Nam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm…
Chương 2: 2: Thú Dữ
Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ RồiTác giả: Do TựTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm… Nam Hi đứng dưới tán cây, ngẩng đầu lên, trong mắt chất chứa đầy ưu thương nhìn những bông hoa trên cây.Nàng xòe tay ra, bàn tay mảnh khảnh đón lấy một bông hoa lê nhỏ nhắn.Mỹ nhân xứng cảnh đẹp, hoa lê xứng bi tình, nhưng rất có ý vị.Dù là những người không biết rõ sự việc thì cũng đều có thể nhìn ra lúc này Nam Hi đang vô cùng bi thương, cũng không tránh khỏi việc đồng cảm với nàng.Nam Hi nhịn không được gọi hệ thống.[Diễn xuất của tui thế nào? Có phải là cực kỳ xuất sắc đúng không?]Hệ thống không nói nên lời: [Tính cách của nữ chính là nhút nhát pha chút tự ti, dù cho có đau lòng thì cũng sẽ tìm nơi không có người để gặm nhấm nỗi đau một mình, sau đó mới "trùng hợp" bị người khác bắt gặp.]Chứ không phải là đứng ở cổng tông môn, nơi người đến người đi như này.Oke?Nam Hi không phục, nàng nhìn xung quanh quan sát một lát, đoạn nói: "Nơi này vốn cũng chẳng có ai mà! Đây là cửa sau đó! Bậc thang đá mục nát như vậy, nào có người đứng đắn nào mà lại đi cửa sau thay vì cửa chính chớ."Đang nói chuyện thì đúng lúc có người đi ngang qua, lúc đi qua Nam Hi còn ném cho nàng một ánh mắt dò xét, sau khi mắt đối mắt thì liền nhanh chóng lảng tránh, bước chân ngày một nhanh, như thể Nam Hi là thú dữ gì vậy.Nam Hi: "?"Nàng nhìn chằm chằm người kia, đối phương lại chạy càng nhanh hơn, cho đến khi thoát khỏi tầm mắt của nàng.Lại thêm hai ba nữ đệ tử đối diện đi xuống, cười cười nói nói đến là vui vẻ phấn khởi.Nam Hi phải thừa nhận, mặc dù là cửa sau nhưng người ra vào cũng không ít, đa số đều là đệ tử của môn phái, và dĩ nhiên mọi người đều nhận ra nàng, nàng lập bị vả mặt đau điếng.Nam Hi không phục![Thật không biết lễ phép.] Nam Hi nấu xói với hệ thống ở trong lòng: [Nhìn thấy Đại sư tỷ mà cũng không biết chào hỏi.]Các nữ đệ tử vốn đang đi ngang qua nhìn nàng như không thấy, lúc này đột nhiên cứng đờ người, có phần khó tin nhìn nàng, sau đó lắp bắp nói: "Chào… chào Đại sư tỷ.""Xin chào Đại sư tỷ.""Xin chào Đại sư tỷ."Tuy ba giọng nữ không mấy đồng thanh nhưng phải nói là cũng dễ nghe phết.Nam Hi cố gắng nhịn nụ cười đã suýt chút nữa xuất hiện trên môi.Nàng hoàn toàn không ngờ các nàng ấy sao lại đột nhiên chào hỏi mình, bèn ôn tồn hỏi: "Chào các sư muội, các muội xuống núi, chẳng hay là có việc gì phải làm ư?"
Nam Hi đứng dưới tán cây, ngẩng đầu lên, trong mắt chất chứa đầy ưu thương nhìn những bông hoa trên cây.
Nàng xòe tay ra, bàn tay mảnh khảnh đón lấy một bông hoa lê nhỏ nhắn.
Mỹ nhân xứng cảnh đẹp, hoa lê xứng bi tình, nhưng rất có ý vị.
Dù là những người không biết rõ sự việc thì cũng đều có thể nhìn ra lúc này Nam Hi đang vô cùng bi thương, cũng không tránh khỏi việc đồng cảm với nàng.
Nam Hi nhịn không được gọi hệ thống.
[Diễn xuất của tui thế nào? Có phải là cực kỳ xuất sắc đúng không?]
Hệ thống không nói nên lời: [Tính cách của nữ chính là nhút nhát pha chút tự ti, dù cho có đau lòng thì cũng sẽ tìm nơi không có người để gặm nhấm nỗi đau một mình, sau đó mới "trùng hợp" bị người khác bắt gặp.
]
Chứ không phải là đứng ở cổng tông môn, nơi người đến người đi như này.
Oke?
Nam Hi không phục, nàng nhìn xung quanh quan sát một lát, đoạn nói: "Nơi này vốn cũng chẳng có ai mà! Đây là cửa sau đó! Bậc thang đá mục nát như vậy, nào có người đứng đắn nào mà lại đi cửa sau thay vì cửa chính chớ.
"
Đang nói chuyện thì đúng lúc có người đi ngang qua, lúc đi qua Nam Hi còn ném cho nàng một ánh mắt dò xét, sau khi mắt đối mắt thì liền nhanh chóng lảng tránh, bước chân ngày một nhanh, như thể Nam Hi là thú dữ gì vậy.
