều tra, anh ta thậm chí còn nghi ngờ Sở Ngọc đã bị Đô Đô thao túng tâm lý.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chị ơi, em thành công rồi! Em thu nó vào rồi!"

Cậu phấn khích reo lên, rồi lập tức lao vào ôm chặt Sở Ngọc.

Sở Ngọc một tay đón lấy cậu nhóc đang hân hoan, cổ vũ vuốt v e mái tóc vàng óng của cậu.

"Mau thử xem thả nó ra lại có được không?"

Đinh Túc trông còn phấn khích hơn cả người trong cuộc, hắn trực tiếp lấy một viên kẹo cao su bạc hà từ ba lô của mọi người và đưa cho Đô Đô

Bị cắt ngang cuộc vui với người chị của mình, Đô Đô khó chịu đẩy viên kẹo ra xa.

"Không muốn." Cậu nhóc nhăn miệng, ánh mắt lại dừng ở trên người Sở Ngọc.

"Thử nghiệm lâu như vậy, em mệt quá."

Nghe được lời này, Sở Ngọc không chút do dự từ chối yêu cầu của Đinh Túc, ôm Đô Đô đi vào phòng đã trải sẵn giường đệm.

Việc này thật kỳ quái...

Ở bên cạnh quan sát toàn bộ hành trình, Phương Tư Niên trong lòng nảy lên mối nghi ngờ sâu sắc.

Đô Đô mặc dù biểu hiện giống hệt như một đứa trẻ hỉ nộ vô thường, nhưng là cảm xúc của cậu bé trước sau đều do hành động của Sở Ngọc quyết định.

Cậu bé đối với những người tiếp cận Sở Ngọc đều ôm thái độ ác ý cực lớn, giống như là lãnh địa bị xâm chiếm vậy.

Hơn nữa, anh ta không chỉ một lần nhìn thấy Đô Đô toát ra cảm xúc phức tạp...!Đó tuyệt đối không phải là thứ mà một đứa trẻ sẽ có.

Sở Ngọc nói không sai, Đô Đô không phải một đứa trẻ bình thường.

Cô biết rõ điểm này, nhưng lại vẫn vô độ mà sủng nịch cậu bé.

Bất kể có hợp lý hay không, Sở Ngọc đều sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu bé.

Cô sẽ không có bất cứ nghi ngờ phản đối nào với lời nói của Đô Đô, thậm chí giống như là một con rối hoàn toàn nghe theo Đô Đô...

Chuyện này không phải là hình thức chung sống của chị em, mà là một loại quan hệ gần như b3nh hoạn...!Nếu nói bọn họ là ở tận thế trước nhận thức, thì loại quan hệ này lại là khi nào hình thành đây?

Tự hỏi không có kết quả, Phương Tư Niên xoa xoa huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau nhói.

Nếu không phải là có năng lực điều tra, anh ta thậm chí còn nghi ngờ Sở Ngọc đã bị Đô Đô thao túng tâm lý.

[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chị ơi, em thành công rồi! Em thu nó vào rồi!"Cậu phấn khích reo lên, rồi lập tức lao vào ôm chặt Sở Ngọc.Sở Ngọc một tay đón lấy cậu nhóc đang hân hoan, cổ vũ vuốt v e mái tóc vàng óng của cậu."Mau thử xem thả nó ra lại có được không?"Đinh Túc trông còn phấn khích hơn cả người trong cuộc, hắn trực tiếp lấy một viên kẹo cao su bạc hà từ ba lô của mọi người và đưa cho Đô ĐôBị cắt ngang cuộc vui với người chị của mình, Đô Đô khó chịu đẩy viên kẹo ra xa."Không muốn." Cậu nhóc nhăn miệng, ánh mắt lại dừng ở trên người Sở Ngọc."Thử nghiệm lâu như vậy, em mệt quá."Nghe được lời này, Sở Ngọc không chút do dự từ chối yêu cầu của Đinh Túc, ôm Đô Đô đi vào phòng đã trải sẵn giường đệm.Việc này thật kỳ quái...Ở bên cạnh quan sát toàn bộ hành trình, Phương Tư Niên trong lòng nảy lên mối nghi ngờ sâu sắc.Đô Đô mặc dù biểu hiện giống hệt như một đứa trẻ hỉ nộ vô thường, nhưng là cảm xúc của cậu bé trước sau đều do hành động của Sở Ngọc quyết định.Cậu bé đối với những người tiếp cận Sở Ngọc đều ôm thái độ ác ý cực lớn, giống như là lãnh địa bị xâm chiếm vậy.Hơn nữa, anh ta không chỉ một lần nhìn thấy Đô Đô toát ra cảm xúc phức tạp...!Đó tuyệt đối không phải là thứ mà một đứa trẻ sẽ có.Sở Ngọc nói không sai, Đô Đô không phải một đứa trẻ bình thường.Cô biết rõ điểm này, nhưng lại vẫn vô độ mà sủng nịch cậu bé.Bất kể có hợp lý hay không, Sở Ngọc đều sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu bé.Cô sẽ không có bất cứ nghi ngờ phản đối nào với lời nói của Đô Đô, thậm chí giống như là một con rối hoàn toàn nghe theo Đô Đô...Chuyện này không phải là hình thức chung sống của chị em, mà là một loại quan hệ gần như b3nh hoạn...!Nếu nói bọn họ là ở tận thế trước nhận thức, thì loại quan hệ này lại là khi nào hình thành đây?Tự hỏi không có kết quả, Phương Tư Niên xoa xoa huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau nhói.Nếu không phải là có năng lực điều tra, anh ta thậm chí còn nghi ngờ Sở Ngọc đã bị Đô Đô thao túng tâm lý.

Chương 22: 22: Tình Trạng Bệnh 4