Nam Hi: "?"
Nàng nhìn chằm chằm người kia, đối phương lại chạy càng nhanh hơn, cho đến khi thoát khỏi tầm mắt của nàng.
Lại thêm hai ba nữ đệ tử đối diện đi xuống, cười cười nói nói đến là vui vẻ phấn khởi.
Nam Hi phải thừa nhận, mặc dù là cửa sau nhưng người ra vào cũng không ít, đa số đều là đệ tử của môn phái, và dĩ nhiên mọi người đều nhận ra nàng, nàng lập bị vả mặt đau điếng.
Nam Hi không phục!
[Thật không biết lễ phép.
] Nam Hi nấu xói với hệ thống ở trong lòng: [Nhìn thấy Đại sư tỷ mà cũng không biết chào hỏi.
]
Các nữ đệ tử vốn đang đi ngang qua nhìn nàng như không thấy, lúc này đột nhiên cứng đờ người, có phần khó tin nhìn nàng, sau đó lắp bắp nói: "Chào… chào Đại sư tỷ.
"
"Xin chào Đại sư tỷ.
"
"Xin chào Đại sư tỷ.
"
Tuy ba giọng nữ không mấy đồng thanh nhưng phải nói là cũng dễ nghe phết.
Nam Hi cố gắng nhịn nụ cười đã suýt chút nữa xuất hiện trên môi.
Nàng hoàn toàn không ngờ các nàng ấy sao lại đột nhiên chào hỏi mình, bèn ôn tồn hỏi: "Chào các sư muội, các muội xuống núi, chẳng hay là có việc gì phải làm ư?"
Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ RồiTác giả: Do TựTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm… Nam Hi đứng dưới tán cây, ngẩng đầu lên, trong mắt chất chứa đầy ưu thương nhìn những bông hoa trên cây.Nàng xòe tay ra, bàn tay mảnh khảnh đón lấy một bông hoa lê nhỏ nhắn.Mỹ nhân xứng cảnh đẹp, hoa lê xứng bi tình, nhưng rất có ý vị.Dù là những người không biết rõ sự việc thì cũng đều có thể nhìn ra lúc này Nam Hi đang vô cùng bi thương, cũng không tránh khỏi việc đồng cảm với nàng.Nam Hi nhịn không được gọi hệ thống.[Diễn xuất của tui thế nào? Có phải là cực kỳ xuất sắc đúng không?]Hệ thống không nói nên lời: [Tính cách của nữ chính là nhút nhát pha chút tự ti, dù cho có đau lòng thì cũng sẽ tìm nơi không có người để gặm nhấm nỗi đau một mình, sau đó mới "trùng hợp" bị người khác bắt gặp.]Chứ không phải là đứng ở cổng tông môn, nơi người đến người đi như này.Oke?Nam Hi không phục, nàng nhìn xung quanh quan sát một lát, đoạn nói: "Nơi này vốn cũng chẳng có ai mà! Đây là cửa sau đó! Bậc thang đá mục nát như vậy, nào có người đứng đắn nào mà lại đi cửa sau thay vì cửa chính chớ."Đang nói chuyện thì đúng lúc có người đi ngang qua, lúc đi qua Nam Hi còn ném cho nàng một ánh mắt dò xét, sau khi mắt đối mắt thì liền nhanh chóng lảng tránh, bước chân ngày một nhanh, như thể Nam Hi là thú dữ gì vậy.Nam Hi: "?"Nàng nhìn chằm chằm người kia, đối phương lại chạy càng nhanh hơn, cho đến khi thoát khỏi tầm mắt của nàng.Lại thêm hai ba nữ đệ tử đối diện đi xuống, cười cười nói nói đến là vui vẻ phấn khởi.Nam Hi phải thừa nhận, mặc dù là cửa sau nhưng người ra vào cũng không ít, đa số đều là đệ tử của môn phái, và dĩ nhiên mọi người đều nhận ra nàng, nàng lập bị vả mặt đau điếng.Nam Hi không phục![Thật không biết lễ phép.] Nam Hi nấu xói với hệ thống ở trong lòng: [Nhìn thấy Đại sư tỷ mà cũng không biết chào hỏi.]Các nữ đệ tử vốn đang đi ngang qua nhìn nàng như không thấy, lúc này đột nhiên cứng đờ người, có phần khó tin nhìn nàng, sau đó lắp bắp nói: "Chào… chào Đại sư tỷ.""Xin chào Đại sư tỷ.""Xin chào Đại sư tỷ."Tuy ba giọng nữ không mấy đồng thanh nhưng phải nói là cũng dễ nghe phết.Nam Hi cố gắng nhịn nụ cười đã suýt chút nữa xuất hiện trên môi.Nàng hoàn toàn không ngờ các nàng ấy sao lại đột nhiên chào hỏi mình, bèn ôn tồn hỏi: "Chào các sư muội, các muội xuống núi, chẳng hay là có việc gì phải làm ư?"